Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Lúc cô hai tuổi, bố ruột đã bỏ nhà ra đi, vứt lại cô và mẹ. Hạ Chi không có ký ức về bố ruột của mình, cho đến năm mười chín tuổi, cuối cùng mẹ cô đã quyết định tái hôn.
Mười bảy năm ròng rã, cô bị hàng xóm láng giềng nói là con ghẻ chồng trước. Bọn họ nói nếu không có cái cục nợ này thì mẹ Hạ Vân Chân cũng sẽ không khổ như vậy, còn có người còn nói thẳng cô không nên sinh ra.
Cho nên lúc bà hạnh phúc nói với cô rằng mình đã gặp được một người rất tốt và hỏi cô có để ý hay không, cô đã nhanh chóng chấp nhận người bố dượng và Ngôn Kha.
Cô xem bố dượng như bố ruột, xem Ngôn Kha như em trai ruột. Lần đầu tiên gặp mặt cô đã chủ động tiếp cận đối phương, chẳng sợ khi đó thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, cô vẫn dũng cảm vươn tay về phía anh.
Cô cười làm lành, cô nịnh bợ lấy lòng, cô làm bất cứ mọi thứ trong khả năng của mình.
Nghe nói cần chụp ảnh chung cho cả nhà, cô bèn lấy tiền học bổng đã tích cóp bấy lâu để mua một bộ váy công chúa không hợp với mình.
Cô rất hy vọng mẹ có được hạnh phúc thật sự, cho nên dần dà cô đã trở thành một con vật tròn trịa không có góc cạnh.
Cô quan tâm đến việc bố dượng và Ngôn Kha có thích mình hay không, để tâm đến có người chờ cô đi học về nhà mỗi ngày hay không, để tâm đến nguyên nhân bố mẹ đi du lịch mà không nói với cô, cho đến khi cô nhận được tin nhắn thì mới yên tâm.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng lại có thêm can đảm.
Cô vẫn giống như trong quá khứ, giấu nhẹm nỗi tự ti yếu ớt của mình, đổi thành nét mặt ngây ngốc rồi nhìn về phía Ngôn Kha.
Cô giấu đi sự xấu hổ vì tự cho rằng mình đang biết thời thể nhưng lại bị đối phương ghét bỏ, ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy chị, chị ngồi ở đâu đây?”
Ngôn Kha nhìn đôi mắt to trong veo của cô, đẩy cô đến nơi chọn bài hát. Chu Dương và Trần Lộ Hà đã rời khỏi đó, hai người cầm micro trong tay hát đối đáp đầy ngọt ngào.
“Chọn bài hát đi.”
“Ừm.”
Cô sắp đầu độc các bạn nhỏ vô tội này ư?
Cô không đành lòng mà.
Hạ Chi lựa chọn thật kỹ, cuối cùng chọn hai bài hát khá đơn điệu không cần đến kỹ năng hát hò, vậy ổn rồi.
Lúc trở về ghế ngồi, cô phát hiện Ngôn Kha và Giang Linh không còn ở trong phòng bao nữa.
Cô cắm một miếng dưa lưới bằng chiếc nĩa trong suốt, chợt nhớ ra chuyện Ngôn Kha chê cô béo, thế là do dự một lúc lâu mới bỏ vào miệng.
Ngôn Kha và Giang Linh nói xong liền về phòng, họ thấy Hạ Chi nhìn đĩa trái cây thức ăn vặt đầy ắp trên bàn trà với vẻ chần chừ.
Anh ngồi bên cạnh cô, tiện thể đặt tay phải lên sô pha phía sau, thân mật như thể đang ôm lấy cô từ đằng sau.
Anh nhìn bàn tay vươn tới lại rút về của cô ở đĩa trái cây, cuối cùng cắm chính xác vào nửa quả cà chua bi.
Mười bảy năm ròng rã, cô bị hàng xóm láng giềng nói là con ghẻ chồng trước. Bọn họ nói nếu không có cái cục nợ này thì mẹ Hạ Vân Chân cũng sẽ không khổ như vậy, còn có người còn nói thẳng cô không nên sinh ra.
Cho nên lúc bà hạnh phúc nói với cô rằng mình đã gặp được một người rất tốt và hỏi cô có để ý hay không, cô đã nhanh chóng chấp nhận người bố dượng và Ngôn Kha.
Cô xem bố dượng như bố ruột, xem Ngôn Kha như em trai ruột. Lần đầu tiên gặp mặt cô đã chủ động tiếp cận đối phương, chẳng sợ khi đó thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, cô vẫn dũng cảm vươn tay về phía anh.
Cô cười làm lành, cô nịnh bợ lấy lòng, cô làm bất cứ mọi thứ trong khả năng của mình.
Nghe nói cần chụp ảnh chung cho cả nhà, cô bèn lấy tiền học bổng đã tích cóp bấy lâu để mua một bộ váy công chúa không hợp với mình.
Cô rất hy vọng mẹ có được hạnh phúc thật sự, cho nên dần dà cô đã trở thành một con vật tròn trịa không có góc cạnh.
Cô quan tâm đến việc bố dượng và Ngôn Kha có thích mình hay không, để tâm đến có người chờ cô đi học về nhà mỗi ngày hay không, để tâm đến nguyên nhân bố mẹ đi du lịch mà không nói với cô, cho đến khi cô nhận được tin nhắn thì mới yên tâm.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng lại có thêm can đảm.
Cô vẫn giống như trong quá khứ, giấu nhẹm nỗi tự ti yếu ớt của mình, đổi thành nét mặt ngây ngốc rồi nhìn về phía Ngôn Kha.
Cô giấu đi sự xấu hổ vì tự cho rằng mình đang biết thời thể nhưng lại bị đối phương ghét bỏ, ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy chị, chị ngồi ở đâu đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Kha nhìn đôi mắt to trong veo của cô, đẩy cô đến nơi chọn bài hát. Chu Dương và Trần Lộ Hà đã rời khỏi đó, hai người cầm micro trong tay hát đối đáp đầy ngọt ngào.
“Chọn bài hát đi.”
“Ừm.”
Cô sắp đầu độc các bạn nhỏ vô tội này ư?
Cô không đành lòng mà.
Hạ Chi lựa chọn thật kỹ, cuối cùng chọn hai bài hát khá đơn điệu không cần đến kỹ năng hát hò, vậy ổn rồi.
Lúc trở về ghế ngồi, cô phát hiện Ngôn Kha và Giang Linh không còn ở trong phòng bao nữa.
Cô cắm một miếng dưa lưới bằng chiếc nĩa trong suốt, chợt nhớ ra chuyện Ngôn Kha chê cô béo, thế là do dự một lúc lâu mới bỏ vào miệng.
Ngôn Kha và Giang Linh nói xong liền về phòng, họ thấy Hạ Chi nhìn đĩa trái cây thức ăn vặt đầy ắp trên bàn trà với vẻ chần chừ.
Anh ngồi bên cạnh cô, tiện thể đặt tay phải lên sô pha phía sau, thân mật như thể đang ôm lấy cô từ đằng sau.
Anh nhìn bàn tay vươn tới lại rút về của cô ở đĩa trái cây, cuối cùng cắm chính xác vào nửa quả cà chua bi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro