Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
"Chị tìm em à?"
Anh giả vờ không biết: "Không nghe thấy."
"Thôi thôi, ăn đi!"
Vốn dĩ Hạ Chi không nghĩ đến chuyện con trai sẽ làm những chuyện đó khi đang tắm, đương nhiên cô càng không nghĩ đến chuyện cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện đang ngồi đối diện cô lúc này vừa nghĩ đến cô vừa làm những chuyện đó trong phòng tắm.
Dù sao Hạ Chi cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, lại chưa từng yêu đương, thậm chí để mẹ không lo lắng, để trở thành một đứa trẻ ngoan chỉ biết học, cô còn chưa từng thích một chàng trai nào.
Về vấn đề giới tính, cô thực sự ngây thơ đến mức đáng sợ.
Vì vậy, khi bạn bè nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô, cô sẽ vô thức từ chối cũng là vì cô thật sự không biết phải tiếp xúc với con trai như thế nào.
"Thế nào, vị không tệ đúng không?"
Ngôn Kha gật đầu, chuyên tâm ăn mì trong bát, anh đã ăn liền hai bát to, điều này đã hiệu quả hơn bất kỳ lời khen ngợi nào nên khiến Hạ Chi vô cùng vui vẻ.
Buổi tối, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV.
Ngôn Kha đột nhiên hỏi cô có muốn học cách chơi trò chơi đó không, Hạ Chi nhìn chương trình tạp kỹ nhàm chán trên TV rồi ngáp dài đáp lại anh.
"Thôi, chị không giỏi chơi game."
Ngôn Kha lại nói: "Em có thể kéo chị."
"Không, không muốn chơi."
"Em chơi cũng không tệ lắm, có thể chơi cùng chị..."
Hạ Chi á một tiếng, phàn nàn anh thật phiền phức lại hay bám người.
...
Anh không còn ép cô nữa, trên Wechat, Tưởng Phương Niên gửi cho anh một tin nhắn.
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Bố ơi cầu kéo rank!]
Ngôn Kha: [Cút.]
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Vâng bố ơi, ngày mai con trai sẽ đến, bố ngủ ngon mơ đẹp nhé.]
-
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, Hạ Chi đến kỳ kinh nguyệt, vốn dĩ cô định đi xem phim với Ngôn Kha nhưng kế hoạch hoàn toàn đổ bể.
Buổi trưa vừa thấy đau cô đã muốn uống thuốc nhưng nhà lại không có thuốc giảm đau, vẫn là Ngôn Kha bất chấp trời nắng chang chang chạy ra hiệu thuốc mua thuốc Ibuprofen cho cô.
Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, cô đành nằm trên giường ngủ cả một buổi chiều.
Trước khi ngủ, Hạ Chi nghe thấy điện thoại của Chu Dương gọi Ngôn Kha đi chơi bóng, Ngôn Kha không muốn đi, nói cô khó chịu nên phải chăm sóc cô, cô nhịn đau, chỉ muốn đá anh một phát.
Anh có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cô ngủ một giấc trưa hơn ba tiếng, lúc tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy trời vẫn sáng, có chút cảm giác hỗn loạn không biết hôm nay là ngày nào.
Bụng không còn đau nhưng lại đói.
Trong nhà cũng không còn nhiều băng vệ sinh, dù thế nào cô cũng phải ra ngoài một chuyến.
Hạ Chi dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài, ừm, cảm thấy mình lại tràn đầy năng lượng, cô đến một quán bún ở gần khu chung cư ăn một bát bún gà, đang ăn thì Ngôn Kha gọi điện cho cô.
Ngôn Kha đoán chừng cô đói nên dậy rồi, trước tiên anh hỏi cô đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì, anh sẽ mua đồ ăn tối về cho cô.
Anh giả vờ không biết: "Không nghe thấy."
"Thôi thôi, ăn đi!"
Vốn dĩ Hạ Chi không nghĩ đến chuyện con trai sẽ làm những chuyện đó khi đang tắm, đương nhiên cô càng không nghĩ đến chuyện cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện đang ngồi đối diện cô lúc này vừa nghĩ đến cô vừa làm những chuyện đó trong phòng tắm.
Dù sao Hạ Chi cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, lại chưa từng yêu đương, thậm chí để mẹ không lo lắng, để trở thành một đứa trẻ ngoan chỉ biết học, cô còn chưa từng thích một chàng trai nào.
Về vấn đề giới tính, cô thực sự ngây thơ đến mức đáng sợ.
Vì vậy, khi bạn bè nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô, cô sẽ vô thức từ chối cũng là vì cô thật sự không biết phải tiếp xúc với con trai như thế nào.
"Thế nào, vị không tệ đúng không?"
Ngôn Kha gật đầu, chuyên tâm ăn mì trong bát, anh đã ăn liền hai bát to, điều này đã hiệu quả hơn bất kỳ lời khen ngợi nào nên khiến Hạ Chi vô cùng vui vẻ.
Buổi tối, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV.
Ngôn Kha đột nhiên hỏi cô có muốn học cách chơi trò chơi đó không, Hạ Chi nhìn chương trình tạp kỹ nhàm chán trên TV rồi ngáp dài đáp lại anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi, chị không giỏi chơi game."
Ngôn Kha lại nói: "Em có thể kéo chị."
"Không, không muốn chơi."
"Em chơi cũng không tệ lắm, có thể chơi cùng chị..."
Hạ Chi á một tiếng, phàn nàn anh thật phiền phức lại hay bám người.
...
Anh không còn ép cô nữa, trên Wechat, Tưởng Phương Niên gửi cho anh một tin nhắn.
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Bố ơi cầu kéo rank!]
Ngôn Kha: [Cút.]
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Vâng bố ơi, ngày mai con trai sẽ đến, bố ngủ ngon mơ đẹp nhé.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, Hạ Chi đến kỳ kinh nguyệt, vốn dĩ cô định đi xem phim với Ngôn Kha nhưng kế hoạch hoàn toàn đổ bể.
Buổi trưa vừa thấy đau cô đã muốn uống thuốc nhưng nhà lại không có thuốc giảm đau, vẫn là Ngôn Kha bất chấp trời nắng chang chang chạy ra hiệu thuốc mua thuốc Ibuprofen cho cô.
Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, cô đành nằm trên giường ngủ cả một buổi chiều.
Trước khi ngủ, Hạ Chi nghe thấy điện thoại của Chu Dương gọi Ngôn Kha đi chơi bóng, Ngôn Kha không muốn đi, nói cô khó chịu nên phải chăm sóc cô, cô nhịn đau, chỉ muốn đá anh một phát.
Anh có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cô ngủ một giấc trưa hơn ba tiếng, lúc tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy trời vẫn sáng, có chút cảm giác hỗn loạn không biết hôm nay là ngày nào.
Bụng không còn đau nhưng lại đói.
Trong nhà cũng không còn nhiều băng vệ sinh, dù thế nào cô cũng phải ra ngoài một chuyến.
Hạ Chi dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài, ừm, cảm thấy mình lại tràn đầy năng lượng, cô đến một quán bún ở gần khu chung cư ăn một bát bún gà, đang ăn thì Ngôn Kha gọi điện cho cô.
Ngôn Kha đoán chừng cô đói nên dậy rồi, trước tiên anh hỏi cô đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì, anh sẽ mua đồ ăn tối về cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro