Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Anh không phải người mẫu, cũng chẳng phải người nổi tiếng, sao có thể thích được người khác chú ý bàn tán về mình chứ.
Hạ Chi ở một bên chờ mọi người kia chụp xong, Ngôn Kha gọi cô, cô mới đi qua đứng bên cạnh thiếu niên, lấy đêm tối trăng sáng và ánh đèn của một nửa thành phố làm bối cảnh, tay phải làm dấu yeah.
Đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, bàn tay đó khẽ dùng lực làm cô ngã vào vòng tay thiếu niên.
Đầu Hạ Chi tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đúng lúc ánh đèn lóe lên, không biết vì sao lúc ấy biểu cảm bạn bè Ngôn Kha nhìn hai người như thấy ma vậy.
Đã nói cảm thấy chụp ảnh là một chuyện cực kỳ phiền phức và tốn thời gian mà, vậy cậu đang hưởng thụ cái gì vậy hả nam thần họ Ngôn kia!
Hạ Chi bận nhìn ống kính nên đương nhiên không thấy cảnh cả đêm thiếu niên không cười lấy một lần bên cạnh, khóe miệng hơi cong của bờ môi mỏng khẽ mở ra, đôi mắt đen ướt át thâm thúy sáng ngời, khi cười mặt mày giãn ra trông đẹp vô cùng.
Chờ hai người kia chụp ảnh xong, trước tiên Chu Dương lễ phép mở lời nói một tiếng chào chị, sau đó lập tức hóa thành hung thần ác sát kẹp cổ Ngôn Kha: “Thằng nhóc nhà cậu phân biệt đối xử quá đấy nhé!”
Hạ Chi khó hiểu nhìn Chu Dương, Ngôn Kha đẩy gánh nặng trên người ra, ánh mắt nhìn Hạ Chi lại chuyển hướng sang Chu Dương, giọng nói anh hờ hững.
“Tớ không hát đâu, các cậu tự chơi đi.”
“Hả? Ngôn Kha! Cậu không đi thì Tiểu Linh Đang sẽ thất vọng lắm đó.”
Chu Dương luống cuống, lúc nói chuyện không ngừng liếc về phía sau, Giang Linh đang đứng bên cạnh bạn gái Trần Lộ Hà của anh ta, anh ta đã đồng ý với đối phương, bất kể muôn vàn khó khăn cũng nhất định sẽ giúp cô ta đưa Ngôn Kha qua.
Đêm nay Tiểu Linh Đang muốn tỏ tình, mà bạn gái anh ta Trần Lộ Hà là quân sư.
Kỳ thi tuyển sinh Đại học mới kết thúc được hơn một tuần, Chu Dương đã nghe nói Trần Lộ Hà đang lên kế hoạch hẹn hò cho hai người trong kỳ nghỉ hè, trước mắt chỉ tính riêng kế hoạch mà anh ta biết thì có công viên trò chơi, rạp chiếu phim, có cả leo núi nữa.
“Cậu ta thất vọng cái gì?”
Chu Dương thất thần nhìn về phía anh, không biết Ngôn Kha này không biết thật hay giả vờ không biết, anh ta nói đến nước này rồi mà còn giả ngu đúng không?
Tiểu Linh Đang người ta đường đường là người đẹp ban khoa Văn, suốt ba năm cao trung có biết bao người theo đuổi nhưng người đẹp chẳng vừa mắt ai, chỉ để ý duy nhất một chàng trai, chính là người đứng trước mặt anh ta đây.
“Cậu ấy…”
Chu Dương đang muốn ám chỉ đưa anh đi cùng nhưng lại nghe thấy người trước mặt anh ta lạnh lùng cất tiếng: “Không liên quan đến tớ.”
…
Được, cậu đẹp trai cậu có lý, nhưng cùng lắm cũng là cái lý ban đầu thôi.
Chuyện yêu đương không thể cưỡng cầu, không thể bắt ép ai nói thích Ngôn Kha thì Ngôn Kha nhất định phải đáp lại người đó.
Hạ Chi ở một bên chờ mọi người kia chụp xong, Ngôn Kha gọi cô, cô mới đi qua đứng bên cạnh thiếu niên, lấy đêm tối trăng sáng và ánh đèn của một nửa thành phố làm bối cảnh, tay phải làm dấu yeah.
Đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, bàn tay đó khẽ dùng lực làm cô ngã vào vòng tay thiếu niên.
Đầu Hạ Chi tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đúng lúc ánh đèn lóe lên, không biết vì sao lúc ấy biểu cảm bạn bè Ngôn Kha nhìn hai người như thấy ma vậy.
Đã nói cảm thấy chụp ảnh là một chuyện cực kỳ phiền phức và tốn thời gian mà, vậy cậu đang hưởng thụ cái gì vậy hả nam thần họ Ngôn kia!
Hạ Chi bận nhìn ống kính nên đương nhiên không thấy cảnh cả đêm thiếu niên không cười lấy một lần bên cạnh, khóe miệng hơi cong của bờ môi mỏng khẽ mở ra, đôi mắt đen ướt át thâm thúy sáng ngời, khi cười mặt mày giãn ra trông đẹp vô cùng.
Chờ hai người kia chụp ảnh xong, trước tiên Chu Dương lễ phép mở lời nói một tiếng chào chị, sau đó lập tức hóa thành hung thần ác sát kẹp cổ Ngôn Kha: “Thằng nhóc nhà cậu phân biệt đối xử quá đấy nhé!”
Hạ Chi khó hiểu nhìn Chu Dương, Ngôn Kha đẩy gánh nặng trên người ra, ánh mắt nhìn Hạ Chi lại chuyển hướng sang Chu Dương, giọng nói anh hờ hững.
“Tớ không hát đâu, các cậu tự chơi đi.”
“Hả? Ngôn Kha! Cậu không đi thì Tiểu Linh Đang sẽ thất vọng lắm đó.”
Chu Dương luống cuống, lúc nói chuyện không ngừng liếc về phía sau, Giang Linh đang đứng bên cạnh bạn gái Trần Lộ Hà của anh ta, anh ta đã đồng ý với đối phương, bất kể muôn vàn khó khăn cũng nhất định sẽ giúp cô ta đưa Ngôn Kha qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm nay Tiểu Linh Đang muốn tỏ tình, mà bạn gái anh ta Trần Lộ Hà là quân sư.
Kỳ thi tuyển sinh Đại học mới kết thúc được hơn một tuần, Chu Dương đã nghe nói Trần Lộ Hà đang lên kế hoạch hẹn hò cho hai người trong kỳ nghỉ hè, trước mắt chỉ tính riêng kế hoạch mà anh ta biết thì có công viên trò chơi, rạp chiếu phim, có cả leo núi nữa.
“Cậu ta thất vọng cái gì?”
Chu Dương thất thần nhìn về phía anh, không biết Ngôn Kha này không biết thật hay giả vờ không biết, anh ta nói đến nước này rồi mà còn giả ngu đúng không?
Tiểu Linh Đang người ta đường đường là người đẹp ban khoa Văn, suốt ba năm cao trung có biết bao người theo đuổi nhưng người đẹp chẳng vừa mắt ai, chỉ để ý duy nhất một chàng trai, chính là người đứng trước mặt anh ta đây.
“Cậu ấy…”
Chu Dương đang muốn ám chỉ đưa anh đi cùng nhưng lại nghe thấy người trước mặt anh ta lạnh lùng cất tiếng: “Không liên quan đến tớ.”
…
Được, cậu đẹp trai cậu có lý, nhưng cùng lắm cũng là cái lý ban đầu thôi.
Chuyện yêu đương không thể cưỡng cầu, không thể bắt ép ai nói thích Ngôn Kha thì Ngôn Kha nhất định phải đáp lại người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro