Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Yêu đơn phương là tự do của mỗi người, không ai có quyền ép buộc người mình thích cũng thích mình.
Không biết Ngôn Kha có hiểu không nhưng Hạ Chi vừa nghe Chu Dương nói vậy thì cô đã hiểu rồi.
Cô lặng lẽ quay mặt nhìn về phía nơi mà Chu Dương liên tục bất an nhìn lại, hai nữ sinh đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng là người nào mới được?
Hẳn là em gái mặc đồng phục trường nhất trung kết hợp với váy ngắn ca rô, vạt áo đồng phục buộc thành nơ bướm ở bên hông, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Mặc dù cô đang nói chuyện với nữ sinh bên cạnh nhưng thỉnh thoảng cũng bất an nhìn về phía các em ấy.
Giang Linh nuôi mái tóc dài đến ngang lưng, buộc nó lại bằng sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt, ở độ tuổi mười bảy tuổi thanh xuân vô địch, chỉ cần trang điểm một chút thôi là cả người sẽ xinh đẹp như tiên nữ.
Cô thoáng do dự, cảm thấy bản thân vô tình ngăn cản tình yêu của em trai, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Kha rồi cười nói: “Em cứ đi chơi đi, tuổi trẻ luôn muốn được chơi với bạn bè mà.”
Cách nói chuyện của cô rất giống với mấy bậc đàn anh đàn chị có thâm niên.
Ngôn Kha không nhìn cô rồi khoát tay với Chu Dương: “Mệt rồi, lần sau đá bóng thì tìm tớ.”
Nói xong anh mới quay đầu nhìn cô, giọng điệu chẳng hiểu là đang giận dỗi chuyện gì, còn có những cảm xúc khó đoán trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
“Về nhà thôi.”
“Ờ…”
Về đến nhà thì đã gần mười giờ.
Bố mẹ lại còn không ở nhà.
Hạ Chi lấy điện thoại di động ấn mở Wechat ra, muốn xem thử bố mẹ có dặn dò gì không thì lại phát hiện mẹ và bố dượng của cô chẳng hề gửi tin nhắn cho mình, muộn thế này mà vẫn chưa về nhà, không sợ cô lo lắng hay sao.
Ngôn Kha bỏ giày thể thao vào tủ giày, đột nhiên lại nhớ đến gì đó nên anh quay đầu lại nhìn cô.
"Hôm trước mẹ từng nhắc đến chuyện mẹ với bố sẽ hẹn bạn cùng đi du lịch tự túc vào kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, chắc đã lên đường từ chiều rồi."
"..."
Hạ Chi chỉ vào mình, mặt nghệt ra.
Chẳng ai nói với cô cả.
Uổng công cô vất vả xách hộp quà bánh ú được công ty phát về, hộp quà vuông vức, có biết vất vả thế nào cô mới chen được cho nó được một vị trí ở trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm không chứ.
Nếu biết trước mẹ và bố dượng đều không có nhà thì cô đã đặt nó lại ở phòng trọ rồi, tan làm vào buổi tối có thể thoải mái nấu bánh ú ăn thay cơm tối cho tiện.
Trong lòng Hạ Chi thấy rất ấm ức, cô thở phì phò, giậm mạnh bước chân rồi tức giận trở về phòng mình.
Cô nhảy dựng lên rồi nặng nề ngã xuống giường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nếu biết trước mình cũng chẳng về đâu, chẳng có ai ở nhà cả, chán muốn chết, mình về làm gì cơ chứ."
Ngôn Kha đi theo sau lưng cô.
Hạ Chi không có chỗ trút giận, đương nhiên là phát tiết toàn bộ lên người em trai rồi.
Không biết Ngôn Kha có hiểu không nhưng Hạ Chi vừa nghe Chu Dương nói vậy thì cô đã hiểu rồi.
Cô lặng lẽ quay mặt nhìn về phía nơi mà Chu Dương liên tục bất an nhìn lại, hai nữ sinh đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng là người nào mới được?
Hẳn là em gái mặc đồng phục trường nhất trung kết hợp với váy ngắn ca rô, vạt áo đồng phục buộc thành nơ bướm ở bên hông, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Mặc dù cô đang nói chuyện với nữ sinh bên cạnh nhưng thỉnh thoảng cũng bất an nhìn về phía các em ấy.
Giang Linh nuôi mái tóc dài đến ngang lưng, buộc nó lại bằng sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt, ở độ tuổi mười bảy tuổi thanh xuân vô địch, chỉ cần trang điểm một chút thôi là cả người sẽ xinh đẹp như tiên nữ.
Cô thoáng do dự, cảm thấy bản thân vô tình ngăn cản tình yêu của em trai, cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Kha rồi cười nói: “Em cứ đi chơi đi, tuổi trẻ luôn muốn được chơi với bạn bè mà.”
Cách nói chuyện của cô rất giống với mấy bậc đàn anh đàn chị có thâm niên.
Ngôn Kha không nhìn cô rồi khoát tay với Chu Dương: “Mệt rồi, lần sau đá bóng thì tìm tớ.”
Nói xong anh mới quay đầu nhìn cô, giọng điệu chẳng hiểu là đang giận dỗi chuyện gì, còn có những cảm xúc khó đoán trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
“Về nhà thôi.”
“Ờ…”
Về đến nhà thì đã gần mười giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố mẹ lại còn không ở nhà.
Hạ Chi lấy điện thoại di động ấn mở Wechat ra, muốn xem thử bố mẹ có dặn dò gì không thì lại phát hiện mẹ và bố dượng của cô chẳng hề gửi tin nhắn cho mình, muộn thế này mà vẫn chưa về nhà, không sợ cô lo lắng hay sao.
Ngôn Kha bỏ giày thể thao vào tủ giày, đột nhiên lại nhớ đến gì đó nên anh quay đầu lại nhìn cô.
"Hôm trước mẹ từng nhắc đến chuyện mẹ với bố sẽ hẹn bạn cùng đi du lịch tự túc vào kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, chắc đã lên đường từ chiều rồi."
"..."
Hạ Chi chỉ vào mình, mặt nghệt ra.
Chẳng ai nói với cô cả.
Uổng công cô vất vả xách hộp quà bánh ú được công ty phát về, hộp quà vuông vức, có biết vất vả thế nào cô mới chen được cho nó được một vị trí ở trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm không chứ.
Nếu biết trước mẹ và bố dượng đều không có nhà thì cô đã đặt nó lại ở phòng trọ rồi, tan làm vào buổi tối có thể thoải mái nấu bánh ú ăn thay cơm tối cho tiện.
Trong lòng Hạ Chi thấy rất ấm ức, cô thở phì phò, giậm mạnh bước chân rồi tức giận trở về phòng mình.
Cô nhảy dựng lên rồi nặng nề ngã xuống giường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nếu biết trước mình cũng chẳng về đâu, chẳng có ai ở nhà cả, chán muốn chết, mình về làm gì cơ chứ."
Ngôn Kha đi theo sau lưng cô.
Hạ Chi không có chỗ trút giận, đương nhiên là phát tiết toàn bộ lên người em trai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro