Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Nhưng nếu bạn của cô có bạn trai, vậy thì chiếc thùng rác duy nhất của cô chỉ còn lại mỗi mình Ngôn Kha thôi.
Ngôn Kha vừa ngồi xuống, Hạ Chi lại đột nhiên đứng dậy, mang dép lê bịch bịch bịch chạy về phòng ngủ, mấy phút sau, cô lại mặc bộ áo ngủ bằng lụa kia bước ra ngoài.
Hạ Chi không gầy, tuy tay chân mảnh khảnh nhưng ngực thì lại vô cùng đầy đặn, bản thân cũng rất dễ tăng cân, cao một mét sáu mươi lăm, cân nặng lại dao động từ 55 đến 60 ký, tóm lại nó nằm ở số đuôi nào cần phải phụ thuộc vào độ to nhỏ của bụng.
Bình thường khi đi làm, cô thường cố ý mặc những bộ quần áo không khoe dáng, về nhà thì lại không gò bó nên cô mặc loại quần áo bằng vải tổng hợp mềm mại vừa vặn này, chắc chắn sẽ để lộ ra dáng người đẹp đẽ.
Cô không gầy lại còn trắng, trông có vẻ trắng trẻo mập mạp, cho nên thoạt nhìn còn tưởng chiếc áo ngủ này của cô hở hang rất nhiều, nhưng thực chất vẫn không đến nỗi.
Ngôn Kha bất ngờ nhìn sang, gần như chẳng có cách nào dời mắt đi.
Tim anh đập nhanh đến mức không thể ngăn được, điều buồn cười là khoảnh khắc này còn căng thẳng hơn lúc anh vào phòng thi đại học nhiều lần.
Hạ Chi đúng là không hề xem anh là một người đàn ông mà.
Nhưng đầu năm nay anh đã đón sinh nhật mười tám tuổi rồi, đã là một người đàn ông trưởng thành với mọi chức năng khỏe mạnh.
"Em trai~"
Cô đột nhiên gọi anh một cách sến súa: "Bóp chân giúp chị đi~"
Cô xem việc làm nũng là một thói xấu, trêu đùa anh, muốn khiến anh buồn nôn nhưng lại hoàn toàn không biết thật ra anh lại rất hưởng thụ, hừm, vô cùng hưởng thụ.
Hạ Chi đặt mông ngồi xuống ghế sofa rồi lập tức đổi sang tư thế nằm nghiêng, đặt hai bắp chân trắng nõn thẳng tắp lên đùi anh.
Hạ Chi nhàm chán một tay bấm điều khiển từ xa chọn phim, tay kia cầm mực xé, giọng điệu của cô lơ là dửng dưng, giống như việc bảo anh bóp chân là một việc không thể bình thường hơn được nữa.
Thế nhưng anh là một thằng đàn ông, là một thằng đàn ông không hề có một chút máu mủ ruột thịt gì với cô cả.
Sao cô lại không đề phòng chút nào hết vậy?
Chỉ có thể là bởi vì đối với anh, cô thật sự không có chút tình cảm nào ngoài tình thân cả nhưng anh thì khác.
Hoặc nên nói là hoàn toàn trái lại.
Ngôn Kha cúi đầu nhìn xuống đôi bắp chân mập mạp trông như ngó sen đang đặt ngang trên chân mình, sau đó anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đó, đầy đặn, rất mịn, rất mềm, đầu ngón tay chạm vào làn da cô giống hệt như đang khiêu vũ.
Cô không biết rằng cô cũng đang khiêu vũ trên đầu quả tim của anh.
Dáng múa uyển chuyển gợi cảm, gần như khiến anh hồn bay phách lạc.
Cô cũng không hề hay biết khát vọng mà người em trai cô không đề phòng chút nào này đây dành cho mình sâu sắc và mãnh liệt đến mức nào.
"Ngôn Kha."
Cô đột nhiên mở lời khiến anh hoảng hốt như thể mình phạm phải sai lầm bị bắt quả tang tại chỗ, giọng nói vừa trầm vừa khàn: "Sao thế?"
Ngôn Kha vừa ngồi xuống, Hạ Chi lại đột nhiên đứng dậy, mang dép lê bịch bịch bịch chạy về phòng ngủ, mấy phút sau, cô lại mặc bộ áo ngủ bằng lụa kia bước ra ngoài.
Hạ Chi không gầy, tuy tay chân mảnh khảnh nhưng ngực thì lại vô cùng đầy đặn, bản thân cũng rất dễ tăng cân, cao một mét sáu mươi lăm, cân nặng lại dao động từ 55 đến 60 ký, tóm lại nó nằm ở số đuôi nào cần phải phụ thuộc vào độ to nhỏ của bụng.
Bình thường khi đi làm, cô thường cố ý mặc những bộ quần áo không khoe dáng, về nhà thì lại không gò bó nên cô mặc loại quần áo bằng vải tổng hợp mềm mại vừa vặn này, chắc chắn sẽ để lộ ra dáng người đẹp đẽ.
Cô không gầy lại còn trắng, trông có vẻ trắng trẻo mập mạp, cho nên thoạt nhìn còn tưởng chiếc áo ngủ này của cô hở hang rất nhiều, nhưng thực chất vẫn không đến nỗi.
Ngôn Kha bất ngờ nhìn sang, gần như chẳng có cách nào dời mắt đi.
Tim anh đập nhanh đến mức không thể ngăn được, điều buồn cười là khoảnh khắc này còn căng thẳng hơn lúc anh vào phòng thi đại học nhiều lần.
Hạ Chi đúng là không hề xem anh là một người đàn ông mà.
Nhưng đầu năm nay anh đã đón sinh nhật mười tám tuổi rồi, đã là một người đàn ông trưởng thành với mọi chức năng khỏe mạnh.
"Em trai~"
Cô đột nhiên gọi anh một cách sến súa: "Bóp chân giúp chị đi~"
Cô xem việc làm nũng là một thói xấu, trêu đùa anh, muốn khiến anh buồn nôn nhưng lại hoàn toàn không biết thật ra anh lại rất hưởng thụ, hừm, vô cùng hưởng thụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chi đặt mông ngồi xuống ghế sofa rồi lập tức đổi sang tư thế nằm nghiêng, đặt hai bắp chân trắng nõn thẳng tắp lên đùi anh.
Hạ Chi nhàm chán một tay bấm điều khiển từ xa chọn phim, tay kia cầm mực xé, giọng điệu của cô lơ là dửng dưng, giống như việc bảo anh bóp chân là một việc không thể bình thường hơn được nữa.
Thế nhưng anh là một thằng đàn ông, là một thằng đàn ông không hề có một chút máu mủ ruột thịt gì với cô cả.
Sao cô lại không đề phòng chút nào hết vậy?
Chỉ có thể là bởi vì đối với anh, cô thật sự không có chút tình cảm nào ngoài tình thân cả nhưng anh thì khác.
Hoặc nên nói là hoàn toàn trái lại.
Ngôn Kha cúi đầu nhìn xuống đôi bắp chân mập mạp trông như ngó sen đang đặt ngang trên chân mình, sau đó anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đó, đầy đặn, rất mịn, rất mềm, đầu ngón tay chạm vào làn da cô giống hệt như đang khiêu vũ.
Cô không biết rằng cô cũng đang khiêu vũ trên đầu quả tim của anh.
Dáng múa uyển chuyển gợi cảm, gần như khiến anh hồn bay phách lạc.
Cô cũng không hề hay biết khát vọng mà người em trai cô không đề phòng chút nào này đây dành cho mình sâu sắc và mãnh liệt đến mức nào.
"Ngôn Kha."
Cô đột nhiên mở lời khiến anh hoảng hốt như thể mình phạm phải sai lầm bị bắt quả tang tại chỗ, giọng nói vừa trầm vừa khàn: "Sao thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro