Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Hạ Chi cắn miếng cá mực dai dai, dùng sức kéo một cái rồi đưa đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
"Sao em vẫn chưa yêu đương thế?"
Anh hoàn toàn là mẫu chàng trai được rất nhiều cô gái thầm viết vào trong nhật ký đáy lòng của mình.
Anh chẳng những đẹp trai mà lại còn ưu tú, thậm chí còn mang theo chút khí chất lạnh lùng nổi bật.
Trời ạ, kiểu bí ẩn, xa cách và kiêu ngạo này đối với những cô gái đã quen thấy những chàng trai trung học phổ thông cẩu thả ở bên cạnh mà nói thì đúng là một sự hấp dẫn trí mạng.
Hạ Chi biết thế, cho nên cô rất thắc mắc, thậm chí lúc anh xoa bóp bắp chân cho cô, cô còn cẩn thận ngẫm lại một phen, vậy mà lại chẳng tìm thấy một người bạn khác giới nào ở bên cạnh Ngôn Kha cả.
Cô hỏi anh ư?
Muốn anh trả lời thế nào đây, chẳng lẽ muốn anh nói rằng nếu như chị bằng lòng thì em có thể yêu ngay lập tức.
Anh đành phải ném bóng lại cho đối phương, chớp chớp hàng mi dài mảnh: "Không phải là chị cũng không yêu đương hay sao."
Đúng là thế thật, so với việc hỏi một chàng trai trung học phổ thông vừa mới vượt qua kỳ thi Đại học địa ngục, hẳn là phải nên hỏi cô mới đúng nhỉ.
Hạ Chi bĩu môi một cái, trường hợp của cô khác với anh, cô không được người ta theo đuổi, cho dù có muốn thì cũng chẳng có ai để yêu.
Không có ai theo đuổi, lại không chủ động ra trận, bạn bè giới thiệu đối tượng cho thì cô lại vô thức từ chối bảo chưa vội, 22 tuổi, nói thử xem tuổi này có gấp hay không.
Độc thân từ trong bụng mẹ, ngay cả người để thích cũng chẳng có, cô cũng khá muốn yêu đương nhưng không vội kết hôn, cho nên trông cũng chẳng vội.
"Chị thì vẫn chưa gặp được người phù hợp nhưng còn em đó, cô em buổi tối kia cũng không tồi đâu, vừa gầy vừa xinh đẹp, là bạn cùng lớp của em hả?"
"Ai?"
"Là cô gái rất gầy rất trắng kia đấy, chính là... Đúng rồi, là cô bé buộc dây cột tóc màu hồng phấn, trông rất đáng yêu kia đấy."
Cô đã miêu tả hết sức rõ ràng nhưng nhất thời Ngôn Kha vẫn không thể nào nhớ ra được rốt cuộc trong bốn cô gái ai là người cột tóc, loại trừ bạn gái của Chu Dương là Trần Lộ Hà, anh chần chờ hỏi.
"Giang Linh ấy hả?"
Giang Linh là hoa khôi của khối khoa học xã hội, anh không quen.
Hình như tên Linh Đang hay là gì đấy.
"Hình như là em ấy, trông có vẻ cô bé rất có ý với em đấy, sao nào, trông hai đứa rất xứng đôi đấy."
Trong giọng điệu cảm thán của Hạ Chi, cô thật sự cảm thấy anh với đối phương xứng đôi khiến trong lòng Ngôn Kha thấy vô cùng khó chịu và khổ sở.
Rốt cuộc cô có biết người anh muốn là ai không?
Tay Ngôn Kha tăng thêm mấy phần lực, vừa khéo ấn vào nơi mỏi nhất trên bắp chân của Hạ Chi.
Một giây kia đó vừa đau vừa thoải mái kích thích khiến cô phải a lên một tiếng, sau đó cong môi uất ức nhìn về phía anh: "Làm gì thế!"
"Sao em vẫn chưa yêu đương thế?"
Anh hoàn toàn là mẫu chàng trai được rất nhiều cô gái thầm viết vào trong nhật ký đáy lòng của mình.
Anh chẳng những đẹp trai mà lại còn ưu tú, thậm chí còn mang theo chút khí chất lạnh lùng nổi bật.
Trời ạ, kiểu bí ẩn, xa cách và kiêu ngạo này đối với những cô gái đã quen thấy những chàng trai trung học phổ thông cẩu thả ở bên cạnh mà nói thì đúng là một sự hấp dẫn trí mạng.
Hạ Chi biết thế, cho nên cô rất thắc mắc, thậm chí lúc anh xoa bóp bắp chân cho cô, cô còn cẩn thận ngẫm lại một phen, vậy mà lại chẳng tìm thấy một người bạn khác giới nào ở bên cạnh Ngôn Kha cả.
Cô hỏi anh ư?
Muốn anh trả lời thế nào đây, chẳng lẽ muốn anh nói rằng nếu như chị bằng lòng thì em có thể yêu ngay lập tức.
Anh đành phải ném bóng lại cho đối phương, chớp chớp hàng mi dài mảnh: "Không phải là chị cũng không yêu đương hay sao."
Đúng là thế thật, so với việc hỏi một chàng trai trung học phổ thông vừa mới vượt qua kỳ thi Đại học địa ngục, hẳn là phải nên hỏi cô mới đúng nhỉ.
Hạ Chi bĩu môi một cái, trường hợp của cô khác với anh, cô không được người ta theo đuổi, cho dù có muốn thì cũng chẳng có ai để yêu.
Không có ai theo đuổi, lại không chủ động ra trận, bạn bè giới thiệu đối tượng cho thì cô lại vô thức từ chối bảo chưa vội, 22 tuổi, nói thử xem tuổi này có gấp hay không.
Độc thân từ trong bụng mẹ, ngay cả người để thích cũng chẳng có, cô cũng khá muốn yêu đương nhưng không vội kết hôn, cho nên trông cũng chẳng vội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị thì vẫn chưa gặp được người phù hợp nhưng còn em đó, cô em buổi tối kia cũng không tồi đâu, vừa gầy vừa xinh đẹp, là bạn cùng lớp của em hả?"
"Ai?"
"Là cô gái rất gầy rất trắng kia đấy, chính là... Đúng rồi, là cô bé buộc dây cột tóc màu hồng phấn, trông rất đáng yêu kia đấy."
Cô đã miêu tả hết sức rõ ràng nhưng nhất thời Ngôn Kha vẫn không thể nào nhớ ra được rốt cuộc trong bốn cô gái ai là người cột tóc, loại trừ bạn gái của Chu Dương là Trần Lộ Hà, anh chần chờ hỏi.
"Giang Linh ấy hả?"
Giang Linh là hoa khôi của khối khoa học xã hội, anh không quen.
Hình như tên Linh Đang hay là gì đấy.
"Hình như là em ấy, trông có vẻ cô bé rất có ý với em đấy, sao nào, trông hai đứa rất xứng đôi đấy."
Trong giọng điệu cảm thán của Hạ Chi, cô thật sự cảm thấy anh với đối phương xứng đôi khiến trong lòng Ngôn Kha thấy vô cùng khó chịu và khổ sở.
Rốt cuộc cô có biết người anh muốn là ai không?
Tay Ngôn Kha tăng thêm mấy phần lực, vừa khéo ấn vào nơi mỏi nhất trên bắp chân của Hạ Chi.
Một giây kia đó vừa đau vừa thoải mái kích thích khiến cô phải a lên một tiếng, sau đó cong môi uất ức nhìn về phía anh: "Làm gì thế!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro