Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
Tiếng rên uất ức du dương yêu kiều, đúng là, đúng là có hơi chọc người.
Giống một sợi lông vũ mỏng nhẹ rơi vào đầu tim của anh vậy.
Từng nhánh lông trên sợi lông chạm vào tầng ngoài trái tim gợn sóng chập trùng của anh, ngứa muốn chết mất.
Ngôn Kha bực bội bỏ lại một câu không thân với cô ta lắm, sau đó đặt chân của chị xuống sofa. Thiếu niên đột nhiên đứng dậy, hai tai đỏ bừng, nhìn cô từ trên cao xuống, hơi thở trở nên gấp gáp.
"Em đi tắm đây."
"Ôi, giận cái gì chứ... Chị còn muốn hỏi xem có dự định gì cho ngày mai đây này."
Hạ Chi cảm thấy đáng tiếc nhưng anh chạy nhanh như vậy, có gọi cũng chẳng gọi về được, cô bèn thu dọn đồ ăn vặt trên bàn lại rồi trở về phòng ngủ rửa mặt, sau đó nhàn nhã nằm trên giường, rảnh rỗi lướt điện thoại.
Công việc đã tạo cho cô thói quen đến đúng 11 giờ sẽ đi ngủ, sắp đến giờ là cô bắt đầu mệt rã rời, một giây sau, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
Cô đã thoải mái nằm trong chiếc màn Ngôn Kha mắc cho cô, nào còn muốn đứng dậy tắt đèn cơ chứ.
Hạ Chi dứt khoát dùng Wechat gọi đối phương sang.
Hạ Chi: [Bé yêu, mau sang phòng chị đi.]
Nửa phút sau, Ngôn Kha vác khuôn mặt vô cảm sang mở cửa phòng cô thì nhìn thấy Hạ Chi tựa ở đầu giường, chiếc chăn mỏng chỉ vừa khéo che kín chiếc bụng nhỏ, để lộ bắp chân trắng mềm ra trong không khí.
Cô ngáp một cái, thở một hơi thật dài, chiếc áo ngủ bằng lụa viền hoa kia của cô lay động, bầu ngực phập phồng thiêu đốt ánh mắt của anh.
Trong thoáng chốc, anh cảm thấy việc tắm nước lạnh đã hoàn toàn vô ích.
Anh nhìn Hạ Chi, trong lòng hỗn loạn đến mức rối ren cả lên.
Tốt nhất là cô đừng ra tín hiệu tiếp theo cho anh, bằng không anh sẽ không kiềm chế được mất.
"Chị muốn ngủ, tắt đèn giúp chị nhé, cảm ơn~"
"..."
Anh đang nghĩ gì thế, cô là chị của anh, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, cô cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.
Cạch —— Thoáng chốc căn phòng tối đen đi, Hạ Chi duỗi người ra, Ngôn Kha đang định đóng cửa thì lại bị gọi lại.
"Ngôn Kha, Ngôn Kha!"
"Còn chuyện gì nữa?"
Trong phòng rất tối, chỉ mượn một chút ánh sáng từ phòng anh nhưng như thế thôi cũng đủ để anh thấy rõ Hạ Chi đang nở một nụ cười ngọt ngào với mình: "Ha ha, ngủ ngon~"
"... Ngủ ngon."
Tốt nhất là anh có thể an ổn.
-
Đối với Ngôn Kha, đêm nay thật sự rất khác biệt, trong căn nhà to như thế nhưng chỉ có hai người bọn họ.
Vừa nghĩ đến việc Hạ Chi đang ở trong căn phòng đối diện với mình, trong lòng anh lại như có một ngọn lửa thiêu đốt, cháy đến mức khiến anh mất ngủ.
Đừng nên nghĩ nữa, từ lúc trở về từ phòng Hạ Chi, thân dưới càng lúc càng căng cứng, khát vọng của anh đối với cô thật sự quá sâu quá lớn rồi.
Anh đã phát hiện từ lâu, biết rõ mình nên dừng lại nhưng lại chẳng thể dừng được, cho nên anh mặc cho phần tình cảm ngang trái cấm kỵ này dã man sinh trưởng.
Giống một sợi lông vũ mỏng nhẹ rơi vào đầu tim của anh vậy.
Từng nhánh lông trên sợi lông chạm vào tầng ngoài trái tim gợn sóng chập trùng của anh, ngứa muốn chết mất.
Ngôn Kha bực bội bỏ lại một câu không thân với cô ta lắm, sau đó đặt chân của chị xuống sofa. Thiếu niên đột nhiên đứng dậy, hai tai đỏ bừng, nhìn cô từ trên cao xuống, hơi thở trở nên gấp gáp.
"Em đi tắm đây."
"Ôi, giận cái gì chứ... Chị còn muốn hỏi xem có dự định gì cho ngày mai đây này."
Hạ Chi cảm thấy đáng tiếc nhưng anh chạy nhanh như vậy, có gọi cũng chẳng gọi về được, cô bèn thu dọn đồ ăn vặt trên bàn lại rồi trở về phòng ngủ rửa mặt, sau đó nhàn nhã nằm trên giường, rảnh rỗi lướt điện thoại.
Công việc đã tạo cho cô thói quen đến đúng 11 giờ sẽ đi ngủ, sắp đến giờ là cô bắt đầu mệt rã rời, một giây sau, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
Cô đã thoải mái nằm trong chiếc màn Ngôn Kha mắc cho cô, nào còn muốn đứng dậy tắt đèn cơ chứ.
Hạ Chi dứt khoát dùng Wechat gọi đối phương sang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chi: [Bé yêu, mau sang phòng chị đi.]
Nửa phút sau, Ngôn Kha vác khuôn mặt vô cảm sang mở cửa phòng cô thì nhìn thấy Hạ Chi tựa ở đầu giường, chiếc chăn mỏng chỉ vừa khéo che kín chiếc bụng nhỏ, để lộ bắp chân trắng mềm ra trong không khí.
Cô ngáp một cái, thở một hơi thật dài, chiếc áo ngủ bằng lụa viền hoa kia của cô lay động, bầu ngực phập phồng thiêu đốt ánh mắt của anh.
Trong thoáng chốc, anh cảm thấy việc tắm nước lạnh đã hoàn toàn vô ích.
Anh nhìn Hạ Chi, trong lòng hỗn loạn đến mức rối ren cả lên.
Tốt nhất là cô đừng ra tín hiệu tiếp theo cho anh, bằng không anh sẽ không kiềm chế được mất.
"Chị muốn ngủ, tắt đèn giúp chị nhé, cảm ơn~"
"..."
Anh đang nghĩ gì thế, cô là chị của anh, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, cô cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.
Cạch —— Thoáng chốc căn phòng tối đen đi, Hạ Chi duỗi người ra, Ngôn Kha đang định đóng cửa thì lại bị gọi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngôn Kha, Ngôn Kha!"
"Còn chuyện gì nữa?"
Trong phòng rất tối, chỉ mượn một chút ánh sáng từ phòng anh nhưng như thế thôi cũng đủ để anh thấy rõ Hạ Chi đang nở một nụ cười ngọt ngào với mình: "Ha ha, ngủ ngon~"
"... Ngủ ngon."
Tốt nhất là anh có thể an ổn.
-
Đối với Ngôn Kha, đêm nay thật sự rất khác biệt, trong căn nhà to như thế nhưng chỉ có hai người bọn họ.
Vừa nghĩ đến việc Hạ Chi đang ở trong căn phòng đối diện với mình, trong lòng anh lại như có một ngọn lửa thiêu đốt, cháy đến mức khiến anh mất ngủ.
Đừng nên nghĩ nữa, từ lúc trở về từ phòng Hạ Chi, thân dưới càng lúc càng căng cứng, khát vọng của anh đối với cô thật sự quá sâu quá lớn rồi.
Anh đã phát hiện từ lâu, biết rõ mình nên dừng lại nhưng lại chẳng thể dừng được, cho nên anh mặc cho phần tình cảm ngang trái cấm kỵ này dã man sinh trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro