Chương 10
Lục Trúc Thanh Thanh
2024-07-20 01:09:44
Ngày hôm sau ta lại mang cơm tối đến cho Tống Bá Xuyên, lần này ta chỉ thật sự tự tay làm làm vài món đơn giản.
Hắn nói thích ăn cay, ta liền cho thêm chút ớt.
Hắn dường như rất thích, không những ăn hết bốn món, mà cơm cũng ăn hết sạch.
Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không uống rượu.
"Đại nhân." Một thị vệ xông vào, nhìn thấy ta, liền ngừng lời.
Tống Bá Xuyên cầm đao bên hông lên rồi bước ra ngoài, khi đi đến cửa liền dặn dò ta: "Chờ ta hai khắc."
Ta vội vàng đáp ứng.
Hắn vừa đi, ta liền dọn dẹp bàn, ngồi bên cạnh chờ hắn, bắt đầu đánh giá căn phòng của hắn.
Phòng của hắn rất lớn, nhưng lại trống trải, phía trước là thư phòng và nơi làm việc, phía sau là bình phong tám tấm, xem ra hẳn là đặt giường.
Hắn ngủ ở đây sao?
Ngụy Quốc Công phủ gần như vậy, chẳng lẽ hắn không về nhà ngủ?
Ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy dưới giá sách có một chiếc giỏ đựng đồ may vá, bên trong đặt một bộ trường sam, ta cầm bộ y phục lên, lúc này mới nhìn thấy tay áo bị rách, kim xỏ chỉ đang may trên áo, nhưng đường kim mũi chỉ lại rất vụng về.
Ta đặt y phục về chỗ cũ, vừa lúc hắn trở về.
Theo hắn bước vào phòng, còn có mùi m.á.u tanh nồng nặc, hơn nữa vạt áo trước n.g.ự.c và tà áo của hắn, đều là vết m.á.u b.ắ.n lên.
Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi nhìn theo ánh mắt của ta đến bộ y phục của mình, nhíu mày, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Khoảng một khắc sau hắn trở về, đã tắm rửa thay y phục.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Ta bảo người đưa ngươi về." Hắn nói xong, dừng một chút, "Về sau không cần đưa cơm tối nữa."
Ta muốn hỏi tại sao, nhưng sắc mặt hắn quá lạnh lùng, ta đành phải nhịn xuống.
"Cái kia, đại nhân," ta chỉ vào giỏ đựng đồ may vá của hắn, "Có cần ta khâu giúp ngài không?"
Hắn nhướng mày nói: "Không sợ nữa sao?"
"Không sợ. Chỉ là chút m.á.u thôi mà." Ta lấy hết can đảm nói, "Y phục của đại nhân bị bẩn, ta cũng có thể giặt giúp."
Biểu cảm của hắn có chút không tự nhiên, ta tự kiểm điểm bản thân vừa rồi có phải đã quá đường đột hay không, đang định giải thích, hắn đột nhiên đưa giỏ đựng đồ may vá cho ta.
"Làm phiền ngươi rồi."
"Không sao không sao, có thể làm việc cho đại nhân, là vinh hạnh của ta." Ta ngồi đối diện hắn, chuyên tâm may vá y phục cho hắn.
Ta không có bản lĩnh gì khác, cho nên rất trân trọng mỗi một việc hắn phân phó, chỉ cần ta có ích, hắn sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.
Như vậy, chỗ dựa của ta sẽ càng vững chắc hơn.
Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài lại ồn ào náo nhiệt, thuộc hạ của hắn thỉnh thoảng lại có người đến nhìn trộm, sau đó lại xô đẩy nhau cười đùa chạy đi.
Còn nghe thấy hai người ngồi xổm dưới cửa sổ nói nhỏ.
"Đại nhân có phải là thích Triệu đông gia không?"
"Chắc là không đâu? Đại nhân vô tâm vô tình, sao có thể thích người khác được?"
"Chưa chắc đâu. Chưa nghe nói qua một vật khắc một vật sao?"
Hai người thì thầm to nhỏ, ta muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng mà xung quanh quá yên tĩnh, ta nghe rõ mồn một.
Nhưng Tống Bá Xuyên không có phản ứng gì, ta cũng không xen vào.
Ta không quan tâm người khác nói gì. Dù sao thân là nữ tử chưa chồng, ngày nào cũng đến nịnh nọt Tống Bá Xuyên, bọn họ nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những thứ này không quan trọng.
Người sống trên đời, không nên đòi hỏi quá nhiều, bản thân muốn cái gì thì đạt được là được rồi.
Còn về những thứ mất đi bởi vì điều đó, thì không cần quá câu nệ.
Hắn nói thích ăn cay, ta liền cho thêm chút ớt.
Hắn dường như rất thích, không những ăn hết bốn món, mà cơm cũng ăn hết sạch.
Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không uống rượu.
"Đại nhân." Một thị vệ xông vào, nhìn thấy ta, liền ngừng lời.
Tống Bá Xuyên cầm đao bên hông lên rồi bước ra ngoài, khi đi đến cửa liền dặn dò ta: "Chờ ta hai khắc."
Ta vội vàng đáp ứng.
Hắn vừa đi, ta liền dọn dẹp bàn, ngồi bên cạnh chờ hắn, bắt đầu đánh giá căn phòng của hắn.
Phòng của hắn rất lớn, nhưng lại trống trải, phía trước là thư phòng và nơi làm việc, phía sau là bình phong tám tấm, xem ra hẳn là đặt giường.
Hắn ngủ ở đây sao?
Ngụy Quốc Công phủ gần như vậy, chẳng lẽ hắn không về nhà ngủ?
Ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy dưới giá sách có một chiếc giỏ đựng đồ may vá, bên trong đặt một bộ trường sam, ta cầm bộ y phục lên, lúc này mới nhìn thấy tay áo bị rách, kim xỏ chỉ đang may trên áo, nhưng đường kim mũi chỉ lại rất vụng về.
Ta đặt y phục về chỗ cũ, vừa lúc hắn trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo hắn bước vào phòng, còn có mùi m.á.u tanh nồng nặc, hơn nữa vạt áo trước n.g.ự.c và tà áo của hắn, đều là vết m.á.u b.ắ.n lên.
Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi nhìn theo ánh mắt của ta đến bộ y phục của mình, nhíu mày, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Khoảng một khắc sau hắn trở về, đã tắm rửa thay y phục.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Ta bảo người đưa ngươi về." Hắn nói xong, dừng một chút, "Về sau không cần đưa cơm tối nữa."
Ta muốn hỏi tại sao, nhưng sắc mặt hắn quá lạnh lùng, ta đành phải nhịn xuống.
"Cái kia, đại nhân," ta chỉ vào giỏ đựng đồ may vá của hắn, "Có cần ta khâu giúp ngài không?"
Hắn nhướng mày nói: "Không sợ nữa sao?"
"Không sợ. Chỉ là chút m.á.u thôi mà." Ta lấy hết can đảm nói, "Y phục của đại nhân bị bẩn, ta cũng có thể giặt giúp."
Biểu cảm của hắn có chút không tự nhiên, ta tự kiểm điểm bản thân vừa rồi có phải đã quá đường đột hay không, đang định giải thích, hắn đột nhiên đưa giỏ đựng đồ may vá cho ta.
"Làm phiền ngươi rồi."
"Không sao không sao, có thể làm việc cho đại nhân, là vinh hạnh của ta." Ta ngồi đối diện hắn, chuyên tâm may vá y phục cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta không có bản lĩnh gì khác, cho nên rất trân trọng mỗi một việc hắn phân phó, chỉ cần ta có ích, hắn sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.
Như vậy, chỗ dựa của ta sẽ càng vững chắc hơn.
Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài lại ồn ào náo nhiệt, thuộc hạ của hắn thỉnh thoảng lại có người đến nhìn trộm, sau đó lại xô đẩy nhau cười đùa chạy đi.
Còn nghe thấy hai người ngồi xổm dưới cửa sổ nói nhỏ.
"Đại nhân có phải là thích Triệu đông gia không?"
"Chắc là không đâu? Đại nhân vô tâm vô tình, sao có thể thích người khác được?"
"Chưa chắc đâu. Chưa nghe nói qua một vật khắc một vật sao?"
Hai người thì thầm to nhỏ, ta muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng mà xung quanh quá yên tĩnh, ta nghe rõ mồn một.
Nhưng Tống Bá Xuyên không có phản ứng gì, ta cũng không xen vào.
Ta không quan tâm người khác nói gì. Dù sao thân là nữ tử chưa chồng, ngày nào cũng đến nịnh nọt Tống Bá Xuyên, bọn họ nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng những thứ này không quan trọng.
Người sống trên đời, không nên đòi hỏi quá nhiều, bản thân muốn cái gì thì đạt được là được rồi.
Còn về những thứ mất đi bởi vì điều đó, thì không cần quá câu nệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro