Chương 1
Lục Trúc Thanh Thanh
2024-07-20 01:09:44
Ta bị tiếng cười nhạo đánh thức, mở mắt ra, trước mắt là đôi giày thêu vân mây của Tiêu Nhung.
Ngước mắt lên, là thân hình cao lớn cùng chiếc cằm cương nghị của hắn. Hắn không cúi người, càng không cúi đầu nhìn ta.
Cảnh tượng này, kiếp trước ta từng trải qua.
Khi đó ta quỳ xuống cầu xin hắn không thành, đầu óc nóng lên, liền lao đầu vào con sư tử đá trước cửa nhà hắn.
Lúc đó ta đã hét lên điều gì nhỉ?
"Tiêu Nhung, ngươi đừng hối hận!"
Thực tế, Tiêu Nhung từ đầu đến cuối đều không hối hận.
Người hối hận là ta, bảy năm trời nghe tin hắn thành thân, nghe tin hắn sinh con, nghe tin hắn thăng quan…
Còn ta, cô độc nằm trên giường, ngửi mùi hôi thối của chính mình, chịu đựng nỗi đau lở loét do nằm liệt giường, u uất mà c h ế t.
Tiêu Nhung không yêu ta, hoặc là nói, hắn càng yêu bản thân mình, càng yêu con đường làm quan của hắn hơn.
Những đạo lý này, ta phải dùng bảy năm thống khổ mới có thể thấu hiểu.
Hiện tại, ta buông tay khỏi vạt áo hắn, trong tiếng cười nhạo báng, đứng dậy.
"Triệu tiểu thư, chẳng lẽ cô định quỳ c h ế t ở đây sao?"
"Quỳ c h ế t hắn cũng sẽ không cưới cô đâu, ai lại bỏ tiểu thư khuê các cao quý mà cưới một đứa con nhà buôn chứ?"
"Đúng vậy, cũng nên tự mình xem xét bản thân có mấy cân mấy lượng đi, ngày ngày đeo bám người ta, tự rước lấy nhục nhã."
Đúng vậy, tự rước lấy nhục nhã.
Cũng như lời Tiêu Nhung nói, ta vừa cố chấp vừa ngu ngốc.
Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhung, hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt chạm nhau, ta mỉm cười với hắn, tiến lên một bước.
"Tiêu Nhung," ta khẽ nghiêng người, nói với hắn, "chúc ngươi được như ý nguyện, thật sự hạnh phúc."
Hắn sững người, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ta không muốn suy nghĩ đến phản ứng của hắn, càng không muốn ở lại đây, phủi phủi bụi đất trên đầu gối, tách đám người ra rồi rời khỏi.
Trong đám đông truyền đến tiếng kinh ngạc.
"Sao đột nhiên lại bỏ đi? Triệu tiểu thư nghĩ thông rồi sao?"
"Nếu nàng ta có thể nghĩ thông, không quấy rầy Tiêu đại nhân nữa, ta sẽ quỳ xuống ăn vữa tường."
Ta không dừng bước, trong ánh mắt dò xét của mọi người, trở về nhà.
Ngước mắt lên, là thân hình cao lớn cùng chiếc cằm cương nghị của hắn. Hắn không cúi người, càng không cúi đầu nhìn ta.
Cảnh tượng này, kiếp trước ta từng trải qua.
Khi đó ta quỳ xuống cầu xin hắn không thành, đầu óc nóng lên, liền lao đầu vào con sư tử đá trước cửa nhà hắn.
Lúc đó ta đã hét lên điều gì nhỉ?
"Tiêu Nhung, ngươi đừng hối hận!"
Thực tế, Tiêu Nhung từ đầu đến cuối đều không hối hận.
Người hối hận là ta, bảy năm trời nghe tin hắn thành thân, nghe tin hắn sinh con, nghe tin hắn thăng quan…
Còn ta, cô độc nằm trên giường, ngửi mùi hôi thối của chính mình, chịu đựng nỗi đau lở loét do nằm liệt giường, u uất mà c h ế t.
Tiêu Nhung không yêu ta, hoặc là nói, hắn càng yêu bản thân mình, càng yêu con đường làm quan của hắn hơn.
Những đạo lý này, ta phải dùng bảy năm thống khổ mới có thể thấu hiểu.
Hiện tại, ta buông tay khỏi vạt áo hắn, trong tiếng cười nhạo báng, đứng dậy.
"Triệu tiểu thư, chẳng lẽ cô định quỳ c h ế t ở đây sao?"
"Quỳ c h ế t hắn cũng sẽ không cưới cô đâu, ai lại bỏ tiểu thư khuê các cao quý mà cưới một đứa con nhà buôn chứ?"
"Đúng vậy, cũng nên tự mình xem xét bản thân có mấy cân mấy lượng đi, ngày ngày đeo bám người ta, tự rước lấy nhục nhã."
Đúng vậy, tự rước lấy nhục nhã.
Cũng như lời Tiêu Nhung nói, ta vừa cố chấp vừa ngu ngốc.
Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhung, hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt chạm nhau, ta mỉm cười với hắn, tiến lên một bước.
"Tiêu Nhung," ta khẽ nghiêng người, nói với hắn, "chúc ngươi được như ý nguyện, thật sự hạnh phúc."
Hắn sững người, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ta không muốn suy nghĩ đến phản ứng của hắn, càng không muốn ở lại đây, phủi phủi bụi đất trên đầu gối, tách đám người ra rồi rời khỏi.
Trong đám đông truyền đến tiếng kinh ngạc.
"Sao đột nhiên lại bỏ đi? Triệu tiểu thư nghĩ thông rồi sao?"
"Nếu nàng ta có thể nghĩ thông, không quấy rầy Tiêu đại nhân nữa, ta sẽ quỳ xuống ăn vữa tường."
Ta không dừng bước, trong ánh mắt dò xét của mọi người, trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro