Chương 19
Lục Trúc Thanh Thanh
2024-07-20 01:09:44
Ta ngã bệnh, sốt cao không dứt.
Chỉ biết có người đút thuốc, đút nước cho ta, có rất nhiều người đang nói chuyện.
Ta không ngừng mơ, trong mơ là cảnh tượng ta bị bong gân, Tiêu Nhung cõng ta đi, là cảnh tượng hắn dạy ta đọc sách, là cảnh tượng hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh nướng còn nóng hổi, dâng cho ta như thể đang dâng bảo vật.
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, người ngồi bên giường là Tiêu Nhung.
Môi hắn khô nứt nẻ, hai mắt đỏ ngầu, giống như xác c h ế t biết đi.
"Tỷ tỷ." Hắn khàn giọng gọi ta một tiếng, nước mắt liền rơi xuống, "Tỷ, tỷ không tha thứ cho ta cũng không sao, chỉ cần tỷ bình an sống sót là được rồi."
Hắn quỳ gối bên giường ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, "Ta sai rồi. Nếu có thể làm lại, ta nhất định sẽ nói cho tỷ biết tất cả mọi chuyện, cho dù sống c h ế t cũng sẽ cùng tỷ đối mặt."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng c h ế t, cầu xin tỷ."
Ta như hồi còn bé, đưa tay sờ sờ đầu hắn.
"Tỷ tỷ sẽ không c h ế t, cũng không hận ngươi nữa."
"A Nhung, buông bỏ quá khứ, sống thật tốt đi." Ta lại nhéo nhéo mặt hắn, "Chúng ta, đều phải sống thật tốt."
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay ta, khóc không thành tiếng.
"Được." Hắn nghẹn ngào nói, "Ta nghe lời tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ."
Tiêu Nhung rời khỏi phòng, bên ngoài có người, hắn nói với người nọ: "Sau này, ta giao tỷ tỷ cho ngươi, xin ngươi hãy chăm sóc tốt cho nàng ấy."
Người nọ không nói gì.
Ta nhìn chằm chằm vào cửa, Tống Bá Xuyên bước vào, trong tay bưng bát cháo, hắn đi đến gần, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ:
"Có muốn uống chút nước không?"
"Muốn." Ta mím môi, "Những chuyện này không nên làm phiền đến ngài, để Thanh Quyên làm là được rồi."
Hắn không nói gì, chỉ đỡ ta dậy uống nước, sau đó đặt gối dựa sau lưng ta, chậm rãi thổi cháo nóng.
"Nóng quá không?" Hắn hỏi ta.
Ta lắc đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức."
Ta ngoan ngoãn ăn hết cháo, hắn bưng bát ra ngoài, một lúc sau lại bưng thau nước vào, vắt khăn nóng lau mặt lau tay cho ta, sau đó đặt ta nằm xuống.
"Ngủ thêm chút nữa?" Hắn hỏi ta.
Ta nói được.
Nhắm mắt lại, nhưng hắn không đi, mà lặng lẽ ngồi bên giường.
Ta tò mò hắn đang làm gì, liền len lén mở mắt nhìn hắn.
Lại phát hiện hắn đang xem sách thuốc.
"Đại nhân muốn học y thuật sao?" Ta hỏi hắn.
"Đại phu nói thân thể ngươi suy nhược, ta liền mượn hắn một quyển sách về cháo thuốc bổ," Hắn tùy ý lật sách, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, "Không muốn ngủ sao?"
Tim ta đập thình thịch, không hề buồn ngủ, "Vậy ta ngủ một lát, đại nhân cứ tự nhiên."
"Ta sẽ tự nhiên, cứ như ở nhà mình vậy." Hắn lật một trang sách, đột nhiên hỏi ta, "Dầu ăn với muối ăn đều hết rồi, ngươi còn đồ dự trữ không?"
Ta gật đầu, "Ở ngăn tủ thứ tư trong bếp."
"Ta biết rồi. Đợi ta giặt quần áo xong, sẽ đi tìm."
"Đại nhân?"
"Ừm?"
"Không có gì, ta ngủ đây."
Tống Bá Xuyên đặt quyển sách xuống, đột nhiên cúi người ghé sát lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn ta.
"Cây lựu trong sân nhà ngươi ra hoa rồi, xem ra năm nay được mùa đấy."
Chỉ biết có người đút thuốc, đút nước cho ta, có rất nhiều người đang nói chuyện.
Ta không ngừng mơ, trong mơ là cảnh tượng ta bị bong gân, Tiêu Nhung cõng ta đi, là cảnh tượng hắn dạy ta đọc sách, là cảnh tượng hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh nướng còn nóng hổi, dâng cho ta như thể đang dâng bảo vật.
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, người ngồi bên giường là Tiêu Nhung.
Môi hắn khô nứt nẻ, hai mắt đỏ ngầu, giống như xác c h ế t biết đi.
"Tỷ tỷ." Hắn khàn giọng gọi ta một tiếng, nước mắt liền rơi xuống, "Tỷ, tỷ không tha thứ cho ta cũng không sao, chỉ cần tỷ bình an sống sót là được rồi."
Hắn quỳ gối bên giường ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, "Ta sai rồi. Nếu có thể làm lại, ta nhất định sẽ nói cho tỷ biết tất cả mọi chuyện, cho dù sống c h ế t cũng sẽ cùng tỷ đối mặt."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng c h ế t, cầu xin tỷ."
Ta như hồi còn bé, đưa tay sờ sờ đầu hắn.
"Tỷ tỷ sẽ không c h ế t, cũng không hận ngươi nữa."
"A Nhung, buông bỏ quá khứ, sống thật tốt đi." Ta lại nhéo nhéo mặt hắn, "Chúng ta, đều phải sống thật tốt."
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay ta, khóc không thành tiếng.
"Được." Hắn nghẹn ngào nói, "Ta nghe lời tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nhung rời khỏi phòng, bên ngoài có người, hắn nói với người nọ: "Sau này, ta giao tỷ tỷ cho ngươi, xin ngươi hãy chăm sóc tốt cho nàng ấy."
Người nọ không nói gì.
Ta nhìn chằm chằm vào cửa, Tống Bá Xuyên bước vào, trong tay bưng bát cháo, hắn đi đến gần, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ:
"Có muốn uống chút nước không?"
"Muốn." Ta mím môi, "Những chuyện này không nên làm phiền đến ngài, để Thanh Quyên làm là được rồi."
Hắn không nói gì, chỉ đỡ ta dậy uống nước, sau đó đặt gối dựa sau lưng ta, chậm rãi thổi cháo nóng.
"Nóng quá không?" Hắn hỏi ta.
Ta lắc đầu.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức."
Ta ngoan ngoãn ăn hết cháo, hắn bưng bát ra ngoài, một lúc sau lại bưng thau nước vào, vắt khăn nóng lau mặt lau tay cho ta, sau đó đặt ta nằm xuống.
"Ngủ thêm chút nữa?" Hắn hỏi ta.
Ta nói được.
Nhắm mắt lại, nhưng hắn không đi, mà lặng lẽ ngồi bên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta tò mò hắn đang làm gì, liền len lén mở mắt nhìn hắn.
Lại phát hiện hắn đang xem sách thuốc.
"Đại nhân muốn học y thuật sao?" Ta hỏi hắn.
"Đại phu nói thân thể ngươi suy nhược, ta liền mượn hắn một quyển sách về cháo thuốc bổ," Hắn tùy ý lật sách, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, "Không muốn ngủ sao?"
Tim ta đập thình thịch, không hề buồn ngủ, "Vậy ta ngủ một lát, đại nhân cứ tự nhiên."
"Ta sẽ tự nhiên, cứ như ở nhà mình vậy." Hắn lật một trang sách, đột nhiên hỏi ta, "Dầu ăn với muối ăn đều hết rồi, ngươi còn đồ dự trữ không?"
Ta gật đầu, "Ở ngăn tủ thứ tư trong bếp."
"Ta biết rồi. Đợi ta giặt quần áo xong, sẽ đi tìm."
"Đại nhân?"
"Ừm?"
"Không có gì, ta ngủ đây."
Tống Bá Xuyên đặt quyển sách xuống, đột nhiên cúi người ghé sát lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn ta.
"Cây lựu trong sân nhà ngươi ra hoa rồi, xem ra năm nay được mùa đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro