Chương 19
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Xe nhanh chóng đến tòa nhà cổ, Nghê Bảo Gia nói tiếng cảm ơn với anh ta, Lý Thước ngoảnh lại nói: “Cô Nghê khách sáo rồi.”
Nghê Bảo Gia xuống xe, trong túi vẫn cất giữ tấm thiệp mời.
Người phục vụ ở câu lạc bộ đã sớm nhớ ra khuôn mặt của cô, cô vừa bước vào, người phục vụ đó đã nói: “Cô Nghê, anh Chu ở tầng hai.”
Nghê Bảo Gia khẽ gật đầu.
Cầu thang và lan can ở đây được sơn một lớp sơn màu nâu, màu nâu không có khả năng chống bám bẩn, có thể thấy các góc bậc thang bị phủ một lớp bụi bay lơ lửng, chỉ có phần giữa bậc thang là sáng bóng.
Mỗi lần Nghê Bảo Gia lên lầu, cô luôn cảm thấy sợ khi giẫm lên.
Chu Văn Đường cười nhạo sự rụt rè của cô, sau đó nói: “Với cái trọng lượng mà gió thổi một cái là bay như em, còn có thể đi sập cầu thang này à?”
Nghê Bảo Gia nhẹ giọng đáp trả: “Dù sao tuổi tác của toà nhà cổ này còn lớn hơn cả bố mẹ em, em đang lo bậc thang này cũ rồi không thể bước lên được.”
Chu Văn Đường: “Tạ Điểu đã tìm người sửa từ lâu rồi, em đừng lo lắng.”
Nghê Bảo Gia cũng trở nên mạnh dạn hơn.
Trên bục ở tầng hai treo một chiếc đèn trần bằng kính kiểu cổ điển, dạng nắp kính, bên trong có bóng đèn kiểu chân nến theo phong cách châu Âu, vì hai cửa kính của bục đều mở nên đèn chùm đung đưa khi gió thổi, tưởng chừng như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Cánh cửa phòng hé mở, để lại một khe hẹp, có vài giọng nói ồn ào lọt ra ngoài.
Nghê Bảo Gia đẩy khe hở ra, Tạ Điểu nhìn thấy cô trước tiên, nói: “Chị dâu đến rồi.”
Nghê Bảo Gia nhớ tới lần trước Tạ Điểu tặng cherry cho mình, cô còn chưa kịp tìm cơ hội nói lời cảm ơn, bèn lên tiếng: “Cảm ơn anh lần trước đã tặng cherry cho tôi, ăn rất ngon.”
Tạ Điểu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Ngon hả, thế vài hôm nữa em lại bảo người ta lấy thêm hai hộp tặng cho chị.”
“Không cần đâu.”
Tạ Điểu nói: “Hiếu thảo với chị dâu là điều nên làm mà.”
Nghê Bảo Gia đến gặp Chu Văn Đường, Chu Văn Đường nắm tay cô, anh giải vây: “Cô ấy chỉ là khách sáo với chú một chút thôi, chú đừng xem là thật, dạ dày cô ấy bé như kia, để cả nửa tháng cũng ăn không hết.”
Bàn tay giấu dưới bàn mạt chược của Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng kéo tay áo anh, Chu Văn Đường liếc nhìn cô, hỏi với vẻ điềm nhiên như không: “Anh nói không đúng à?”
Nghê Bảo Gia không lên tiếng, lần trước mang hộp cherry về ký túc xá, Mễ Lạp và Tiền Tuyết ăn cả tuần vẫn chưa hết, sau đó toàn bộ số quả còn lại đều hỏng hết, bất đắc dĩ phải mang đi vứt bỏ, Mễ Lạp còn thở dài tỏ vẻ đáng tiếc.
Chu Văn Đường chơi đến mười giờ, bữa ăn khuya mà Tạ Điểu bảo người làm đã được mang tới, người phục vụ hỏi mang vào hay là đặt ở gian phòng kế bên.
Tạ Điểu lơ đãng nói: “Để ở phòng bên cạnh đi, ở đây không khí ngột ngạt, đều là mùi thuốc lá, có ăn vào bụng thì cũng không tốt cho sức khỏe.”
Chu Văn Đường hỏi Nghê Bảo Gia: “Em đói không, anh dẫn em đi ăn chút gì đó.”
Tạ Điểu còn thuyết phục cô đi ăn, nói rằng món ăn khuya này là của Lan Quế Phường, muốn ăn phải đặt trước nửa tháng, còn nói sủi cảo tôm bên trong rất ngon, lớp vỏ mỏng, tôm mềm, vị tươi và ngọt. Nếu chị dâu ăn ngon, lần sau có thể nói anh Văn Đường đi mua.
Nghê Bảo Gia cũng có chuyện muốn nói với Chu Văn Đường nên gật đầu.
Chu Văn Đường hút một điếu thuốc, ra khỏi bàn mạt chược, dẫn cô sang phòng bên cạnh.
Đồ ăn mang đi đã được bày trên một chiếc đĩa sứ trắng, có một chiếc đĩa cùng màu phủ lên để giữ ấm, Chu Văn Đường đưa tay mở ra, nhưng Nghê Bảo Gia lại nói: “Em chưa thấy đói, em có đồ muốn đưa cho anh.”
Động tác của Chu Văn Đường dừng lại: “Là gì thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia lấy thiệp mời từ trong túi ra: “Chủ nhiệm Trâu bảo em đưa cho anh.”
Chu Văn Đường cầm lấy, mở ra rồi lướt xem một lượt, sau đó ném đại ra bàn.
Nghê Bảo Gia: “Cho nên anh đã vì em mà tính toán chuyện thành tích môn kinh tế lượng, nên đã đánh tiếng với chủ nhiệm Trâu ạ?”
Chu Văn Đường nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Không phải em sợ không lấy được học bổng sao?”
“Nhưng em không cần anh làm mấy việc này cho em.” Nghê Bảo Gia im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nếu chuyện này để cho bạn cùng lớp của em biết, bọn họ sẽ nhìn em như thế nào, sẽ bàn luận về em ra sao chứ?”
Chu Văn Đường cố nén nụ cười trên mặt, giọng điệu anh không vui: “Anh quan tâm đến bọn họ làm gì? Nếu ngày nào em cũng lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình, liệu em có lo lắng hết được không?”
Cổ họng Nghê Bảo Gia phập phồng, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm: “Có phải anh nghĩ em ở bên cạnh anh là vì mấy thứ này không? Em thật sự không cần anh phải vì em làm những chuyện này, việc này với em mà nói thì đó là một loại phiền phức.”
Chu Văn Đường bật tiếng cười tự giễu, cảm thấy mình ra sức mà không được báo đáp đàng hoàng. Vì phần học bổng đó của cô, anh thậm chí đã đi một chuyến đến Bắc Kinh, chủ nhiệm Trâu kia cũng là một kẻ “Đưa cây gậy thì tiện tay xem mình như chủ nhân”, cũng chẳng tự cân nhắc xem cái cây ấy có thể chống đỡ nổi trọng lượng ông ta hay không, nói rằng con trai ông ta vừa đi du học về và đang chuẩn bị thi tuyển vào sở phiên dịch của Bộ Ngoại giao.
Anh nói tới đây thì ngưng, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại cô thì hay rồi, trách anh làm điều thừa thãi.
Chu Văn Đường lấy hộp thuốc lá ra, quan sát cô: “Cho nên việc này vẫn là anh làm sai à?”
Dù sao Nghê Bảo Gia cũng còn trẻ, bởi vì giọng điệu lạnh lùng của anh nên trong lòng cảm thấy nguội lạnh đi không ít, nhưng cô không muốn tranh cãi với anh, cô hít một hơi rồi nói: “Em về ký túc xá trước.”
Chu Văn Đường không để ý đến cô, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay ấn vào viên lăn của bật lửa, khi một ngọn lửa màu xanh bốc lên, phía sau vang lên tiếng cửa mở.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh lần nữa, Chu Văn Đường thản nhiên ném bật lửa lên bàn.
Tạ Điểu bước ra khỏi căn phòng kế bên, ung dung tự tại đi vào phòng, nhìn thấy Chu Văn Đường một mình hút thuốc, Tạ Điểu nhướng mày hỏi: “Chị dâu đâu? Vào nhà vệ sinh rồi ạ?”
Chu Văn Đường vô cảm nói: “Đi rồi.”
Tạ Điểu hơi sửng sốt, sau đó kéo ghế ngồi xuống, háo hức hóng hớt: “Sao lại bỏ đi? Hai người cãi nhau rồi? Nghê Bảo Gia này được quá đấy, dám cáu giận với anh luôn.”
Lúc này Chu Văn Đường sẽ nổi nóng, tâm tình không được tốt cho lắm: “Sao chú lắm lời thế?”
Nghê Bảo Gia đứng ở trên đường chờ xe buýt, đây là đường bên sườn dốc, thỉnh thoảng có xe tư nhân đi qua, nhưng lại không có ai nhận đơn đặt xe của cô, có lẽ hôm nay cô không may mắn lắm.
Nghê Bảo Gia khoanh tay, thầm nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đến cô mấy, lúc này hai người cãi nhau kịch liệt, nhưng anh lại không lo lắng cô sẽ gặp tai nạn trong xe. Cho nên sự chu đáo, ân cần đó của anh còn phải dựa vào tâm trạng của anh mà đánh giá. Tâm tình tốt sẽ cho bạn một chút ngọt ngào, nếu bạn không biết tốt xấu lấy chút ngọt ngào này làm vốn liếng để dựa vào, anh cũng sẽ không nguyện ý chăm sóc nữa.
Mặc dù cô không muốn lấy bất cứ thứ gì từ anh, như lúc gần đến Tết, anh tiện tay chuyển lì xì cho cô, cô cũng không đồng ý nhận. Nhưng rốt cuộc anh vẫn xem cô như những người phụ nữ mình từng ở cạnh, đều là hàng hóa thông thường, không nên tự xem mình như hàng hiếm bán giá cao, vô cớ khiến người ta cười cợt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia đợi một lúc, sự kiên nhẫn dần mất đi, định đi trước vài bước xem có taxi không. Lúc cô vừa định rời đi thì có tiếng còi ô tô vang lên từ phía sau cô.
Nghê Bảo Gia theo bản năng quay đầu lại, phía sau kính chắn gió là khuôn mặt trắng sáng của Tạ Điểu, anh ấy nhoài người ra ngoài cửa sổ nói: “Chị dâu, lên xe đi, em đưa chị về nhà.”
Nghê Bảo Gia tiến lại gần mấy bước, đi vòng tới bên cửa sổ tài xế, cô nói: “Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi, xe sẽ đến đây ngay thôi.”
Tạ Điểu không từ chối, cũng không khó chịu, thuận thế nói: “Vậy chị cho em ngó xem điện thoại chị một chút, em xem xem xe đến đâu rồi.”
Cú ra chiêu không theo lối thường này của anh ấy thế mà lại khiến Nghê Bảo Gia sửng sốt một lúc, anh ấy biết ý cười một tiếng: “Ở đây khó gọi xe, em chở chị về, chị không thể cãi nhau với anh Văn Đường thì mặc kệ luôn cả em phải không nào, em cũng đâu có chọc giận chị?”
Tạ Điểu thật sự có chút cân nhắc khó nói rõ giữa hai người bọn họ. Rõ ràng trước đó chỉ gặp nhau vài lần, Tạ Điều chẳng vừa ý lời nói của cô, nhưng hôm nay gặp mặt, thái độ anh ấy đã gần gũi với cô hơn rất nhiều.
Cô đứng tại chỗ, cắn môi dưới, Tạ Điểu lại cố gắng thuyết phục cô, vẻ mặt đầy vẻ chân thành tha thiết: “Ở đây thật sự rất khó bắt taxi, để em chở chị về một chuyến, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng không an toàn.”
Lúc này, Nghê Bảo Gia nhìn thấy phía sau xe của Tạ Điểu còn có một chiếc xe khác, cô do dự một chút, mở cửa hàng ghế sau rồi lên xe.
Tạ Điểu chờ cô ngồi vào xong rồi mới lái xe chạy ra ngoài.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cô không có tâm trạng nên suốt dọc đường vẫn im lặng.
Tạ Điểu vốn là người lắm lời, cũng là người lắm lời, đêm nay cũng khác thường, hành động đúng với vị trí của người làm tài xế, suốt chặng đường không nói chuyện với Nghê Bảo Gia ngồi ở phía sau, mãi cho đến khi đưa người đến bên dưới ký túc xá, anh ấy mới nói: “Thật ra là anh Văn Đường bảo em đưa chị về.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt nhìn anh ấy, gật đầu rồi xoay người bước vào khu ký túc xá.
Mễ Lạp còn chưa ngủ, nằm trên giường lướt Weibo, thuận miệng lẩm bẩm: “Mình còn tưởng đêm nay cậu không về.”
Nghê Bảo Gia không nói chuyện.
Mễ Lạp vén rèm giường, ló đầu ra: “Cậu sao vậy, tâm trạng cậu có vẻ không tốt cho lắm, không phải là cãi nhau với anh Chu đó chứ?”
Nghê Bảo Gia suy nghĩ xem có phải bọn họ cãi nhau không nhỉ? Có lẽ là thế thật.
Cô gật đầu, Mễ Lạp kinh ngạc, nói: “Anh ấy mà cũng biết cãi nhau hả, mình cứ tưởng người như anh ấy ít nhất sẽ không nóng giận với cô nhóc như cậu.”
Nghê Bảo Gia miễn cưỡng cười cười: “Anh ấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tính khí cũng không hẳn là tốt.”
“Vậy anh ấy cũng phải nhường nhịn cậu chuyện này chứ? Dù sao thì anh ấy cũng lớn hơn cậu chín tuổi.” Mễ Lạp làu bàu: “Chẳng phải ai cũng nói đàn ông lớn tuổi thì chín chắn điềm đạm à?”
Nghê Bảo Gia cười tự giễu: “Có lẽ đêm nay mình không sáng suốt lắm.”
Sau khi chở Nghê Bảo Gia về xong, Tạ Điểu lại lái xe quay trở về.
Chu Văn Đường còn chưa rời đi, một mình ngồi trên ghế sofa đơn hút thuốc. Tạ Điểu bước vào rồi lên tiếng: “Anh Văn Đường, em đã giúp anh đưa người về kí túc xá rồi.”
Chu Văn Đường thờ ơ “Ừ” một tiếng, dập điếu thuốc vào gạt tàn.
Tạ Điểu không kiềm được suy nghĩ muốn tám chuyện, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Anh, rốt cuộc anh với Nghê Bảo Gia sao thế?”
Chu Văn Đường lười nói, cầm lấy điện thoại di động trên bàn: “Về đây.”
Nghê Bảo Gia xuống xe, trong túi vẫn cất giữ tấm thiệp mời.
Người phục vụ ở câu lạc bộ đã sớm nhớ ra khuôn mặt của cô, cô vừa bước vào, người phục vụ đó đã nói: “Cô Nghê, anh Chu ở tầng hai.”
Nghê Bảo Gia khẽ gật đầu.
Cầu thang và lan can ở đây được sơn một lớp sơn màu nâu, màu nâu không có khả năng chống bám bẩn, có thể thấy các góc bậc thang bị phủ một lớp bụi bay lơ lửng, chỉ có phần giữa bậc thang là sáng bóng.
Mỗi lần Nghê Bảo Gia lên lầu, cô luôn cảm thấy sợ khi giẫm lên.
Chu Văn Đường cười nhạo sự rụt rè của cô, sau đó nói: “Với cái trọng lượng mà gió thổi một cái là bay như em, còn có thể đi sập cầu thang này à?”
Nghê Bảo Gia nhẹ giọng đáp trả: “Dù sao tuổi tác của toà nhà cổ này còn lớn hơn cả bố mẹ em, em đang lo bậc thang này cũ rồi không thể bước lên được.”
Chu Văn Đường: “Tạ Điểu đã tìm người sửa từ lâu rồi, em đừng lo lắng.”
Nghê Bảo Gia cũng trở nên mạnh dạn hơn.
Trên bục ở tầng hai treo một chiếc đèn trần bằng kính kiểu cổ điển, dạng nắp kính, bên trong có bóng đèn kiểu chân nến theo phong cách châu Âu, vì hai cửa kính của bục đều mở nên đèn chùm đung đưa khi gió thổi, tưởng chừng như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Cánh cửa phòng hé mở, để lại một khe hẹp, có vài giọng nói ồn ào lọt ra ngoài.
Nghê Bảo Gia đẩy khe hở ra, Tạ Điểu nhìn thấy cô trước tiên, nói: “Chị dâu đến rồi.”
Nghê Bảo Gia nhớ tới lần trước Tạ Điểu tặng cherry cho mình, cô còn chưa kịp tìm cơ hội nói lời cảm ơn, bèn lên tiếng: “Cảm ơn anh lần trước đã tặng cherry cho tôi, ăn rất ngon.”
Tạ Điểu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Ngon hả, thế vài hôm nữa em lại bảo người ta lấy thêm hai hộp tặng cho chị.”
“Không cần đâu.”
Tạ Điểu nói: “Hiếu thảo với chị dâu là điều nên làm mà.”
Nghê Bảo Gia đến gặp Chu Văn Đường, Chu Văn Đường nắm tay cô, anh giải vây: “Cô ấy chỉ là khách sáo với chú một chút thôi, chú đừng xem là thật, dạ dày cô ấy bé như kia, để cả nửa tháng cũng ăn không hết.”
Bàn tay giấu dưới bàn mạt chược của Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng kéo tay áo anh, Chu Văn Đường liếc nhìn cô, hỏi với vẻ điềm nhiên như không: “Anh nói không đúng à?”
Nghê Bảo Gia không lên tiếng, lần trước mang hộp cherry về ký túc xá, Mễ Lạp và Tiền Tuyết ăn cả tuần vẫn chưa hết, sau đó toàn bộ số quả còn lại đều hỏng hết, bất đắc dĩ phải mang đi vứt bỏ, Mễ Lạp còn thở dài tỏ vẻ đáng tiếc.
Chu Văn Đường chơi đến mười giờ, bữa ăn khuya mà Tạ Điểu bảo người làm đã được mang tới, người phục vụ hỏi mang vào hay là đặt ở gian phòng kế bên.
Tạ Điểu lơ đãng nói: “Để ở phòng bên cạnh đi, ở đây không khí ngột ngạt, đều là mùi thuốc lá, có ăn vào bụng thì cũng không tốt cho sức khỏe.”
Chu Văn Đường hỏi Nghê Bảo Gia: “Em đói không, anh dẫn em đi ăn chút gì đó.”
Tạ Điểu còn thuyết phục cô đi ăn, nói rằng món ăn khuya này là của Lan Quế Phường, muốn ăn phải đặt trước nửa tháng, còn nói sủi cảo tôm bên trong rất ngon, lớp vỏ mỏng, tôm mềm, vị tươi và ngọt. Nếu chị dâu ăn ngon, lần sau có thể nói anh Văn Đường đi mua.
Nghê Bảo Gia cũng có chuyện muốn nói với Chu Văn Đường nên gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Văn Đường hút một điếu thuốc, ra khỏi bàn mạt chược, dẫn cô sang phòng bên cạnh.
Đồ ăn mang đi đã được bày trên một chiếc đĩa sứ trắng, có một chiếc đĩa cùng màu phủ lên để giữ ấm, Chu Văn Đường đưa tay mở ra, nhưng Nghê Bảo Gia lại nói: “Em chưa thấy đói, em có đồ muốn đưa cho anh.”
Động tác của Chu Văn Đường dừng lại: “Là gì thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia lấy thiệp mời từ trong túi ra: “Chủ nhiệm Trâu bảo em đưa cho anh.”
Chu Văn Đường cầm lấy, mở ra rồi lướt xem một lượt, sau đó ném đại ra bàn.
Nghê Bảo Gia: “Cho nên anh đã vì em mà tính toán chuyện thành tích môn kinh tế lượng, nên đã đánh tiếng với chủ nhiệm Trâu ạ?”
Chu Văn Đường nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Không phải em sợ không lấy được học bổng sao?”
“Nhưng em không cần anh làm mấy việc này cho em.” Nghê Bảo Gia im lặng một lát rồi nói tiếp: “Nếu chuyện này để cho bạn cùng lớp của em biết, bọn họ sẽ nhìn em như thế nào, sẽ bàn luận về em ra sao chứ?”
Chu Văn Đường cố nén nụ cười trên mặt, giọng điệu anh không vui: “Anh quan tâm đến bọn họ làm gì? Nếu ngày nào em cũng lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình, liệu em có lo lắng hết được không?”
Cổ họng Nghê Bảo Gia phập phồng, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm: “Có phải anh nghĩ em ở bên cạnh anh là vì mấy thứ này không? Em thật sự không cần anh phải vì em làm những chuyện này, việc này với em mà nói thì đó là một loại phiền phức.”
Chu Văn Đường bật tiếng cười tự giễu, cảm thấy mình ra sức mà không được báo đáp đàng hoàng. Vì phần học bổng đó của cô, anh thậm chí đã đi một chuyến đến Bắc Kinh, chủ nhiệm Trâu kia cũng là một kẻ “Đưa cây gậy thì tiện tay xem mình như chủ nhân”, cũng chẳng tự cân nhắc xem cái cây ấy có thể chống đỡ nổi trọng lượng ông ta hay không, nói rằng con trai ông ta vừa đi du học về và đang chuẩn bị thi tuyển vào sở phiên dịch của Bộ Ngoại giao.
Anh nói tới đây thì ngưng, không nói thêm gì nữa.
Ngược lại cô thì hay rồi, trách anh làm điều thừa thãi.
Chu Văn Đường lấy hộp thuốc lá ra, quan sát cô: “Cho nên việc này vẫn là anh làm sai à?”
Dù sao Nghê Bảo Gia cũng còn trẻ, bởi vì giọng điệu lạnh lùng của anh nên trong lòng cảm thấy nguội lạnh đi không ít, nhưng cô không muốn tranh cãi với anh, cô hít một hơi rồi nói: “Em về ký túc xá trước.”
Chu Văn Đường không để ý đến cô, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay ấn vào viên lăn của bật lửa, khi một ngọn lửa màu xanh bốc lên, phía sau vang lên tiếng cửa mở.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh lần nữa, Chu Văn Đường thản nhiên ném bật lửa lên bàn.
Tạ Điểu bước ra khỏi căn phòng kế bên, ung dung tự tại đi vào phòng, nhìn thấy Chu Văn Đường một mình hút thuốc, Tạ Điểu nhướng mày hỏi: “Chị dâu đâu? Vào nhà vệ sinh rồi ạ?”
Chu Văn Đường vô cảm nói: “Đi rồi.”
Tạ Điểu hơi sửng sốt, sau đó kéo ghế ngồi xuống, háo hức hóng hớt: “Sao lại bỏ đi? Hai người cãi nhau rồi? Nghê Bảo Gia này được quá đấy, dám cáu giận với anh luôn.”
Lúc này Chu Văn Đường sẽ nổi nóng, tâm tình không được tốt cho lắm: “Sao chú lắm lời thế?”
Nghê Bảo Gia đứng ở trên đường chờ xe buýt, đây là đường bên sườn dốc, thỉnh thoảng có xe tư nhân đi qua, nhưng lại không có ai nhận đơn đặt xe của cô, có lẽ hôm nay cô không may mắn lắm.
Nghê Bảo Gia khoanh tay, thầm nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đến cô mấy, lúc này hai người cãi nhau kịch liệt, nhưng anh lại không lo lắng cô sẽ gặp tai nạn trong xe. Cho nên sự chu đáo, ân cần đó của anh còn phải dựa vào tâm trạng của anh mà đánh giá. Tâm tình tốt sẽ cho bạn một chút ngọt ngào, nếu bạn không biết tốt xấu lấy chút ngọt ngào này làm vốn liếng để dựa vào, anh cũng sẽ không nguyện ý chăm sóc nữa.
Mặc dù cô không muốn lấy bất cứ thứ gì từ anh, như lúc gần đến Tết, anh tiện tay chuyển lì xì cho cô, cô cũng không đồng ý nhận. Nhưng rốt cuộc anh vẫn xem cô như những người phụ nữ mình từng ở cạnh, đều là hàng hóa thông thường, không nên tự xem mình như hàng hiếm bán giá cao, vô cớ khiến người ta cười cợt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia đợi một lúc, sự kiên nhẫn dần mất đi, định đi trước vài bước xem có taxi không. Lúc cô vừa định rời đi thì có tiếng còi ô tô vang lên từ phía sau cô.
Nghê Bảo Gia theo bản năng quay đầu lại, phía sau kính chắn gió là khuôn mặt trắng sáng của Tạ Điểu, anh ấy nhoài người ra ngoài cửa sổ nói: “Chị dâu, lên xe đi, em đưa chị về nhà.”
Nghê Bảo Gia tiến lại gần mấy bước, đi vòng tới bên cửa sổ tài xế, cô nói: “Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi, xe sẽ đến đây ngay thôi.”
Tạ Điểu không từ chối, cũng không khó chịu, thuận thế nói: “Vậy chị cho em ngó xem điện thoại chị một chút, em xem xem xe đến đâu rồi.”
Cú ra chiêu không theo lối thường này của anh ấy thế mà lại khiến Nghê Bảo Gia sửng sốt một lúc, anh ấy biết ý cười một tiếng: “Ở đây khó gọi xe, em chở chị về, chị không thể cãi nhau với anh Văn Đường thì mặc kệ luôn cả em phải không nào, em cũng đâu có chọc giận chị?”
Tạ Điểu thật sự có chút cân nhắc khó nói rõ giữa hai người bọn họ. Rõ ràng trước đó chỉ gặp nhau vài lần, Tạ Điều chẳng vừa ý lời nói của cô, nhưng hôm nay gặp mặt, thái độ anh ấy đã gần gũi với cô hơn rất nhiều.
Cô đứng tại chỗ, cắn môi dưới, Tạ Điểu lại cố gắng thuyết phục cô, vẻ mặt đầy vẻ chân thành tha thiết: “Ở đây thật sự rất khó bắt taxi, để em chở chị về một chuyến, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng không an toàn.”
Lúc này, Nghê Bảo Gia nhìn thấy phía sau xe của Tạ Điểu còn có một chiếc xe khác, cô do dự một chút, mở cửa hàng ghế sau rồi lên xe.
Tạ Điểu chờ cô ngồi vào xong rồi mới lái xe chạy ra ngoài.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cô không có tâm trạng nên suốt dọc đường vẫn im lặng.
Tạ Điểu vốn là người lắm lời, cũng là người lắm lời, đêm nay cũng khác thường, hành động đúng với vị trí của người làm tài xế, suốt chặng đường không nói chuyện với Nghê Bảo Gia ngồi ở phía sau, mãi cho đến khi đưa người đến bên dưới ký túc xá, anh ấy mới nói: “Thật ra là anh Văn Đường bảo em đưa chị về.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt nhìn anh ấy, gật đầu rồi xoay người bước vào khu ký túc xá.
Mễ Lạp còn chưa ngủ, nằm trên giường lướt Weibo, thuận miệng lẩm bẩm: “Mình còn tưởng đêm nay cậu không về.”
Nghê Bảo Gia không nói chuyện.
Mễ Lạp vén rèm giường, ló đầu ra: “Cậu sao vậy, tâm trạng cậu có vẻ không tốt cho lắm, không phải là cãi nhau với anh Chu đó chứ?”
Nghê Bảo Gia suy nghĩ xem có phải bọn họ cãi nhau không nhỉ? Có lẽ là thế thật.
Cô gật đầu, Mễ Lạp kinh ngạc, nói: “Anh ấy mà cũng biết cãi nhau hả, mình cứ tưởng người như anh ấy ít nhất sẽ không nóng giận với cô nhóc như cậu.”
Nghê Bảo Gia miễn cưỡng cười cười: “Anh ấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tính khí cũng không hẳn là tốt.”
“Vậy anh ấy cũng phải nhường nhịn cậu chuyện này chứ? Dù sao thì anh ấy cũng lớn hơn cậu chín tuổi.” Mễ Lạp làu bàu: “Chẳng phải ai cũng nói đàn ông lớn tuổi thì chín chắn điềm đạm à?”
Nghê Bảo Gia cười tự giễu: “Có lẽ đêm nay mình không sáng suốt lắm.”
Sau khi chở Nghê Bảo Gia về xong, Tạ Điểu lại lái xe quay trở về.
Chu Văn Đường còn chưa rời đi, một mình ngồi trên ghế sofa đơn hút thuốc. Tạ Điểu bước vào rồi lên tiếng: “Anh Văn Đường, em đã giúp anh đưa người về kí túc xá rồi.”
Chu Văn Đường thờ ơ “Ừ” một tiếng, dập điếu thuốc vào gạt tàn.
Tạ Điểu không kiềm được suy nghĩ muốn tám chuyện, nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Anh, rốt cuộc anh với Nghê Bảo Gia sao thế?”
Chu Văn Đường lười nói, cầm lấy điện thoại di động trên bàn: “Về đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro