Chương 20
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Sau ngày hôm đó, Chu Văn Đường không tìm cô nữa.
Ngày thứ hai, Nghê Bảo Gia đến căng tin ăn cơm sau khi tan học, khi cô đi bộ về ký túc xá thì nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu ở tầng dưới.
Bước chân của Nghê Bảo Gia hơi chững lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy người xuống xe, Nghê Bảo Gia lập tức cảm thấy thất vọng, người đó không phải là Chu Văn Đường, mà là tài xế Lý Thước của anh.
Bởi vì lúc trẻ Lý Thước từng đi lính, nên bước đi của anh ta mang theo một loại khí chất của quân nhân, khiến cho thỉnh thoảng có những bạn học đi ngang trên đường liếc nhìn hai người bọn họ vài lần. Lý Thước cung kính lên tiếng: “Cô Nghê, anh Chu bảo tôi đến đón cô đi ăn tối.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười với Lý Thước: “Tôi đã gọi cơm trong căng tin rồi, phiền anh nói với anh Chu một tiếng, tôi sẽ không đi.”
Lý Thước cũng không làm khó cô, nghe cô nói như vậy, anh ta gật gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Nghê Bảo Gia bước nhanh về ký túc xá, buổi tối Mễ Lạp còn có môn tự chọn nên sau khi ăn cơm ở căng tin xong, cô ấy đi thẳng lên giảng đường.
Nghê Bảo Gia rửa tay, mở hộp thức ăn mua bên ngoài ra, mì bên trong đã trương lên. Nghê Bảo Gia ăn vài đũa thức ăn trong cảm giác vô vị, sau đó thì đặt đũa xuống. Vốn dĩ hôm nay cô bị sốt nhẹ, hiện tại càng không có cảm giác thèm ăn. Cô dứt khoát đi rửa mặt rồi leo lên giường nằm nghỉ sớm.
Mễ Lạp tan học quay về, tiếng mở cửa phòng ký túc xá ồn ào đánh động khiến Nghê Bảo Gia thức dậy.
Nghê Bảo Gia mơ màng cầm lấy điện thoại di động, muốn xem thời gian một chút thì trông thấy một thông báo cuộc gọi nhỡ, dãy số kia Nghê Bảo Gia đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
Nghê Bảo Gia im lặng nhìn hồi lâu, không thể nói nên lời cảm xúc vào lúc này, cô cũng không bấm gọi lại cuộc điện thoại này. Cô không khỏi thắc mắc rằng anh sẽ nói gì với cô trong cuộc gọi này.
Mễ Lạp kéo rèm giường ra, tiến gần đến hỏi thăm: “Bảo Gia, cậu đã ngủ chưa? Có phải mình đánh thức cậu rồi không?”
Nghê Bảo Gia đặt điện thoại xuống, giọng ồm ồm: “Đâu có.”
Mễ Lạp hỏi: “Mình có mua ít dâu tây, cậu muốn ăn không?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Mình đã đánh răng rồi.”
Mễ Lạp không làm phiền cô thêm nữa.
Bởi vì cuộc điện thoại nhỡ kia mà tối hôm đó, Nghê Bảo Gia gần như chẳng ngủ được ngon giấc. Hôm sau thức dậy soi gương, dưới mắt cô có một quầng thâm nhàn nhạt. Nghê Bảo Gia đưa tay miết miết, gần như là phản xạ có điều kiện khi nhớ tới nửa đêm hôm nọ, Chu Văn Đường gọi điện thoại nói là mời cô ăn khuya, sau đó đưa cô trở về. Khi đến cổng vào ký túc xá, anh nói với giọng mập mờ rằng sao anh lại để ý một cô ngốc như này chứ.
Ngày thứ Bảy, trước khi lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp diễn ra, Nghê Bảo Gia bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Trâu. Thái độ chủ nhiệm Trâu hiền từ, đề nghị cô rằng thứ Bảy này nếu chưa có sắp xếp gì và không có việc gì, thì đến lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp giúp đỡ một chút.
Nghê Bảo Gia có thể nói gì được chứ, đành phải gật đầu nói “Vâng”. Cô có thể đoán chủ nhiệm Trâu gọi cuộc điện thoại này tới, có lẽ là do ý của Chu Văn Đường.
Hôm thứ Bảy đó, Nghê Bảo Gia đến chỗ giảng đường tổ chức cuộc thi khởi nghiệp sớm một tiếng đồng hồ, ngoài cô ra thì còn có Khang Hạo ở đó. Khang Hạo tham gia với tư cách người chủ trì của cuộc thi.
Chuyên ngành của Khang Hạo là phát thanh truyền hình, phần lớn những sự kiện lớn nhỏ trong trường đều do anh ta đứng ra làm người chủ trì, chủ trì chung với anh ta là nữ MC chung chuyên ngành, tên là Tôn Từ Ninh, hai người có thể xem như một cặp đôi vàng khi hợp tác làm việc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia chào hỏi: “Chào chị Tôn.”
Tôn Từ Ninh cười với cô rồi tìm một góc tiếp tục học bản thảo.
Khang Hạo đưa một chai nước suối cho cô: “Hôm nay em đến hỗ trợ à?”
Nghê Bảo Gia thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn mím môi gật đầu, nói là chủ nhiệm Trâu bảo cô tới đây vì sợ tới lúc đó không đủ nhân lực.
Khang Hạo không cảm thấy khác thường.
Nghê Bảo Gia cũng không giúp đỡ gì nhiều, đa phần là đặt bảng tên và nước suối ở chỗ ghế các vị lãnh đạo. Sau khi làm xong những việc này thì cũng gần đến giờ khai mạc lễ trao giải.
Nghê Bảo Gia tìm một hàng ghế phía sau ngồi xuống, lúc lễ trao giải diễn ra được một nửa thì Chu Văn Đường mới ung dung bước tới.
Anh mặc bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, sau khi ngồi xuống ghế trống bên cạnh chủ nhiệm Trâu, chẳng thèm nhìn lên trên lễ đài, mà lấy điện thoại ra như chốn không người.
Vài giây sau, có tin nhắn xuất hiện trong điện thoại Nghê Bảo Gia.
Chu Văn Đường: [Em ngồi ở đâu?]
Nghê Bảo Gia siết chặt di động, không trả lời anh, sau đó thấy anh gần như xoay người ra sau, tầm mắt dừng trên gương mặt cô, tiếp theo di động cô lại vang lên một tin nhắn.
Chu Văn Đường: [Em ngồi xa thế để làm gì?]
Không hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thấy phiền muộn trong lòng, trả lời anh: [Anh đang là khách mời, có thể nào tôn trọng người chủ trì đứng trên lễ đài một chút không.]
Chu Văn Đường cũng có chừng mực, không gửi tin nhắn cho cô nữa.
Cả buổi lễ trao giải diễn ra trong hai giờ đồng hồ thì kết thúc.
Chủ nhiệm Trâu giao lưu với Chu Văn Đường vài câu, thỉnh thoảng Chu Văn Đường nhìn về phía Nghê Bảo Gia. Chủ nhiệm Trâu là người tinh ý, Chu Văn Đường đến tham gia buổi lễ trao giải, chẳng qua là vì nể mặt cô sinh viên này mà thôi. Ông ta không trì hoãn hai người nữa, bèn nói với Nghê Bảo Gia: “Bảo Gia, hôm nay đã làm phiền em rồi.”
Nghê Bảo Gia cười cười: “Chủ nhiệm khách sáo rồi ạ.”
Chủ nhiệm Trâu bước ra khỏi giảng đường.
Chu Văn Đường làm như không có chuyện gì xảy ra: “Ăn với anh bữa cơm.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt nhìn anh: “Chẳng phải chủ nhiệm Trâu mời khách quý sang nhà hàng kế bên ăn à, không mời anh ư?”
“Không vì em thì anh đã từ chối rồi.”
Nghê Bảo Gia nói nhỏ: “Là anh không muốn đi xã giao mà thôi, đừng đẩy sang em.”
“Nếu anh đã đồng ý đi, giảng viên của bọn em cũng sẽ gọi bọn em tới à?” Anh hỏi lại.
Chu Văn Đường nói giống như là anh chiếu cố cô bao nhiêu, chỉ có cô là không hiểu phong tình.
Nghê Bảo Gia không nói câu nào.
Hôm nay Chu Văn Đường có vẻ như vô cùng nhẫn nại với cô, anh lại lên tiếng lần nữa: “Hôm đó anh cũng chẳng nói gì thì em đã tự mình chạy đi rồi. Hôm sau anh bảo Lý Thước đến dưới lầu ký túc xá đón em, thế mà em mặc kệ anh ta, dù gì anh ta cũng là người từng dẫn dắt cả đại đội, để một cô nhóc như em mặt nặng mày nhẹ, dễ chịu lắm sao?”
Anh nói vô cùng đặc sắc và sống động, giống như hôm đó cô thật sự đã cau có với tài xế của anh. Nhưng mà hôm đó rõ ràng cô cực kỳ lịch sự với Lý Thước, cách nói chuyện cũng không hề mang chút ý giận cá chém thớt chút nào.
“Em mặc kệ anh ta khi nào chứ.” Nghê Bảo Gia phản bác: “Thái độ em với anh ta khá là tốt luôn ấy.”
Chu Văn Đường: “Vậy em đã bớt giận chưa?”
“Nếu em chưa bớt giận thì sao?”
Chu Văn Đường nhìn cô, cười thành tiếng: “Nếu mà chưa hết giận thì anh sẽ dỗ dành em.”
Anh nói tiếp: “Nếu không phải vì em, anh sẽ tham gia buổi lễ trao giải khởi nghiệp gì đó à? Y như trẻ con chơi trò đồ hàng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô biết kiểu xây dựng sự nghiệp của sinh viên thế này không vừa mắt anh.
Nghê Bảo Gia ngẫm nghĩ, hỏi anh: “Có phải việc chủ nhiệm Trâu gọi điện thoại bảo em đến hỗ trợ là ý kiến của anh không?”
“Còn không phải vì sợ em không chịu gặp anh à, anh hết cách rồi, chỉ có thể mời chủ nhiệm của bọn em ra mặt, sinh viên mà, nói sao thì vẫn nghe lời giảng viên.” Anh nói có phần nghiêm túc.
Nghê Bảo Gia mềm lòng, cô nhỏ giọng: “Sau này anh đừng làm phiền chủ nhiệm Trâu nữa.”
Chu Văn Đường nhìn cô, tâm tình cũng trở nên tốt hơn: “Được, em không thích anh làm chuyện kiểu vậy thì sau này anh không làm nữa, hôm nay là thứ Bảy, buổi chiều em không có tiết học, cùng ra ngoài ăn chút gì đi.”
Nghê Bảo Gia mở lời: “Đi đâu ăn đây, lúc này đang là giờ cao điểm, có lẽ phải đứng xếp hàng.”
“Đến chỗ mà lần trước Lý Thước đến đón em đi ấy.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt: “Anh chưa hủy đặt chỗ à?”
Anh ra vẻ thật thật giả giả: “Còn chẳng phải vì em không đến, mà nhà hàng này lại ra món mới, anh nghĩ nếu em đã bớt giận thì anh sẽ dẫn em đến nếm thử.”
Anh nói chuyện vô cùng tùy ý, nhưng bên trong lại tràn đầy tình ý.
Nghê Bảo Gia ngắm kĩ đôi mắt anh, đang phân rõ xem có phải anh đang dỗ dành cô hay không.
Chu Văn Đường cảm nhận được ánh mắt cô: “Em nhìn anh như thế làm gì? Mấy ngày không gặp mà em đã không nhận ra rồi sao?”
Nghê Bảo Gia lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Lúc này em đã hết giận rồi, anh không cần phí tâm nói thêm mấy lời để dỗ dành em.”
Chu Văn Đường cười nhẹ, anh vờ phiền não: “Thế thì được rồi, nếu không anh chẳng biết tiếp theo phải dỗ em kiểu nào.”
Nghê Bảo Gia vốn đã nói với bố mẹ mình là buổi trưa cô sẽ về ăn cơm. Bây giờ chỉ có thể gửi tin nhắn cho mẹ cô, nói mình sẽ không về nữa.
Nghê Bảo Gia vừa xuống cầu thang, vừa cúi đầu gửi tin nhắn.
Chu Văn Đường đi theo sau cô, dừng bước, nhìn ra hành lang bên ngoài rồi nói: “Môi trường của trường em cũng tốt quá nhỉ.”
Nghê Bảo Gia cất điện thoại, cũng nhìn giống anh: “Vâng, đúng là rất tốt ạ.”
Nghê Bảo Gia lại hỏi anh: “Hồi trước anh học ở đâu thế? Học ở trong nước ạ?”
Chu Văn Đường lắc đầu: “Ở nước ngoài, khoa chính quy và nghiên cứu sinh đều học ở Đại học Pennsylvania.”
Nghê Bảo Gia hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Đại học Pennsylvania ở Philadelphia?”
Chu Văn Đường bình thản gật đầu.
Nghê Bảo Gia nói: “Hồi em tốt nghiệp Trung học, Tiêu Kiều bạn thân của em cũng đi du học, mẹ em hỏi em có muốn đi du học không, nhưng em không muốn rời xa bố mẹ cho nên em đã từ chối.”
“Không sợ đường xa, chỉ sợ ý chí ngắn ngủi, nói ra thì đúng kiểu người của em.” Anh cười nói.
Nghê Bảo Gia nghe vậy liền không vui: “Lúc anh đi du học cũng không phải do anh tự mình chấp nhận đâu nhỉ?”
Chu Văn Đường khẽ híp mắt nhìn cô: “Em lại biết rồi?”
“Dù sao thì hoàn cảnh gia đình anh như vậy, chắc là anh sống cũng không thoải mái lắm.”
Câu này cô nói rất nhỏ, cô sợ phá hỏng tâm trạng của anh, dù sao thì lúc cô hỏi hồi bé anh có từng học qua nhạc khí hay không, anh thậm chí còn không muốn nhắc đến.
Cô xem như đoán bừa mà lại đoán trúng được một nửa, lúc đó anh ra nước ngoài quả thật vì không muốn ở nhà. Sau khi anh lên Trung học, bà ngoại anh mãi không chịu cho anh ở chỗ của bà, sợ hai bố con anh ít tiếp xúc nhau, sau này bớt gần gũi, khi Chu Bách Thanh mất thì sẽ bạc đãi anh. Cho nên tốt nghiệp Trung học xong, Chu Văn Đường dứt khoát đi du học, trải qua mấy năm với cuộc sống thanh tịnh.
Ngày thứ hai, Nghê Bảo Gia đến căng tin ăn cơm sau khi tan học, khi cô đi bộ về ký túc xá thì nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu ở tầng dưới.
Bước chân của Nghê Bảo Gia hơi chững lại, vào khoảnh khắc nhìn thấy người xuống xe, Nghê Bảo Gia lập tức cảm thấy thất vọng, người đó không phải là Chu Văn Đường, mà là tài xế Lý Thước của anh.
Bởi vì lúc trẻ Lý Thước từng đi lính, nên bước đi của anh ta mang theo một loại khí chất của quân nhân, khiến cho thỉnh thoảng có những bạn học đi ngang trên đường liếc nhìn hai người bọn họ vài lần. Lý Thước cung kính lên tiếng: “Cô Nghê, anh Chu bảo tôi đến đón cô đi ăn tối.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười với Lý Thước: “Tôi đã gọi cơm trong căng tin rồi, phiền anh nói với anh Chu một tiếng, tôi sẽ không đi.”
Lý Thước cũng không làm khó cô, nghe cô nói như vậy, anh ta gật gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Nghê Bảo Gia bước nhanh về ký túc xá, buổi tối Mễ Lạp còn có môn tự chọn nên sau khi ăn cơm ở căng tin xong, cô ấy đi thẳng lên giảng đường.
Nghê Bảo Gia rửa tay, mở hộp thức ăn mua bên ngoài ra, mì bên trong đã trương lên. Nghê Bảo Gia ăn vài đũa thức ăn trong cảm giác vô vị, sau đó thì đặt đũa xuống. Vốn dĩ hôm nay cô bị sốt nhẹ, hiện tại càng không có cảm giác thèm ăn. Cô dứt khoát đi rửa mặt rồi leo lên giường nằm nghỉ sớm.
Mễ Lạp tan học quay về, tiếng mở cửa phòng ký túc xá ồn ào đánh động khiến Nghê Bảo Gia thức dậy.
Nghê Bảo Gia mơ màng cầm lấy điện thoại di động, muốn xem thời gian một chút thì trông thấy một thông báo cuộc gọi nhỡ, dãy số kia Nghê Bảo Gia đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
Nghê Bảo Gia im lặng nhìn hồi lâu, không thể nói nên lời cảm xúc vào lúc này, cô cũng không bấm gọi lại cuộc điện thoại này. Cô không khỏi thắc mắc rằng anh sẽ nói gì với cô trong cuộc gọi này.
Mễ Lạp kéo rèm giường ra, tiến gần đến hỏi thăm: “Bảo Gia, cậu đã ngủ chưa? Có phải mình đánh thức cậu rồi không?”
Nghê Bảo Gia đặt điện thoại xuống, giọng ồm ồm: “Đâu có.”
Mễ Lạp hỏi: “Mình có mua ít dâu tây, cậu muốn ăn không?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Mình đã đánh răng rồi.”
Mễ Lạp không làm phiền cô thêm nữa.
Bởi vì cuộc điện thoại nhỡ kia mà tối hôm đó, Nghê Bảo Gia gần như chẳng ngủ được ngon giấc. Hôm sau thức dậy soi gương, dưới mắt cô có một quầng thâm nhàn nhạt. Nghê Bảo Gia đưa tay miết miết, gần như là phản xạ có điều kiện khi nhớ tới nửa đêm hôm nọ, Chu Văn Đường gọi điện thoại nói là mời cô ăn khuya, sau đó đưa cô trở về. Khi đến cổng vào ký túc xá, anh nói với giọng mập mờ rằng sao anh lại để ý một cô ngốc như này chứ.
Ngày thứ Bảy, trước khi lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp diễn ra, Nghê Bảo Gia bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Trâu. Thái độ chủ nhiệm Trâu hiền từ, đề nghị cô rằng thứ Bảy này nếu chưa có sắp xếp gì và không có việc gì, thì đến lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp giúp đỡ một chút.
Nghê Bảo Gia có thể nói gì được chứ, đành phải gật đầu nói “Vâng”. Cô có thể đoán chủ nhiệm Trâu gọi cuộc điện thoại này tới, có lẽ là do ý của Chu Văn Đường.
Hôm thứ Bảy đó, Nghê Bảo Gia đến chỗ giảng đường tổ chức cuộc thi khởi nghiệp sớm một tiếng đồng hồ, ngoài cô ra thì còn có Khang Hạo ở đó. Khang Hạo tham gia với tư cách người chủ trì của cuộc thi.
Chuyên ngành của Khang Hạo là phát thanh truyền hình, phần lớn những sự kiện lớn nhỏ trong trường đều do anh ta đứng ra làm người chủ trì, chủ trì chung với anh ta là nữ MC chung chuyên ngành, tên là Tôn Từ Ninh, hai người có thể xem như một cặp đôi vàng khi hợp tác làm việc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia chào hỏi: “Chào chị Tôn.”
Tôn Từ Ninh cười với cô rồi tìm một góc tiếp tục học bản thảo.
Khang Hạo đưa một chai nước suối cho cô: “Hôm nay em đến hỗ trợ à?”
Nghê Bảo Gia thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn mím môi gật đầu, nói là chủ nhiệm Trâu bảo cô tới đây vì sợ tới lúc đó không đủ nhân lực.
Khang Hạo không cảm thấy khác thường.
Nghê Bảo Gia cũng không giúp đỡ gì nhiều, đa phần là đặt bảng tên và nước suối ở chỗ ghế các vị lãnh đạo. Sau khi làm xong những việc này thì cũng gần đến giờ khai mạc lễ trao giải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia tìm một hàng ghế phía sau ngồi xuống, lúc lễ trao giải diễn ra được một nửa thì Chu Văn Đường mới ung dung bước tới.
Anh mặc bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, sau khi ngồi xuống ghế trống bên cạnh chủ nhiệm Trâu, chẳng thèm nhìn lên trên lễ đài, mà lấy điện thoại ra như chốn không người.
Vài giây sau, có tin nhắn xuất hiện trong điện thoại Nghê Bảo Gia.
Chu Văn Đường: [Em ngồi ở đâu?]
Nghê Bảo Gia siết chặt di động, không trả lời anh, sau đó thấy anh gần như xoay người ra sau, tầm mắt dừng trên gương mặt cô, tiếp theo di động cô lại vang lên một tin nhắn.
Chu Văn Đường: [Em ngồi xa thế để làm gì?]
Không hiểu sao Nghê Bảo Gia lại thấy phiền muộn trong lòng, trả lời anh: [Anh đang là khách mời, có thể nào tôn trọng người chủ trì đứng trên lễ đài một chút không.]
Chu Văn Đường cũng có chừng mực, không gửi tin nhắn cho cô nữa.
Cả buổi lễ trao giải diễn ra trong hai giờ đồng hồ thì kết thúc.
Chủ nhiệm Trâu giao lưu với Chu Văn Đường vài câu, thỉnh thoảng Chu Văn Đường nhìn về phía Nghê Bảo Gia. Chủ nhiệm Trâu là người tinh ý, Chu Văn Đường đến tham gia buổi lễ trao giải, chẳng qua là vì nể mặt cô sinh viên này mà thôi. Ông ta không trì hoãn hai người nữa, bèn nói với Nghê Bảo Gia: “Bảo Gia, hôm nay đã làm phiền em rồi.”
Nghê Bảo Gia cười cười: “Chủ nhiệm khách sáo rồi ạ.”
Chủ nhiệm Trâu bước ra khỏi giảng đường.
Chu Văn Đường làm như không có chuyện gì xảy ra: “Ăn với anh bữa cơm.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt nhìn anh: “Chẳng phải chủ nhiệm Trâu mời khách quý sang nhà hàng kế bên ăn à, không mời anh ư?”
“Không vì em thì anh đã từ chối rồi.”
Nghê Bảo Gia nói nhỏ: “Là anh không muốn đi xã giao mà thôi, đừng đẩy sang em.”
“Nếu anh đã đồng ý đi, giảng viên của bọn em cũng sẽ gọi bọn em tới à?” Anh hỏi lại.
Chu Văn Đường nói giống như là anh chiếu cố cô bao nhiêu, chỉ có cô là không hiểu phong tình.
Nghê Bảo Gia không nói câu nào.
Hôm nay Chu Văn Đường có vẻ như vô cùng nhẫn nại với cô, anh lại lên tiếng lần nữa: “Hôm đó anh cũng chẳng nói gì thì em đã tự mình chạy đi rồi. Hôm sau anh bảo Lý Thước đến dưới lầu ký túc xá đón em, thế mà em mặc kệ anh ta, dù gì anh ta cũng là người từng dẫn dắt cả đại đội, để một cô nhóc như em mặt nặng mày nhẹ, dễ chịu lắm sao?”
Anh nói vô cùng đặc sắc và sống động, giống như hôm đó cô thật sự đã cau có với tài xế của anh. Nhưng mà hôm đó rõ ràng cô cực kỳ lịch sự với Lý Thước, cách nói chuyện cũng không hề mang chút ý giận cá chém thớt chút nào.
“Em mặc kệ anh ta khi nào chứ.” Nghê Bảo Gia phản bác: “Thái độ em với anh ta khá là tốt luôn ấy.”
Chu Văn Đường: “Vậy em đã bớt giận chưa?”
“Nếu em chưa bớt giận thì sao?”
Chu Văn Đường nhìn cô, cười thành tiếng: “Nếu mà chưa hết giận thì anh sẽ dỗ dành em.”
Anh nói tiếp: “Nếu không phải vì em, anh sẽ tham gia buổi lễ trao giải khởi nghiệp gì đó à? Y như trẻ con chơi trò đồ hàng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô biết kiểu xây dựng sự nghiệp của sinh viên thế này không vừa mắt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia ngẫm nghĩ, hỏi anh: “Có phải việc chủ nhiệm Trâu gọi điện thoại bảo em đến hỗ trợ là ý kiến của anh không?”
“Còn không phải vì sợ em không chịu gặp anh à, anh hết cách rồi, chỉ có thể mời chủ nhiệm của bọn em ra mặt, sinh viên mà, nói sao thì vẫn nghe lời giảng viên.” Anh nói có phần nghiêm túc.
Nghê Bảo Gia mềm lòng, cô nhỏ giọng: “Sau này anh đừng làm phiền chủ nhiệm Trâu nữa.”
Chu Văn Đường nhìn cô, tâm tình cũng trở nên tốt hơn: “Được, em không thích anh làm chuyện kiểu vậy thì sau này anh không làm nữa, hôm nay là thứ Bảy, buổi chiều em không có tiết học, cùng ra ngoài ăn chút gì đi.”
Nghê Bảo Gia mở lời: “Đi đâu ăn đây, lúc này đang là giờ cao điểm, có lẽ phải đứng xếp hàng.”
“Đến chỗ mà lần trước Lý Thước đến đón em đi ấy.”
Nghê Bảo Gia ngước mắt: “Anh chưa hủy đặt chỗ à?”
Anh ra vẻ thật thật giả giả: “Còn chẳng phải vì em không đến, mà nhà hàng này lại ra món mới, anh nghĩ nếu em đã bớt giận thì anh sẽ dẫn em đến nếm thử.”
Anh nói chuyện vô cùng tùy ý, nhưng bên trong lại tràn đầy tình ý.
Nghê Bảo Gia ngắm kĩ đôi mắt anh, đang phân rõ xem có phải anh đang dỗ dành cô hay không.
Chu Văn Đường cảm nhận được ánh mắt cô: “Em nhìn anh như thế làm gì? Mấy ngày không gặp mà em đã không nhận ra rồi sao?”
Nghê Bảo Gia lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Lúc này em đã hết giận rồi, anh không cần phí tâm nói thêm mấy lời để dỗ dành em.”
Chu Văn Đường cười nhẹ, anh vờ phiền não: “Thế thì được rồi, nếu không anh chẳng biết tiếp theo phải dỗ em kiểu nào.”
Nghê Bảo Gia vốn đã nói với bố mẹ mình là buổi trưa cô sẽ về ăn cơm. Bây giờ chỉ có thể gửi tin nhắn cho mẹ cô, nói mình sẽ không về nữa.
Nghê Bảo Gia vừa xuống cầu thang, vừa cúi đầu gửi tin nhắn.
Chu Văn Đường đi theo sau cô, dừng bước, nhìn ra hành lang bên ngoài rồi nói: “Môi trường của trường em cũng tốt quá nhỉ.”
Nghê Bảo Gia cất điện thoại, cũng nhìn giống anh: “Vâng, đúng là rất tốt ạ.”
Nghê Bảo Gia lại hỏi anh: “Hồi trước anh học ở đâu thế? Học ở trong nước ạ?”
Chu Văn Đường lắc đầu: “Ở nước ngoài, khoa chính quy và nghiên cứu sinh đều học ở Đại học Pennsylvania.”
Nghê Bảo Gia hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Đại học Pennsylvania ở Philadelphia?”
Chu Văn Đường bình thản gật đầu.
Nghê Bảo Gia nói: “Hồi em tốt nghiệp Trung học, Tiêu Kiều bạn thân của em cũng đi du học, mẹ em hỏi em có muốn đi du học không, nhưng em không muốn rời xa bố mẹ cho nên em đã từ chối.”
“Không sợ đường xa, chỉ sợ ý chí ngắn ngủi, nói ra thì đúng kiểu người của em.” Anh cười nói.
Nghê Bảo Gia nghe vậy liền không vui: “Lúc anh đi du học cũng không phải do anh tự mình chấp nhận đâu nhỉ?”
Chu Văn Đường khẽ híp mắt nhìn cô: “Em lại biết rồi?”
“Dù sao thì hoàn cảnh gia đình anh như vậy, chắc là anh sống cũng không thoải mái lắm.”
Câu này cô nói rất nhỏ, cô sợ phá hỏng tâm trạng của anh, dù sao thì lúc cô hỏi hồi bé anh có từng học qua nhạc khí hay không, anh thậm chí còn không muốn nhắc đến.
Cô xem như đoán bừa mà lại đoán trúng được một nửa, lúc đó anh ra nước ngoài quả thật vì không muốn ở nhà. Sau khi anh lên Trung học, bà ngoại anh mãi không chịu cho anh ở chỗ của bà, sợ hai bố con anh ít tiếp xúc nhau, sau này bớt gần gũi, khi Chu Bách Thanh mất thì sẽ bạc đãi anh. Cho nên tốt nghiệp Trung học xong, Chu Văn Đường dứt khoát đi du học, trải qua mấy năm với cuộc sống thanh tịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro