Chương 46
Hoàng Ngư Thính Lôi
2024-10-15 21:27:56
Ngày hôm đó, Tạ Điểu tiễn Nghê Bảo Gia về.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tạ Điểu không phải là người kiên nhẫn, thật ra Chu Văn Đường cũng như vậy, càng khỏi nói khi đây còn là món đồ chơi của trẻ con.
Nghê Bảo Gia không thể tưởng tượng được anh lại ngồi đó và lắp ráp từng mảnh Lego một. Anh không phải là người như vậy, nhưng anh đã làm việc này.
May mắn thay, Tạ Điểu không nói gì làm phiền lòng cô khi anh ấy chở cô về.
Nghê Bảo Gia không cho Tạ Điểu lái xe vào khu chung cư mà yêu cầu anh ấy cho cô xuống ở ngay cổng, trong suốt quá trình Tạ Điểu rất hợp tác, nhưng khi cô chuẩn bị xuống xe, anh ấy lại nói: “Chị dâu, những lời em nói trong tối hôm nay không có ý gì khác, chị đừng suy nghĩ lung tung nhé.”
Nghê Bảo Gia mệt mỏi kéo khóe môi.
Ngày hôm sau Nghê Bảo Gia thức dậy vào tầm năm giờ, đêm qua cô nói với Tạ Điểu là ngày mai cô phải bắt chuyến bay sớm, thật ra chuyện này cô cũng không lừa gạt anh ấy. Nghê Bảo Gia vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trong bếp vẫn sáng, mẹ Nghê thức dậy sớm hơn cô, bà đang ở trong bếp làm bữa sáng cho cô.
Nghê Bảo Gia nói: “Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm một chút?”
“Không phải con phải lên máy bay sao, kiểu gì thì cũng phải ăn sáng rồi hãy đi.” Mẹ Nghê quay lại nói: “Bình thường con ở Quảng Châu một mình mẹ không thể chăm sóc con. Lần này con về, mẹ không thể để con mang bụng đói mà bay về.”
Mũi Nghê Bảo Gia cay cay, cô bước tới, ôm mẹ Nghê từ phía sau, tựa cằm vào vai mẹ Nghê: “Con xuống quán ăn sáng dưới lầu mua bữa sáng là được, không cần phiền phức như vậy.”
Mẹ Nghê cúi đầu vỗ vỗ tay Nghê Bảo Gia đang ôm eo bà rồi nói: “Con vẫn như trẻ con vậy, mau ăn hoành thánh đi, lát nữa bố sẽ đưa con ra sân bay.”
Nghê Bảo Gia ngồi vào bàn ăn, mẹ Nghê cũng ngồi sang một bên nhìn cô ăn sáng mà không vào phòng.
Mẹ Nghê: “Tối qua con ngủ không ngon à? Hôm nay tâm trạng con có vẻ không tốt nhỉ?”
Nghê Bảo Gia nói bâng quơ: “Con hơi mất ngủ.”
Đêm qua Nghê Bảo Gia ngủ không ngon, khiến sáng nay ăn không ngon miệng. Ăn xong bốn chiếc hoành thánh, cô chán ăn, nhưng không muốn làm mẹ Nghê thất vọng nên từ từ ăn cho xong bát hoành thánh.
Mẹ Nghê bưng bát đĩa và đũa vào bếp, bố Nghê cũng từ phòng ngủ bước ra hỏi cô đã thu dọn mọi thứ xong chưa, đã chuẩn bị đi chưa?
Nghê Bảo Gia liếc nhìn mẹ Nghê đang rửa bát trong bếp quay lưng về phía mình, cô gật đầu nhẹ.
Nghê Bảo Gia và bố Nghê lên xe, bố Nghê nói: “Chắc bây giờ mắt mẹ con vẫn còn đỏ.”
Mẹ Nghê là một người mẹ khá tình cảm, bà cũng thực sự yêu thương Nghê Bảo Gia. Lần đầu mang thai, mọi chuyện đối với mẹ Nghê không hề dễ dàng chút nào, trong hai tháng đầu, bác sĩ thông báo với mẹ Nghê rằng bà có dấu hiệu sảy thai bẩm sinh. Vì thế trong suốt thai kỳ, mẹ Nghê đã lo lắng vì sợ xảy ra tai nạn, mãi đến khi Nghê Bảo Gia chào đời, bà mới yên tâm.
Nghê Bảo Gia khụt khịt mũi: “Bố, lát nữa trở về bố giúp con an ủi mẹ nhé. Nếu con gọi cho mẹ lần nữa, có lẽ mẹ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nghe thấy mẹ khóc, con sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc.”
Bố Nghê cười nói: “Mẹ con ấy à, chẳng qua chỉ là một đứa bé lớn tuổi thôi, con đừng lo lắng. Bà ấy chỉ không muốn con đi làm ở nơi xa như vậy thôi.”
“Vậy tại sao hồi đó lúc thấy Kiều Kiều ra nước ngoài, bố mẹ còn hỏi con có muốn đi du học không?”
“Đó là vì mẹ con thấy Kiều Kiều đã đi, con với Kiều Kiều lại chơi với nhau rất thân, có thể con cũng muốn đi, chỉ là lo lắng gia đình có đủ tiền cho con đi du học hay không cho nên mới không nhắc đến.” Bố Nghê quay tay lái: “Đó là lý do tại sao mẹ con bảo bố tâm sự với con, đồng thời cũng nói với con là gia đình có thể gánh nổi phí du học cho con. Khi đó con nói con không đi, đêm đó mẹ con nằm trên giường, trông rất vui vẻ. Mẹ con là một người thích lo lắng, nếu con thật sự đi du học thì chắc mấy năm này, đoán chừng mẹ con sẽ không dễ chịu gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia im lặng một lát, cảm thấy mình nên quan tâm đến bố mẹ mình hơn nên nói: “Thế thì hay là hai năm nữa con về Bắc Kinh phát triển nhé?”
Bố Nghê: “Con à, bố nói những điều này với con không phải vì muốn cho con áp lực đâu, bố chỉ nói chuyện bình thường thôi. Cuộc đời của con, con muốn đi tiếp thế nào là quyền quyết định của con. Bố chỉ muốn con biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, bố mẹ luôn ở phía sau con.”
Ba tiếng sau, Nghê Bảo Gia đến sân bay Quảng Châu.
Trên xe trở về nơi ở, Nghê Bảo Gia nhận được tin nhắn của Khang Hạo trên WeChat, mời cô buổi tối đi ăn tối với anh ta.
Sáu tháng trước, Nghê Bảo Gia và Lữ Nguyệt Nga tham dự buổi chiêu đãi của công ty niêm yết, cô gặp được Khang Hạo ở khách sạn.
Lúc đó Khang Hạo đang tham dự đám cưới của một người bạn, anh ta ra ngoài hút thuốc thì đụng mặt Nghê Bảo Gia, người mới vừa từ nhà vệ sinh quay trở về chỗ, ở hành lang.
Hai người đều có chút kinh ngạc, sau khi Nghê Bảo Gia tốt nghiệp, cô và Khang Hạo mất liên lạc. Bây giờ gặp lại, thật là ngoài ý muốn.
Nghê Bảo Gia: “Anh đã trở về Trung Quốc rồi à?”
“Ừm, anh mới về vào tháng Sáu năm nay.” Khang Hạo dập điếu thuốc, ném vào thùng rác: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Đi theo lãnh đạo tham dự tiệc niêm yết.” Nghê Bảo Gia nói.
Khang Hạo lại hỏi: “Bây giờ em làm việc ở đâu?”
Nghê Bảo Gia nói ra tên công ty, Khang Hạo nhướng mày: “Không phải công ty này cũng có chi nhánh ở Bắc Kinh sao? Tại sao em lại đến Quảng Châu?”
“Ở đây cần nhân viên cho nên em mới đến.” Nghê Bảo Gia tránh nặng tìm nhẹ.
Khang Hạo biết cô không nói sự thật nên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đã chia tay với người đó rồi à?”
Nụ cười trên mặt Nghê Bảo Gia cứng đờ, sau đó cô chậm rãi gật đầu.
Khang Hạo đút một tay vào túi quần, nói rõ ràng: “Vậy là em rời Bắc Kinh vì anh ta.”
Đêm đó tâm trạng Nghê Bảo Gia không tốt, không biết là bởi vì Khang Hạo nhắc tới Chu Văn Đường, hay là vì vừa rồi cô ở trong phòng, có một khách hàng nam đặt tay sờ soạng sau lưng cô, việc này khiến cô cảm thấy khó chịu. Thật ra cô cũng không phải là người không biết đoán tình hình, cô biết ở cái nơi mà tỷ lệ nam nhiều hơn nữ, cô khó tránh khỏi gặp phải chuyện như vậy, đây không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Nghê Bảo Gia gặp phải loại chuyện này, sắc mặt cô thay đổi ngay tại chỗ. Người đó khá xấu hổ, nhưng ngày hôm sau khi Nghê Bảo Gia đến công ty làm việc, cô bị sếp tổng gọi vào công ty, ẩn ý trong lời nói của sếp tổng là cô không đủ khéo léo trong cách cư xử với mọi người, có hơi chút chuyện bé xé ra to, khiến khách hàng mất mặt.
Khi Nghê Bảo Gia từ văn phòng đi ra, cô nhớ đến Chu Văn Đường đã từng nói, với tính tình của cô, khi ra ngoài xã hội rồi cô cũng sẽ bị thua thiệt, đúng là lời nói của anh đã trở thành sự thật.
Trên thực tế, hiện tại Nghê Bảo Gia có thể cười nhạo khi đối mặt với loại chuyện này. Bởi vì có quá nhiều chuyện như vậy, dù xảy ra với cô hay những cô gái khác, đều có quá nhiều. Trong xã hội nam quyền ngày nay, phụ nữ thường là người chịu thiệt thòi.
Nghê Bảo Gia cáu kỉnh vô cớ, giọng điệu cũng không mấy dễ chịu: “Anh Khang, anh không giữ thể diện cho em được à?”
Khang Hạo liếc nhìn cô, mỉm cười hiền lành và nói: “Xin lỗi.”
Nghê Bảo Gia không phải là người thích nổi nóng với người khác, nhưng tối nay cô lại trút giận lên Khang Hạo. Nghê Bảo Gia nhanh chóng nhận ra sự mất lịch sự của mình, lập tức xin lỗi Khang Hạo, nói rằng tối nay tâm trạng cô không được tốt.
Khang Hạo mỉm cười, giải quyết ổn thỏa mọi việc: “Hay là hôm khác em đãi anh một bữa tối, coi đó như một lời xin lỗi nhé.”
Nghê Bảo Gia đồng ý, Khang Hạo lại nói tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì, nếu em cảm thấy anh là người thích hợp để nói chuyện, thì em có thể kể cho anh nghe.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tối hôm đó Nghê Bảo Gia rất muốn bộc bạch tâm sự, cho nên cô bèn nói chuyện với Khang Hạo. Có lẽ cô biết về quá khứ không mấy vẻ vang của Khang Hạo và Khang Hạo cũng biết về cô, hoặc có thể cô đã kìm nén tình cảm của mình gần một năm nên cần một lối thoát để trút giận.
Đêm đó, Nghê Bảo Gia nói về Chu Văn Đường, còn đề cập đến việc cô và Chu Văn Đường suýt kết hôn. Cô nói kiểu mình suýt chút nữa giống các cô nghệ sĩ nổi tiếng sắp gả vào gia đình hào môn, bay lên cành cây trở thành phượng hoàng.
Trong lời nói có vài phần tự giễu.
Khang Hạo cau mày: “Đừng nói về mình như vậy, anh biết em không phải loại người này.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười.
Khang Hạo: “Vậy tại sao sau đó không kết hôn?”
Nghê Bảo Gia: “Bởi vì anh ấy muốn cưới em không phải vì anh ấy yêu em. Chỉ là vì lúc đó bà ngoại anh ấy không được khỏe. Hơn nữa, anh ấy lại đúng lúc cũng hơi thích em nên mới ngỏ lời cầu hôn em mà thôi. Thật ra vào khoảnh khắc lúc anh ấy cầu hôn, em đã biết anh ấy cưới em không phải vì anh ấy yêu em.”
“Nhưng đêm đó, anh ấy lái xe đi lòng vòng cả nửa Bắc Kinh, lần lượt đến các cửa hàng tiện lợi để mua gói thuốc Raison. Đêm đó trời mưa, mưa rất lớn, vai anh ấy ướt đẫm. Em ngồi trong xe nhìn anh ấy, lòng mềm nhũn. Em nghĩ anh ấy thực sự thích em nên em đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, nghĩ rằng sau khi chúng em kết hôn, cả hai sẽ sống chung hòa thuận, kiểu gì rồi cũng sẽ có một ngày anh ấy yêu em.”
Khang Hạo không ngắt lời cô, Nghê Bảo Gia tiếp tục nói: “Nhưng em trai anh ấy lại tìm đến em, gọi em là chị dâu, còn nói với em rằng không phải chị nghĩ là anh trai tôi thích chị nên mới hỏi cưới chị đó chứ. Câu này nghe vào tai quả thật rất khó nghe, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cuộc hôn nhân này cho dù có thành thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghê Bảo Gia nói xong, cả hai đều rơi vào im lặng.
“Thật ra sau khi nhìn nhận thì anh ta quả thật có tình cảm với em.” Khang Hạo dừng lại rồi tiếp tục: “Thật ra anh ta với Trần Phỉ Ni không có quan hệ gì với nhau. Họ quen nhau chưa đầy một tháng thì đã chia tay rồi.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chị Trần nói với anh ạ?”
Khang Hạo nói: “Thật ra khi tấm ảnh được đăng lên diễn đàn Đại học Bắc Kinh, hai người họ vẫn chưa ở cùng nhau. Mục tiêu ban đầu của Trần Phỉ Ni không phải là anh ta mà là người bạn bên cạnh anh ta, tên là gì ấy anh không nhớ rõ lắm, hình như là họ Tạ. Hình như hôm đó hơi muộn, mà Trần Phỉ Ni hơi say. Người họ Tạ đã nhờ người họ Chu đưa Trần Phỉ Ni trở về trường học, cho nên mới có tấm ảnh đó.”
“Trần Phỉ Ni nói, anh ta hơi khác so với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta cho rằng những người như anh ta rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng trong một tháng đó, anh ta cũng không làm điều gì vượt quá quy tắc cả, dường như anh ta chỉ muốn tìm một người ở cùng mình mà thôi.” Khang Hạo nói: “Nếu nói trong một tháng đó có hành động gì thì có lẽ là hai người chạm tay nhau, nhưng mà anh ta ra tay quả thật rất hào phóng.”
Khang Hạo: “Đó là lý do tại sao anh quay lại với Trần Phỉ Ni.”
Nghê Bảo Gia nhớ lại lần đó cô bị dị ứng, hai người nằm trên giường, anh nói sẽ gãi cho cô, thực sự là có ý gãi cho cô. Thật ra đêm đó Nghê Bảo Gia đã chuẩn bị bị anh “ăn thịt”, dù sao một người nghe theo ham muốn của bản thân như anh thì làm gì có chuyện sẽ gãi lưng cho cô chứ, thế nhưng trên thực tế thì lại đúng như vậy.
Sau đó Nghê Bảo Gia lại nghĩ đến chuyện khi hai người thật sự xảy ra quan hệ, cũng là sau hai tháng hai người họ gặp nhau. Cũng đúng, người như anh, nếu đầu óc chỉ có hai chữ đó, thì sẽ không đón nhận công ty của ông ngoại anh, phát triển nó càng lúc càng mạnh, thành một trong mười công ty hàng đầu ở Trung Quốc.
Nghê Bảo Gia ngồi trong xe với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tạ Điểu không phải là người kiên nhẫn, thật ra Chu Văn Đường cũng như vậy, càng khỏi nói khi đây còn là món đồ chơi của trẻ con.
Nghê Bảo Gia không thể tưởng tượng được anh lại ngồi đó và lắp ráp từng mảnh Lego một. Anh không phải là người như vậy, nhưng anh đã làm việc này.
May mắn thay, Tạ Điểu không nói gì làm phiền lòng cô khi anh ấy chở cô về.
Nghê Bảo Gia không cho Tạ Điểu lái xe vào khu chung cư mà yêu cầu anh ấy cho cô xuống ở ngay cổng, trong suốt quá trình Tạ Điểu rất hợp tác, nhưng khi cô chuẩn bị xuống xe, anh ấy lại nói: “Chị dâu, những lời em nói trong tối hôm nay không có ý gì khác, chị đừng suy nghĩ lung tung nhé.”
Nghê Bảo Gia mệt mỏi kéo khóe môi.
Ngày hôm sau Nghê Bảo Gia thức dậy vào tầm năm giờ, đêm qua cô nói với Tạ Điểu là ngày mai cô phải bắt chuyến bay sớm, thật ra chuyện này cô cũng không lừa gạt anh ấy. Nghê Bảo Gia vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trong bếp vẫn sáng, mẹ Nghê thức dậy sớm hơn cô, bà đang ở trong bếp làm bữa sáng cho cô.
Nghê Bảo Gia nói: “Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm một chút?”
“Không phải con phải lên máy bay sao, kiểu gì thì cũng phải ăn sáng rồi hãy đi.” Mẹ Nghê quay lại nói: “Bình thường con ở Quảng Châu một mình mẹ không thể chăm sóc con. Lần này con về, mẹ không thể để con mang bụng đói mà bay về.”
Mũi Nghê Bảo Gia cay cay, cô bước tới, ôm mẹ Nghê từ phía sau, tựa cằm vào vai mẹ Nghê: “Con xuống quán ăn sáng dưới lầu mua bữa sáng là được, không cần phiền phức như vậy.”
Mẹ Nghê cúi đầu vỗ vỗ tay Nghê Bảo Gia đang ôm eo bà rồi nói: “Con vẫn như trẻ con vậy, mau ăn hoành thánh đi, lát nữa bố sẽ đưa con ra sân bay.”
Nghê Bảo Gia ngồi vào bàn ăn, mẹ Nghê cũng ngồi sang một bên nhìn cô ăn sáng mà không vào phòng.
Mẹ Nghê: “Tối qua con ngủ không ngon à? Hôm nay tâm trạng con có vẻ không tốt nhỉ?”
Nghê Bảo Gia nói bâng quơ: “Con hơi mất ngủ.”
Đêm qua Nghê Bảo Gia ngủ không ngon, khiến sáng nay ăn không ngon miệng. Ăn xong bốn chiếc hoành thánh, cô chán ăn, nhưng không muốn làm mẹ Nghê thất vọng nên từ từ ăn cho xong bát hoành thánh.
Mẹ Nghê bưng bát đĩa và đũa vào bếp, bố Nghê cũng từ phòng ngủ bước ra hỏi cô đã thu dọn mọi thứ xong chưa, đã chuẩn bị đi chưa?
Nghê Bảo Gia liếc nhìn mẹ Nghê đang rửa bát trong bếp quay lưng về phía mình, cô gật đầu nhẹ.
Nghê Bảo Gia và bố Nghê lên xe, bố Nghê nói: “Chắc bây giờ mắt mẹ con vẫn còn đỏ.”
Mẹ Nghê là một người mẹ khá tình cảm, bà cũng thực sự yêu thương Nghê Bảo Gia. Lần đầu mang thai, mọi chuyện đối với mẹ Nghê không hề dễ dàng chút nào, trong hai tháng đầu, bác sĩ thông báo với mẹ Nghê rằng bà có dấu hiệu sảy thai bẩm sinh. Vì thế trong suốt thai kỳ, mẹ Nghê đã lo lắng vì sợ xảy ra tai nạn, mãi đến khi Nghê Bảo Gia chào đời, bà mới yên tâm.
Nghê Bảo Gia khụt khịt mũi: “Bố, lát nữa trở về bố giúp con an ủi mẹ nhé. Nếu con gọi cho mẹ lần nữa, có lẽ mẹ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nghe thấy mẹ khóc, con sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc.”
Bố Nghê cười nói: “Mẹ con ấy à, chẳng qua chỉ là một đứa bé lớn tuổi thôi, con đừng lo lắng. Bà ấy chỉ không muốn con đi làm ở nơi xa như vậy thôi.”
“Vậy tại sao hồi đó lúc thấy Kiều Kiều ra nước ngoài, bố mẹ còn hỏi con có muốn đi du học không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó là vì mẹ con thấy Kiều Kiều đã đi, con với Kiều Kiều lại chơi với nhau rất thân, có thể con cũng muốn đi, chỉ là lo lắng gia đình có đủ tiền cho con đi du học hay không cho nên mới không nhắc đến.” Bố Nghê quay tay lái: “Đó là lý do tại sao mẹ con bảo bố tâm sự với con, đồng thời cũng nói với con là gia đình có thể gánh nổi phí du học cho con. Khi đó con nói con không đi, đêm đó mẹ con nằm trên giường, trông rất vui vẻ. Mẹ con là một người thích lo lắng, nếu con thật sự đi du học thì chắc mấy năm này, đoán chừng mẹ con sẽ không dễ chịu gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghê Bảo Gia im lặng một lát, cảm thấy mình nên quan tâm đến bố mẹ mình hơn nên nói: “Thế thì hay là hai năm nữa con về Bắc Kinh phát triển nhé?”
Bố Nghê: “Con à, bố nói những điều này với con không phải vì muốn cho con áp lực đâu, bố chỉ nói chuyện bình thường thôi. Cuộc đời của con, con muốn đi tiếp thế nào là quyền quyết định của con. Bố chỉ muốn con biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, bố mẹ luôn ở phía sau con.”
Ba tiếng sau, Nghê Bảo Gia đến sân bay Quảng Châu.
Trên xe trở về nơi ở, Nghê Bảo Gia nhận được tin nhắn của Khang Hạo trên WeChat, mời cô buổi tối đi ăn tối với anh ta.
Sáu tháng trước, Nghê Bảo Gia và Lữ Nguyệt Nga tham dự buổi chiêu đãi của công ty niêm yết, cô gặp được Khang Hạo ở khách sạn.
Lúc đó Khang Hạo đang tham dự đám cưới của một người bạn, anh ta ra ngoài hút thuốc thì đụng mặt Nghê Bảo Gia, người mới vừa từ nhà vệ sinh quay trở về chỗ, ở hành lang.
Hai người đều có chút kinh ngạc, sau khi Nghê Bảo Gia tốt nghiệp, cô và Khang Hạo mất liên lạc. Bây giờ gặp lại, thật là ngoài ý muốn.
Nghê Bảo Gia: “Anh đã trở về Trung Quốc rồi à?”
“Ừm, anh mới về vào tháng Sáu năm nay.” Khang Hạo dập điếu thuốc, ném vào thùng rác: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Đi theo lãnh đạo tham dự tiệc niêm yết.” Nghê Bảo Gia nói.
Khang Hạo lại hỏi: “Bây giờ em làm việc ở đâu?”
Nghê Bảo Gia nói ra tên công ty, Khang Hạo nhướng mày: “Không phải công ty này cũng có chi nhánh ở Bắc Kinh sao? Tại sao em lại đến Quảng Châu?”
“Ở đây cần nhân viên cho nên em mới đến.” Nghê Bảo Gia tránh nặng tìm nhẹ.
Khang Hạo biết cô không nói sự thật nên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đã chia tay với người đó rồi à?”
Nụ cười trên mặt Nghê Bảo Gia cứng đờ, sau đó cô chậm rãi gật đầu.
Khang Hạo đút một tay vào túi quần, nói rõ ràng: “Vậy là em rời Bắc Kinh vì anh ta.”
Đêm đó tâm trạng Nghê Bảo Gia không tốt, không biết là bởi vì Khang Hạo nhắc tới Chu Văn Đường, hay là vì vừa rồi cô ở trong phòng, có một khách hàng nam đặt tay sờ soạng sau lưng cô, việc này khiến cô cảm thấy khó chịu. Thật ra cô cũng không phải là người không biết đoán tình hình, cô biết ở cái nơi mà tỷ lệ nam nhiều hơn nữ, cô khó tránh khỏi gặp phải chuyện như vậy, đây không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Nghê Bảo Gia gặp phải loại chuyện này, sắc mặt cô thay đổi ngay tại chỗ. Người đó khá xấu hổ, nhưng ngày hôm sau khi Nghê Bảo Gia đến công ty làm việc, cô bị sếp tổng gọi vào công ty, ẩn ý trong lời nói của sếp tổng là cô không đủ khéo léo trong cách cư xử với mọi người, có hơi chút chuyện bé xé ra to, khiến khách hàng mất mặt.
Khi Nghê Bảo Gia từ văn phòng đi ra, cô nhớ đến Chu Văn Đường đã từng nói, với tính tình của cô, khi ra ngoài xã hội rồi cô cũng sẽ bị thua thiệt, đúng là lời nói của anh đã trở thành sự thật.
Trên thực tế, hiện tại Nghê Bảo Gia có thể cười nhạo khi đối mặt với loại chuyện này. Bởi vì có quá nhiều chuyện như vậy, dù xảy ra với cô hay những cô gái khác, đều có quá nhiều. Trong xã hội nam quyền ngày nay, phụ nữ thường là người chịu thiệt thòi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghê Bảo Gia cáu kỉnh vô cớ, giọng điệu cũng không mấy dễ chịu: “Anh Khang, anh không giữ thể diện cho em được à?”
Khang Hạo liếc nhìn cô, mỉm cười hiền lành và nói: “Xin lỗi.”
Nghê Bảo Gia không phải là người thích nổi nóng với người khác, nhưng tối nay cô lại trút giận lên Khang Hạo. Nghê Bảo Gia nhanh chóng nhận ra sự mất lịch sự của mình, lập tức xin lỗi Khang Hạo, nói rằng tối nay tâm trạng cô không được tốt.
Khang Hạo mỉm cười, giải quyết ổn thỏa mọi việc: “Hay là hôm khác em đãi anh một bữa tối, coi đó như một lời xin lỗi nhé.”
Nghê Bảo Gia đồng ý, Khang Hạo lại nói tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì, nếu em cảm thấy anh là người thích hợp để nói chuyện, thì em có thể kể cho anh nghe.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tối hôm đó Nghê Bảo Gia rất muốn bộc bạch tâm sự, cho nên cô bèn nói chuyện với Khang Hạo. Có lẽ cô biết về quá khứ không mấy vẻ vang của Khang Hạo và Khang Hạo cũng biết về cô, hoặc có thể cô đã kìm nén tình cảm của mình gần một năm nên cần một lối thoát để trút giận.
Đêm đó, Nghê Bảo Gia nói về Chu Văn Đường, còn đề cập đến việc cô và Chu Văn Đường suýt kết hôn. Cô nói kiểu mình suýt chút nữa giống các cô nghệ sĩ nổi tiếng sắp gả vào gia đình hào môn, bay lên cành cây trở thành phượng hoàng.
Trong lời nói có vài phần tự giễu.
Khang Hạo cau mày: “Đừng nói về mình như vậy, anh biết em không phải loại người này.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười.
Khang Hạo: “Vậy tại sao sau đó không kết hôn?”
Nghê Bảo Gia: “Bởi vì anh ấy muốn cưới em không phải vì anh ấy yêu em. Chỉ là vì lúc đó bà ngoại anh ấy không được khỏe. Hơn nữa, anh ấy lại đúng lúc cũng hơi thích em nên mới ngỏ lời cầu hôn em mà thôi. Thật ra vào khoảnh khắc lúc anh ấy cầu hôn, em đã biết anh ấy cưới em không phải vì anh ấy yêu em.”
“Nhưng đêm đó, anh ấy lái xe đi lòng vòng cả nửa Bắc Kinh, lần lượt đến các cửa hàng tiện lợi để mua gói thuốc Raison. Đêm đó trời mưa, mưa rất lớn, vai anh ấy ướt đẫm. Em ngồi trong xe nhìn anh ấy, lòng mềm nhũn. Em nghĩ anh ấy thực sự thích em nên em đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, nghĩ rằng sau khi chúng em kết hôn, cả hai sẽ sống chung hòa thuận, kiểu gì rồi cũng sẽ có một ngày anh ấy yêu em.”
Khang Hạo không ngắt lời cô, Nghê Bảo Gia tiếp tục nói: “Nhưng em trai anh ấy lại tìm đến em, gọi em là chị dâu, còn nói với em rằng không phải chị nghĩ là anh trai tôi thích chị nên mới hỏi cưới chị đó chứ. Câu này nghe vào tai quả thật rất khó nghe, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cuộc hôn nhân này cho dù có thành thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghê Bảo Gia nói xong, cả hai đều rơi vào im lặng.
“Thật ra sau khi nhìn nhận thì anh ta quả thật có tình cảm với em.” Khang Hạo dừng lại rồi tiếp tục: “Thật ra anh ta với Trần Phỉ Ni không có quan hệ gì với nhau. Họ quen nhau chưa đầy một tháng thì đã chia tay rồi.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chị Trần nói với anh ạ?”
Khang Hạo nói: “Thật ra khi tấm ảnh được đăng lên diễn đàn Đại học Bắc Kinh, hai người họ vẫn chưa ở cùng nhau. Mục tiêu ban đầu của Trần Phỉ Ni không phải là anh ta mà là người bạn bên cạnh anh ta, tên là gì ấy anh không nhớ rõ lắm, hình như là họ Tạ. Hình như hôm đó hơi muộn, mà Trần Phỉ Ni hơi say. Người họ Tạ đã nhờ người họ Chu đưa Trần Phỉ Ni trở về trường học, cho nên mới có tấm ảnh đó.”
“Trần Phỉ Ni nói, anh ta hơi khác so với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta cho rằng những người như anh ta rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng trong một tháng đó, anh ta cũng không làm điều gì vượt quá quy tắc cả, dường như anh ta chỉ muốn tìm một người ở cùng mình mà thôi.” Khang Hạo nói: “Nếu nói trong một tháng đó có hành động gì thì có lẽ là hai người chạm tay nhau, nhưng mà anh ta ra tay quả thật rất hào phóng.”
Khang Hạo: “Đó là lý do tại sao anh quay lại với Trần Phỉ Ni.”
Nghê Bảo Gia nhớ lại lần đó cô bị dị ứng, hai người nằm trên giường, anh nói sẽ gãi cho cô, thực sự là có ý gãi cho cô. Thật ra đêm đó Nghê Bảo Gia đã chuẩn bị bị anh “ăn thịt”, dù sao một người nghe theo ham muốn của bản thân như anh thì làm gì có chuyện sẽ gãi lưng cho cô chứ, thế nhưng trên thực tế thì lại đúng như vậy.
Sau đó Nghê Bảo Gia lại nghĩ đến chuyện khi hai người thật sự xảy ra quan hệ, cũng là sau hai tháng hai người họ gặp nhau. Cũng đúng, người như anh, nếu đầu óc chỉ có hai chữ đó, thì sẽ không đón nhận công ty của ông ngoại anh, phát triển nó càng lúc càng mạnh, thành một trong mười công ty hàng đầu ở Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro