Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 47

Hoàng Ngư Thính Lôi

2024-10-15 21:27:56

Hôm nay Nghê Bảo Gia không cần phải đến công ty nên đã đồng ý lời mời ăn tối của Khang Hạo. Cô trở về nơi ở, cởi giày, chưa thu dọn vali mà đã nằm lên giường ngủ một giấc.

Cô suýt ngủ quên nhưng Khang Hạo đã gọi điện đánh thức cô.

Khang Hạo nói với cô là mình đã đến dưới lầu của khu chung cư, đoán cô vừa mới tỉnh lại, anh ta nói đùa với cô: “Nếu em còn muốn ngủ thì anh sẽ ở dưới lầu một lúc, nhưng bữa tối nay thì do em mời nhé.”

Hiện tại Khang Hạo cũng đang làm việc tại Quảng Châu, làm việc cho một đài truyền hình địa phương. Nghê Bảo Gia thường có thể nhìn thấy anh ta dẫn chương trình tài chính trên tivi.

Thật ra, không phải vì cuộc trò chuyện thật lòng đó mà hai người bắt đầu liên lạc với nhau. Chẳng qua là vì vào tháng Bảy, ngôi nhà mà Nghê Bảo Gia thuê đã bị một người đàn ông say rượu quấy rối.

Ngày hôm đó Nghê Bảo Gia đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát không được điều động nhanh như mong đợi. Nghê Bảo Gia ở một mình trong nhà, bên ngoài liên tục có tiếng gõ cửa. Nghê Bảo Gia có chút sợ hãi nên gọi điện thoại cho Khang Hạo.

Nửa giờ sau, Khang Hạo lái xe đến, người say rượu kia đã rời đi.

Khang Hạo cùng Nghê Bảo Gia đến đồn cảnh sát lập biên bản, bận bịu đến nửa đêm, Khang Hạo nghĩ cô quay về nhà sẽ không an toàn nên đã đặt khách sạn cho cô, để cô ngủ một giấc ngon ở khách sạn.

Sau ngày hôm đó, hai người thường xuyên liên lạc với nhau, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn chung hoặc đi du lịch các vùng lân cận. Nhưng mối quan hệ này luôn được duy trì ở ranh giới bạn bè và chưa có ai cố gắng vượt qua ranh giới này.

Nghê Bảo Gia thay quần áo và đi thang máy xuống tầng dưới.

Khang Hạo đang ngồi trong xe chờ cô, Nghê Bảo Gia mở cửa bước vào: “Anh muốn ăn gì? Em đãi anh.”

Khang Hạo cười nói: “Hào phóng thế, em lại nhận được tiền thưởng dự án nữa à?”

Nghê Bảo Gia nói nào có nhiều tiền thưởng dự án như vậy, chu kỳ của một dự án thường là nửa năm, nếu không may mắn có thể là một hoặc hai năm. Cô lại nói tiếp là do cô để anh ta chờ lâu, nên cô mời anh ta ăn bữa cơm.

“Lần sau đi, lần này anh mời, khách hàng đưa cho anh hai phiếu voucher đồ ăn Nhật Bản, chúng ta đi thử nhé.”

Nghê Bảo Gia nói đùa với anh ta: “Công việc này của anh cũng tốt nhỉ, còn được khách tặng cả voucher.”

Khang Hạo mỉm cười.

Bữa ăn này không hề yên bình chút nào.

Mẹ của Khang Hạo gọi điện hai lần, có ý muốn giới thiệu anh ta với ai đó. Khang Hạo đáp lại vài câu rồi cúp điện thoại.

Nghê Bảo Gia nhấp một ngụm rượu sake, quan tâm hỏi: “Dì có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Khang Hạo thở dài: “Cũng chỉ là lo lắng về chuyện tình cảm của anh, nói là họ hàng muốn giới thiệu một cô gái có điều kiện rất tốt cho anh làm quen. Nói anh lát nữa thêm WeChat để trò chuyện.”

Cùng là người lưu lạc nơi xa xăm.

Nghê Bảo Gia cười nói: “Lần này em về, mẹ em cũng hối thúc. Anh nói xem, có phải người làm bố mẹ đều như thế này không, tốt nghiệp xong thì lo lắng công việc, chờ công việc ổn định rồi thì bắt đầu kêu đi tìm bạn trai. Bây giờ quen nhau cũng đâu có dễ dàng gì?”

Khang Hạo cười, chậm rãi nói: “Hay là thế này đi, chúng ta có thể thử xem sao.”

Nghê Bảo Gia khựng lại, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Khang Hạo: “Được đó, chúng ta thử xem.”

Thật ra khi Khang Hạo nói chuyện này, ít nhiều gì anh ta cũng có ý thăm dò. Nhưng anh ta không ngờ rằng cô sẽ thật sự đồng ý, Khang Hạo tỏ ra nghiêm túc: “Anh nói nghiêm túc chứ không phải đùa đâu nhé?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Em không nói đùa, em cũng rất muốn bắt đầu một mối quan hệ.”

Khang Hạo cẩn thận nhìn Nghê Bảo Gia, anh ta nói: “Vậy chúng ta cùng thử quen nhau xem như nào nhé?”

Trên thực tế, chuyện xảy ra tối nay có phần vượt quá mong đợi của họ. Nghê Bảo Gia nghĩ thế là xong, nói sao thì cô cũng phải cố gắng bước thêm một bước để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Cửa hàng đồ ăn Nhật Bản này nằm ở tầng ba của trung tâm mua sắm, hai người ra khỏi cửa hàng đồ ăn Nhật Bản và cũng không vội quay về nhà. Họ đi dạo ở quảng trường phía dưới, có rất nhiều cặp đôi cũng đang đi dạo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người đi ngang qua một tiệm hoa, Khang Hạo dừng lại, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô nói: “Mua cho em một bó hoa hồng trắng nhé? Xem như là để kỷ niệm ngày đặc biệt hôm nay.”

Nghê Bảo Gia nhếch môi: “Được, anh mua cho em một bó đi.”

Nghê Bảo Gia theo Khang Hạo vào cửa hàng hoa, nhân viên bán hàng hỏi bọn họ muốn gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khang Hạo: “Tôi muốn mua mười một bông hồng trắng.”

Người bán hàng: “Thêm chút hoa cúc vào cho nó trông không đơn điệu nhé?”

Khang Hạo đến gần Nghê Bảo Gia và hỏi ý kiến ​​​​của cô.

Nghê Bảo Gia tưởng tượng một lát, sau đó đồng ý lời đề nghị này, cô nói với nhân viên bán hàng: “Làm theo lời anh đi.”

Nhân viên mỉm cười nói: “Cô à, bạn trai của cô đối xử tốt với cô thật.”

Khang Hạo nói: “Tôi chưa phải là bạn trai của cô ấy, tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Nhân viên bán hàng: “Vậy thì chúc anh có thể nhanh chóng theo đuổi được cô gái này, người có tình cuối cùng cũng sẽ thành đôi.”

Khang Hạo mỉm cười nhẹ và nói một tiếng cảm ơn.

Hai người ra khỏi tiệm hoa và mua sắm thêm nửa tiếng nữa. Khang Hạo chở Nghê Bảo Gia về.

Xe dừng ở dưới khu chung cư, Nghê Bảo Gia tháo dây an toàn, Khang Hạo quay người gọi cô.

Nghê Bảo Gia ôm bó hoa hồng quay đầu lại: “Sao ạ?”

Khang Hạo đặt ngón tay lên vô lăng, gõ nhẹ hai cái rồi nói: “Bảo Gia, trong một tháng này chúng ta sẽ thử tiếp xúc với nhau, em có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, sau đó đáp: “Được ạ.”

Nghê Bảo Gia trở về nơi ở của mình và đi vào phòng tắm tắm.

Tắm rửa xong, Nghê Bảo Gia tìm một bình thủy tinh, đổ đầy nước, cắm bó hoa hồng vào trong bình.

Làm xong một loạt chuyện này, Nghê Bảo Gia cầm một bao thuốc lá cùng bật lửa đi ra ban công. Trên thực tế, hầu như cả năm nay cô không đụng đến thuốc lá. Cô vốn không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng đột nhiên tối nay cô muốn hút một điếu.

Ngày hôm sau, Nghê Bảo Gia quay lại công ty, Lữ Nguyệt Nga tìm cô, nói vừa nhận một dự án, hai hôm nữa sẽ bay đến Nam Kinh để thẩm định nhà máy của một công ty công nghệ máy móc.

Việc Nghê Bảo Gia cứ vài ngày phải bay đi nơi khác để công tác là chuyện bình thường. Nghê Bảo Gia gật đầu đồng ý, Lữ Nguyệt Nga: “Chị đã gửi tư liệu về công ty công nghệ này qua email của em, hôm nay em xem xem.”

Nghê Bảo Gia nói “Vâng”, khi cô chuẩn bị ra ngoài, Lữ Nguyệt Nga lại ngăn cô lại và hỏi cô việc xin cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp thay thế giải quyết như thế nào rồi.

Nghê Bảo Gia: “Em đã làm xong rồi ạ.”

Lữ Nguyệt Nga mỉm cười dặn dò cô: “Lần này em đừng để mất nữa.”

Nghê Bảo Gia làm việc ở công ty đến tối muộn, Khang Hạo gọi điện hỏi cô đã tan làm chưa.

Nghê Bảo Gia nói: “Em đang tăng ca với đồng nghiệp.”

Khang Hạo: “Em đã ăn tối chưa?”

Thật ra Nghê Bảo Gia còn chưa ăn cơm, nhưng cô không nói thật mà nói là mình đã ăn rồi.

Khang Hạo: “Khi nào em tan ca thì gọi điện cho anh, anh đưa em về.”

Vốn là Nghê Bảo Gia muốn từ chối, nhưng sau đó cô nhớ ra việc tối qua hai người nói muốn thử, nên cô đồng ý: “Được rồi, khi nào sắp tan ca em sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

Sau khi Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, nửa giờ sau, người giao hàng đến, nói là cô có đồ ăn giao đến. Nghê Bảo Gia đứng dậy từ bàn làm việc của mình và đi lấy đồ ăn, là mấy món sushi, lại còn có khá nhiều phần.

Nghê Bảo Gia đưa một ít cho đồng nghiệp của cô, thực tập sinh mới Tiểu Lương hỏi: “Chị Bảo Gia, là ai đặt món vậy ạ, đừng nói là bạn trai của chị đấy nhé?”

Nghê Bảo Gia mỉm cười, không trả lời câu hỏi này.

Khi trở lại bàn làm việc, cô gửi tin nhắn cho Khang Hạo, nói cảm ơn vì anh ta đã đặt đồ ăn cho cô.

Sáng sớm thứ Bảy, Nghê Bảo Gia và các thành viên trong nhóm dự án đã đến sân bay trước. Lữ Nguyệt Nga có việc phải làm nên chị ấy phải bắt chuyến bay lúc chín giờ, chị ấy bảo họ đến Nam Kinh trước, sau đó sẽ có người đón rồi đưa về khách sạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế chờ lên máy bay, cô đang nghịch điện thoại di động, Tiểu Lương ngồi bên cạnh hỏi: “Chị Bảo Gia, người hôm qua đến đón chị ấy, có phải là người dẫn chương trình kênh tài chính tên Khang Hạo không ạ?”

Nghê Bảo Gia trả lời: “Ừm.”

Hai mắt Tiểu Lương sáng lên, cô bé nắm tay Nghê Bảo Gia, nói chuyện đầy thân thiết: “Chị Bảo Gia, chị giúp em xin chữ ký nhé, em thích anh ấy lắm.”

Nghê Bảo Gia hơi tò mò, cô cười hỏi: “Em thích anh ấy ở điểm nào?”

“Em chỉ xem chương trình đó thôi, em cảm thấy anh ấy khá tài năng, tính tình cũng có vẻ tốt, là người trông nho nhã và lễ độ.”

Nghê Bảo Gia cảm thấy Tiểu Lương nói đúng, đúng là tính tình Khang Hạo rất tốt.

Khi họ hạ cánh xuống Nam Kinh thì đã gần mười giờ.

Công ty công nghệ cử người đến đón, họ rất lịch sự và nhã nhặn trong suốt quá trình, còn đưa cho bọn cô mấy chai nước khoáng, mấy người cũng lần lượt lên xe.

Công ty này rất hào phóng, họ đã đặt khách sạn năm sao tốt nhất thành phố. Nói chung, rất ít công ty sẽ đặt khách sạn năm sao cho bọn cô, dù sao công ty cũng muốn được niêm yết ra thị trường nên cần phải tiết kiệm vốn.

Sau khi xuống xe, Tiểu Lương nhỏ giọng nói vào tai Nghê Bảo Gia: “Khách sạn này cũng tuyệt quá rồi. Chị Bảo Gia, khi đi công tác lúc nào chị cũng ở khách sạn năm sao ạ?”

Nghê Bảo Gia: “Đây được xem như một trường hợp đặc biệt. Bình thường khách hàng sẽ không sắp xếp một khách sạn như vậy. Lúc trước chị Nguyệt Nga đã ​​từng ở trong một khách sạn nhỏ, mỗi ngày lượng nước chỉ được phép dùng trong vài giờ đồng hồ.”

Tiêu Lương sửng sốt: “Còn có khách hàng keo kiệt như vậy ạ?”

Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Ở trong ngành này lâu sẽ biết.”

Nghê Bảo Gia và Tiểu Lương ở chung một phòng, họ cất hành lý vào trong phòng.

Nghê Bảo Gia nhận được cuộc gọi từ Lữ Nguyệt Nga và hỏi họ đã đến khách sạn chưa. Nghê Bảo Gia nói đã đến, Lữ Nguyệt Nga nói: “Hôm nay mọi người đều được nghỉ, buổi tối khách hàng mời chúng ta đi ăn tối, em nhắn một tiếng vào nhóm chat cho mọi người cùng biết nhé.”

Nghê Bảo Gia “Vâng” rồi cúp điện thoại.

Tiểu Lương từ phòng tắm đi ra: “Chị Bảo Gia, là điện thoại của chị Nguyệt Nga phải không ạ?”

“Ừm.”

“Hôm nay mình có đến nhà máy không chị?”

“Ngày mai chúng ta sẽ đi, tối nay khách hàng đãi chúng ta ăn tối.”

Tiểu Lương thở phào: “Thế thì sảng khoái rồi, cuối cùng em cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái một ngày.”

Nghê Bảo Gia đăng nhập WeChat và gửi tin nhắn cho nhóm để thông báo về lời mời ăn tối của khách hàng vào buổi tối.

Địa điểm ăn uống cách khách sạn nơi họ ở không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.

Lữ Nguyệt Nga và những người điều hành công ty công nghệ đang trò chuyện ở phía trước, Nghê Bảo Gia, Tiểu Lương và những người khác thì theo sau. Mấy người họ đi lên tầng hai và vào một phòng riêng.

Vị quản lý cấp cao kia nói: “Lát nữa các nhà đầu tư của chúng tôi sẽ đến sau, chúng ta gọi đồ ăn trước nhé.”

Lữ Nguyệt Nga: “Không sao, hiện tại chúng tôi không đói, có thể đợi thêm được.”

Quản lý cấp cao gọi người phục vụ đến nhận món và nói: “Ăn trước đã, nếu không chủ tịch Chu sẽ cảm thấy tôi tiếp đón không đàng hoàng.”

Lòng nhiệt tình khó từ chối, Lữ Nguyệt Nga cũng không còn từ chối nữa.

Lúc nghe người điều hành nhắc đến cái họ Chu quen thuộc kia, Nghê Bảo Gia không khỏi choáng váng trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường.

Thực sự thì khung cảnh này có phần giống với lần đầu tiên cô đến địa điểm cũ Trung Anh, ít nhiều gì cũng mang đến cảm giác kỳ lạ. Nhưng cho dù là vậy, vào lúc này, Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy không có trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được.

Mãi đến hai mươi phút sau, cửa phòng riêng được đẩy ra, Nghê Bảo Gia theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Văn Đường.

Cô phát hiện, thật ra cô cũng không quá bất ngờ khi thực sự nhìn thấy anh, có lẽ khi nghe được câu nói đó, cô đã mơ hồ mong đợi sẽ được gặp anh vào tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Số ký tự: 0