Anh Chỉ Là Một
Đánh giá:
8.6
/10 từ 30 lượt
Đọc truyện Anh Chỉ Là Một ra chương mới nhất Chương 74, 75, 76 - DocTruyen.Pro. Anh Chỉ Là Một - Xuân Phong Lựu Hỏa
Giới thiệu truyện đô thị lôi cuốn này:
“Cut!”
Đạo diễn hô lên một tiếng, không khí căng thẳng ở hiện trường tựa như một quả bóng bị chọc thủng, dần thả lỏng lại.
Đạo diễn tức hộc máu mà kêu lên: “Cung nữ kia, lại đây, đúng, nói cô đấy!”
Đế giày Giang Tỉnh Tỉnh dẫm lên bồn hoa, chạy bước nhỏ đến: “Đạo diễn Lưu, ngài gọi tôi.”
Kịch bản trong tay đạo diễn cuộn thành vòng tròn, đập vào đầu cô, bị cô nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né.
“Cô chỉ là một cung nữ đi ngang qua, đất diễn sao có thể nhiều như vậy?”
Giang Tỉnh Tỉnh ngẩn người: “Đạo diễn, tôi... tôi diễn không tốt ở đâu sao?”
“Cô diễn rất tốt, tốt quá mức! Đoạt đi cả diễn xuất của nữ chính!” Đạo diễn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Chỉ là trùng hợp đi qua mà thôi, cô cứ đi là được, đoạt diễn gì chứ?”
“Nhưng mà đạo diễn, cung nữ biết được gian tình giữa Quý phi và thái giám chắc chắn sẽ không sống nổi, biết mình không sống được bao lâu nữa, sợ hãi hẳn là một phản ứng theo bản năng.”
“Cô có thể sợ hãi, nhưng cô cũng quá mẹ nó sợ hãi rồi!”
“Đạo diễn đang cảm thấy tôi diễn hơi quá sao, tôi có thể thu lại một chút.”
Môi Giang Tỉnh Tỉnh trắng bệch, lập tức bắt đầu run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn trái nhìn phải, giống như chim sợ cành cong, không ngừng vội vàng trốn tránh.
Vẻ mặt của cô vô cùng phong phú, cảm xúc sợ hãi diễn đã hạ bút thành văn [3], lại không đến mức thái quá, vừa đúng.
[3] Hạ bút thành văn: chỉ sự trôi chảy, quen thuộc, làm một việc gì đó rất dễ dàng
Đạo diễn lại không kiên nhẫn mà chen ngang: “Dừng dừng dừng, diễn tốt như vậy, cho cô làm nữ chính luôn được không?”
Đôi mắt đen của Giang Tỉnh Tỉnh sáng ngời: “Được!”
“Được cái đầu cô, nhận cơm hộp của cô rồi lăn đi!”
Giới thiệu truyện đô thị lôi cuốn này:
“Cut!”
Đạo diễn hô lên một tiếng, không khí căng thẳng ở hiện trường tựa như một quả bóng bị chọc thủng, dần thả lỏng lại.
Đạo diễn tức hộc máu mà kêu lên: “Cung nữ kia, lại đây, đúng, nói cô đấy!”
Đế giày Giang Tỉnh Tỉnh dẫm lên bồn hoa, chạy bước nhỏ đến: “Đạo diễn Lưu, ngài gọi tôi.”
Kịch bản trong tay đạo diễn cuộn thành vòng tròn, đập vào đầu cô, bị cô nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né.
“Cô chỉ là một cung nữ đi ngang qua, đất diễn sao có thể nhiều như vậy?”
Giang Tỉnh Tỉnh ngẩn người: “Đạo diễn, tôi... tôi diễn không tốt ở đâu sao?”
“Cô diễn rất tốt, tốt quá mức! Đoạt đi cả diễn xuất của nữ chính!” Đạo diễn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Chỉ là trùng hợp đi qua mà thôi, cô cứ đi là được, đoạt diễn gì chứ?”
“Nhưng mà đạo diễn, cung nữ biết được gian tình giữa Quý phi và thái giám chắc chắn sẽ không sống nổi, biết mình không sống được bao lâu nữa, sợ hãi hẳn là một phản ứng theo bản năng.”
“Cô có thể sợ hãi, nhưng cô cũng quá mẹ nó sợ hãi rồi!”
“Đạo diễn đang cảm thấy tôi diễn hơi quá sao, tôi có thể thu lại một chút.”
Môi Giang Tỉnh Tỉnh trắng bệch, lập tức bắt đầu run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn trái nhìn phải, giống như chim sợ cành cong, không ngừng vội vàng trốn tránh.
Vẻ mặt của cô vô cùng phong phú, cảm xúc sợ hãi diễn đã hạ bút thành văn [3], lại không đến mức thái quá, vừa đúng.
[3] Hạ bút thành văn: chỉ sự trôi chảy, quen thuộc, làm một việc gì đó rất dễ dàng
Đạo diễn lại không kiên nhẫn mà chen ngang: “Dừng dừng dừng, diễn tốt như vậy, cho cô làm nữ chính luôn được không?”
Đôi mắt đen của Giang Tỉnh Tỉnh sáng ngời: “Được!”
“Được cái đầu cô, nhận cơm hộp của cô rồi lăn đi!”