Ảnh Giới

Ai Nhân Tạo

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Đa phần các chiến xa chỉ khi hỏng hóc hoặc cần thay thế mới được phép chọn vũ khí mới.

Mà việc chọn được loại nào hoàn toàn phụ thuộc vào chiến công mà họ đạt được.

Kết quả cuối cùng hầu như ai cũng có được chiến xa cho riêng mình.

Tuy nhiên có một trường hợp ngoại lệ là một thanh niên.

Theo thông báo từ hệ thống thì người này thể chất có xu hướng suy yếu, adn có nhược điểm sinh bệnh vì thế cậu ta đã bị loại.

Nói về việc này thì là một sai lầm khi con người cố gắng lai tạo adn.

Theo họ thì những adn tốt nên giữ lại.

Hậu quả là tốt quá hóa hại, đa phần các mẫu thí nghiệm chỉ được một thời gian rồi sau đó đều có xu hướng suy yếu.

Những người đó chỉ sống không quá 40 tuổi.

Các nhà khoa học cũng cố gắng lai tạo con người với các loài sinh vật khác.

Kết quả tương tự cũng xảy ra.

Từ đó việc tác động vào adn để có được những thứ mình muốn như màu mắt, màu da đều bị cấm.

Nó có thể tốt những lại khiến tuổi thọ giảm nhanh.

Hoặc các thế hệ tiếp theo có vấn đề.

Tuy nhiên cũng có vô số thành tựu được khai sáng.

Nếu không có chiến tranh có lẽ loài người đã tìm ra được thuyết lỗ đen, lỗ trắng, thuyết năng lượng để vượt ra khỏi quy tắc thiên địa này rồi.

Có lẽ việc này hoàn toàn là có người sắp xếp chứ không hề là ngẫu nhiên.

Giống như các quốc gia tôi đi qua cũng sẽ có con người và ma quỷ vậy.

Sau vòng thi thứ ba, chúng tôi chính thức được trở thành cư dân của đất nước này.

Một đất nước mang tên Chiến Xa.

Còn những người khác thì họ sẽ phải lao động một thời gian mới có đủ tích lũy trở thành công dân.

Tôi được một vị trung niên đưa cho một cái kính áp tròng và một đôi khuyên tai.

Khi tôi đang ngơ ngác thì Phi Phong đã tới.

Cô nói.

"Đừng có nói với tôi cậu không biết mấy cái này nhé."

Tôi bối rối.

"Tôi không biết thật."

Phi Phong nghe vậy thì cau mày.

"Này, nói cho tôi nghe.

Cậu có phải người nhân tạo không?"

Nghe vậy tôi lại càng ngu người.

Nửa năm qua mặc dù nghe người xung quanh nói rất nhiều nhưng kiến thức của tôi vẫn thiếu quá nhiều.

"Chuyện này."

Phi Phong thấy vẻ mặt tôi như táo bón thì khoác vai tôi mà an ủi.

"Thôi, không sao đâu.

Người nhân tạo cũng chia làm nhiều loại.

Chúng tôi đã kiểm tra rồi, cậu hoàn toàn không có gì khả nghi cả."

Nghe Phi Phong nói vậy, tôi cũng bớt lo.

Dù sao nếu bị nhận định là kẻ địch thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Tôi nhìn Phi Phòng cười ngốc rồi xòe kính áp tròng và khuyên tai ra hỏi.

"Vậy đây là cái gì?"

Cô nhìn tôi rồi từ tốn giải thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đây là kính thực tế ảo.

Đeo kính này lên thì cậu có thể kết nối với màn hình AI cũng như không gian mạng.

Còn cái khuyên tai này đóng vai trò như tai nghe và mic.

Nó giúp cậu có thể nghe và nói để tương tác với thế giới mạng.

Cậu đeo vào sẽ thấy ngay."

Nghe xong Phi Phong giới thiệu, tôi lập tức thử đeo lên.

Khi kính và khuyên tai được đeo lên thì một âm thanh máy móc hiện lên.

"Xin chào công dân mới.

Mời nhập thông tin cá nhân."

Lập tức bảng thông tin được hiện ra trước mắt tôi.

Dù sao cũng là người ở trái đất, tuy trình độ khoa học không bằng nhưng cũng không lạ lẫm gì với những thứ trong phim như này.

Tôi đưa tay ra và bắt đầu nhập dữ liệu.

AI từ con mắt thông qua cảm biến chuyển động đôi tay của tôi mà phán đoán ý định.

Nếu người ngoài nhìn thì chỉ thấy tôi đang đưa tay không ngừng bắt chuồn chuồn mà thôi.

Sau khi nhập xong thông tin cơ bản thì lại có một hình ảnh hiện lên.

"Mời nhập thông tin hình ảnh cá nhân.

Xin lưu ý, hình ảnh cá nhân sẽ là giao diện của người khác khi nhìn cậu trong trạng thái bảo mật.

Một khi xây dựng sẽ không thể thay đổi mà chỉ có thể thay đổi trang phục."

Tôi thấy lạ nên hỏi Phi Phong.

"Hình ảnh cá nhân này là sao?"

Phi phong nhẹ nhàng đáp.

"Cuộc sống này không phải ai sinh ra cũng được hoàn hảo, xinh đẹp.

Vì thế để đảm bảo tính công bằng nên mọi người sẽ sử dụng hình ảnh ảo để thay thế cơ thể thật của mình để giao tiếp bên ngoài.

Thông thường chỉ có người thực sự tin tưởng thì mới mở quyền để có thể thấy dáng vẻ thật của nhau."

Nghe vậy tôi thấy khá hợp lí.

Ở kiếp trước không thiếu người sinh ra bị miệt thị ngoại hình mà người đẹp lại trở thành công cụ để kẻ khác lợi dụng.

Nói chung là chuyện đó chẳng có gì tốt đẹp cả.

Việc thay thế ngoại hình thật bằng một hình ảnh như trong game như này là một ý kiến thiên tài.

Tôi nhanh chóng tạo ra hình ảnh cơ thể không khác ngoài đời là mấy.

Có trăng là một mái tóc xanh dương cho ngầu mà thôi.

Khi giao diện xác minh danh tính xong thì lại có một âm thanh hiện lên.

"Xin chủ nhân đặt tên cho AI."

Nghe vậy tôi không chần chừ mà đặt là Như Mộng.

Nghe có vẻ hơi tự kỉ nhưng tôi muốn thông qua đó để bớt nhớ về cô ấy.

"Cảm ơn chủ nhân đã ban tên.

Chủ nhân cần gì vui lòng sử dụng lệnh: Như Mộng cộng thêm hành động.

Tôi sẽ lập tức giúp chủ nhân thực hiện."

Thấy âm thanh máy móc này tôi khá hài lòng.

"Được."

Bỗng một âm thanh lại vang lên.

'Chủ nhân, có một lời mời kết bạn từ Phi Phong.

Ngài có muốn chấp nhận không."

"Chấp nhận."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi cảm giác, mọi thứ đều có thể thông qua âm thanh để thực hiện.

Thậm chí đôi khi tôi có cảm giác có thể làm mọi thứ bằng một suy nghĩ.

Sau khi làm quen thao tác cơ bản thì tôi ra mệnh lệnh đầu tiên.

"Như Mộng, đóng giao diện ảo."

Lập tức giao diện ảo đóng lại không có một dấu vết.

Thấy vậy tôi lại thử.

"Như Mộng, mở giao diện ảo."

Giao diện ảo lập tức hiện ra.

"Như mộng, tìm kiếm thông tin về giả kim thuật."

Lập tức một loạt kết quả tìm kiếm hiện lên.

Điều tôi cảm thấy thích thú là tất cả kết quả tìm kiếm đều không có sự trùng lặp nào.

Theo những gì tìm hiểu thì những bài đăng có độ trùng lặp sẽ bị xóa.

Nếu có bổ sung thêm thì sẽ do AI quyết định xem có giá trị giữ lại hay không.

Đây là kết quả của một cuộc cách mạng dọn rác mạng để giải phóng dung lượng.

Trước đây vì kiếm tiền nên rất nhiều nội dung bị đăng trùng chéo dẫn tới gây khó khăn cho người tìm kiếm thông tin.

Từ khi nền kinh tế bị kiểm soát thành ra rác cũng ít đi.

Các tin tức không cần thiết đều bị xóa bỏ.

Tôi nhanh chóng lưu thông tin rồi lại thử vài thao tác nữa.

Sau khi cảm thấy mọi thứ quen thuộc mới dừng lại.

Nhìn sang thì thấy Phi Phong dang dựa vào vai tôi mà ngủ.

Giao diện cá nhân của cô ấy cũng không khác biệt mấy.

Chỉ là cô ấy lại để làn da có chút ngăm đen thay vì trắng.

Lại thêm một chút tàn nhan tạo điểm nhấn.

Nhiều người đều mong mình trở nên xinh đẹp nhờ AI mà cô ấy lại chọn làm ngược lại.

Tôi cũng không làm phiền cô ấy mà chỉ lặng lặng ngồi đó.

Tôi sử dụng thao tác tay để đọc tài liệu về thế giới này.

Chẳng biết qua bao lâu thì tôi cảm nhận được Phi Phong đã tỉnh.

Tôi vội tắt giao diện ảo rồi quay ra hỏi cô ấy.

"Tỉnh rồi à."

Phi Phong có vẻ hơi xấu hổ.

"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."

"Không sao cả."

"Thôi, không làm phiền cậu nữa.

Tôi còn có việc."

Rồi tôi thấy cô ấy nhanh chóng chạy mất.

Tôi chẳng hiểu kiểu gì

Nhìn lại trên vai thấy có cái gì đó ươn ướt.

Tôi hỏi theo bản năng.

"Đây là cái gì vậy?"

Lần này do Như Mộng đang đóng nên chỉ có một dòng chữ nhỏ như định danh hiện ra.

“Nước dãi con người”.

Thấy vậy tôi cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0