Ảnh Giới

Bị Tính Kế

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Hôm đó, đám cưới được tổ chức bình thường như không có gì xảy ra.

Người nhà gái buộc phải cười còn nhà trai thì mặc đồ trắng khóc lóc tiếp đón.

Cô dâu sau khi làm lễ với một con gà trống thì đã được đưa vào quan tài động phòng cùng chú rể.

Cô dâu có vẻ rất hoảng sợ, khóc lóc cầu xin nhưng dường như không có ai giúp đỡ.

Thậm chí cô còn nói rằng đã mang cốt nhục nhà trai nhưng chỉ nhận được một câu từ chính mẹ ruột của mình:

"Chồng chết thì phải chết theo chồng thôi con ạ.

Mà mẹ chết thì con cái cũng phải chôn theo thôi.

Vì thế hãy mỉm cười đón nhận đi con.

Sau đó gia đình con sẽ được về chung một nhà."

Cô gái nghe xong câu đó thì trở nên tuyệt vọng.

Tối hôm đó chúng tôi dùng cương khí đánh gục hết người canh phòng xung quanh.

Sau đó đột nhập vào phòng tân hôn.

Chúng tôi mở nắp quan tài để đưa cô gái kia ra ngoài.

Lạc Lạc nói với cô gái.

"Chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây."

Nhưng cô gái kia chỉ lặp lại câu nói trong vô thức.

"Chồng chết thì phải chết theo chồng thôi."

"Chồng chết thì phải chết theo chồng thôi."

Hỏa Phụng cũng mở lời, hi vọng cô gái sẽ hiểu được.

"Cô phải sống, phải sống cho đứa con trong bụng cô chứ."

"Cô không thể cứ thế mà chết được, hay nghĩ tới đưa con của cô."

Nghe vậy cô gái có vẻ như tỉnh ngộ một chút.

Thế là chúng tôi liền đưa cô đến một chỗ cách xa thôn này.

Lạc Lạc đưa cho cô gái đó ít tiền.

"Hi vọng sau khi chúng tôi rời đi, cô sẽ có được một cuộc sống tốt với đứa con trong bụng."

Có điều chúng tôi không biết rằng sau khi chúng tôi quay đi.

Môi cô gái đã nhếch lên vui vẻ.

Về đến thôn thì chúng tôi hay tin.

Cô dâu đã trốn thoát, giờ phải làm lễ gϊếŧ chết cha mẹ cô dâu để tạ tội.

Mong cho thần sông không trừng phạt ngôi làng.

Nghe vậy thì chúng tôi thực sự rất tức giận.

Không ngờ thôn dân ở đây lại mê tính tới mức như vậy.

Chúng tôi vội vã chạy tới bờ sông mong cứu được cha mẹ cô gái thì đã muộn.

Cha mẹ cô dâu đã bị gϊếŧ.

Xác thì bị ném trôi trên con sông lạnh giá.

Hỏa Phụng không kìm được lao tới đạp đổ bàn lễ.

Tung ra vài chưởng vào con sông rồi quay lại hét lớn và mặt những người xung quanh.

"Một đám ngu dân.

Các người cứ làm vậy chỉ đang giúp ma quỷ lộng hành mà thôi."

Người dân xung quanh lúc này thì phẫn nộ, ai ai cũng như muốn nhào tới xe xác Hỏa Phụng.

Chỉ là e ngại thực lực của chúng tôi nên vẫn chỉ đứng đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chúng tôi cũng nhanh chóng đi tới sánh vai với cô.

Một lão nhân thở dài nói.

"Thôi, mọi người về đi.

Mau chóng báo cáo với thượng tiên.

Ai rời đi được thì hãy rời khỏi đây.

Tai họa sắp ập đến nơi đây rồi."

Nghe vậy chúng tôi đều nhíu mày.

Không biết thượng tiên gì đó là kẻ như nào mà khiến dân chúng ở đây trở nên ngu muội như vậy.

Thậm chí họ đã không còn phân biệt được đúng sai, phải trái.

Chúng tôi định hỏi rõ ngọn nguồn nhưng đám người đó nhất quyết không nói gì.

Họ cũng chẳng thèm dọn dẹp lễ tế mà nhanh chóng rời khỏi.

Có những người không chịu được để lại những lời cay độc.

"Một đám thần kinh từ đâu tới không biết.

Không phải chúng mạnh thì tao là tao đấm cho mấy nhát."

Sau một hồi chúng tôi cũng quay lại phòng trọ nhưng đồ đạc đã bị để ra phía ngoài.

Chủ nhà trọ không kiêng nể mà chửi chúng tôi.

"Các người mau cút khỏi đây.

Ở đây chúng tôi không chào đón các người."

Thấy ông chủ phòng trọ cất lời xua đuổi thì Hỏa Phung định ra tay.

Dù gì cũng là tu sĩ, há lại để một đám dân đen khinh thường.

Cũng may Lạc Lạc kéo tay cô lại lắc đầu.

"Thôi, bổ đi Hỏa Phụng tỉ.

Họ chỉ là một đám ngu dân thôi, không đáng để chúng ta phải phí thời gian."

Sau đó chúng tôi cố gắng đi tìm phòng trọ khác nhưng tất cả người dân đều không tiếp chúng tôi.

Thậm chí chúng tôi muốn tìm quán ăn cũng không được.

Trên đường đi chúng tôi còn bị đám trẻ con lấy gạch đá, rác rưởi ném vào người.

Nhưng nhờ mở ra cương khí nên không bị ảnh hưởng gì.

Hỏa Phụng tức lắm, nhiều lần định san bằng hết thôn làng để phát tiết.

Cũng may có Lạc Lạc khuyên can.

Mà cũng không chỉ Hỏa Phụng có suy nghĩ đó.

Thực ra là tôi cũng đã có ý định đó rồi, chỉ là tôi muốn tìm ra kẻ đằng sau là ai mà thôi.

Chứ đã là người tu hành thì sinh mạng của ngu dân thực sự chỉ như sâu kiến.

Nếu bỏ thời gian mà quản quá nhiều thì thời gian đâu mà tu hành.

Đêm đó chúng tôi ở lại một căn nhà hoang bên cạnh làng.

Đúng giữa đêm, âm thanh hát ru lại vang vọng khắp nơi.

Lần này không phải tiếng khóc mà giống như tiếng ru con của một người mẹ.

"Con ơi con ngủ cho say

mẹ ở nơi này mẹ tìm cha cho

tìm người thân thể thơm tho

ăn vào mới thấy bụng no, miệng cười."

Lời ru êm tai nhưng từ ngữ lại vô cùng kinh dị

Chúng tôi đi theo tiếng ru, nhanh chóng tới phía bờ sông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần này vẫn là một cô gái.

Cô ta cũng mặc một bộ đồ đỏ, trên tay còn đang ôm một đứa trẻ.

Thấy chúng tôi tới, cô ta lại nhảy ùm xuống sông biến mất.

Chúng tôi vô cùng nghi hoặc.

Chẳng nhẽ con ma này rảnh quá mà mỗi tối đều xuất hiện trêu đùa người khác à?

Chúng tôi đi một vòng quanh con sông để xem có thu hoạch gì không nhưng kết quả thật đáng thất vọng.

Chúng tôi lại đành trở về nghỉ ngơi.

Tôi thở dài mẹt mỏi nói với hai người Hỏa Phụng và Lạc Lạc.

"Chúng ta mau về thôi."

Hỏa Phụng cũng đòng tình

"Được rồi, về thôi."

Vậy là chúng tôi trở về nhà hoang.

Sáng hôm sau chúng tôi đã nghe trong thôn bắt đầu có người chết.

Lần này là con dâu nhà họ Trương.

Theo như miêu tả chúng tôi nhận ra người con gái tối qua chúng tôi nhìn thấy rất có thể chính là con dâu họ Trương.

Biết mình đang bị con ma đó đùa giỡn Hỏa phụng tức lắm.

"Lão nương mà bắt được mày thì lão nương thiêu sống."

Vậy là sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định sẽ vây bắt con ma này bên bờ sông bằng được.

Đêm hôm đó, chúng tôi quyết định ẩn mình phía tiếp giáp ngôi làng để chờ đợi.

Khoảng nửa đêm thì có bóng dáng một cô gái đi từ trong làng ra, tiếng khóc lại vang lên vang vọng.

Hỏa Phụng không kiềm được rút trường tiên quất mạnh về phía cô gái kia.

"Ma nữ, mau chịu chết đi."

Chỉ nghe "bùm" một cái lực đạo khiến cô gái kia hóa thành mấy mảnh.

Huyết vụ tung tóe.

Ngay lúc này có vài người nữa chạy tới, gào khóc:

"Trời ơi con gái, con gái của tôi.

Tại sao lại ra nông lỗi này.

Trời ơi là trơi!"

Một số người đã nhìn thấy Hỏa Phụng ra tay thì hô hoán.

"Là bọn họ, chính bọn họ đã gϊếŧ chết chu cô nương.

Ta biết ngay chúng không phải thứ gì tốt đẹp mà."

"Bọn chúng chắc chắn là yêu quái hóa hình.

Mau về báo lại với thường tiên thôi."

Đám người kia lần nữa nhìn chúng tôi đầy căm phẫn.

Hỏa Phụng thì lặng người.

Nàng không phải người tốt nhưng đây là lần đầu nàng gϊếŧ chết một người không quen biết một cách vô tội.

Lạc Lạc cũng đơ người.

"Sao lại thế này chứ, trên người cô gái đó rõ ràng có âm khí mà."

Tôi vội kéo hai người họ rời đi.

Nếu còn ở đây chỉ sợ sẽ lại có rắc rối.

"Đi thôi, chúng ta lại bị con ma nữ này chơi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0