Hôn Lễ Âm Dương
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Đằng xa cũng có một đám người cầm quốc xẻng lao tới không hề sợ hãi.
Tôi lắc đầu.
Đám người này đã bị tẩy não rồi.
Không thể nào dùng lí lẽ để giải thích.
Tôi rút trong tay một lá dẫn mưa phù hét lớn.
"Ta là Xích Quỷ tiên nhân.
Nay ta phụng mệnh thiên giới hạ phàm ban phát tài lộc.
Đi qua nơi đây thấy các ngươi quá ngu nguội.
Bị những kẻ tu tiên lừa gạt mà không hề hay biết.
Chúng chỉ lợi dụng các ngươi.
Chúng tạo ra lỗi sợ, chúng tao ra quy tắc.
Từ đó chúng ép các ngươi đời đời kiếp kiếp nghe theo mà phục tùng cho chúng một cách tự nguyện.
Các ngươi muốn biết thần tiên thực sự là như thế nào ư?"
Nói rồi tôi ném lên một cái dẫn mưa phù.
Thiên địa lập tức tối sầm.
Mưa rơi nặng hạt.
Sau đó là là dẫn lôi phù.
Sấm sét ầm ầm vang vọng cả một khu thiên địa.
Sau đó là băng phong phù.
Trời bắt đầu đổ tuyết.
Cứ vậy tôi dẫn động rất nhiều hiện tượng thiên địa khác nhau.
Thấy vậy đám dân đen vội vã buông vũ khí quỳ xuống mà vái lấy vái để.
Tôi quay sang Hỏa Phụng nói.
"Họ là người phàm, sinh mệnh như sâu kiến nhưng họ cũng có khao khát được cường đại.
Sau này tỉ về tông môn hãy phái người tới đây truyền đạo.
Đừng để những kẻ lừa gạt tồn tại.
Tích tiểu thành đại, sẽ có ngày chúng phá hủy hết tiền đồ tông môn đó."
Nói xong tôi lại quay sang chỉ về những người đang quỳ lạy nói tiếp.
"Hãy nhìn những người nằm trên mặt đất kia.
Tuy không thể bước vào luyện khí nhưng chỉ cần có thể sử dụng bùa chú.
Những yêu ma thông thường cũng phải kiêng dè.
Hãy cho họ thấy được giá trị của bản thân họ.
Như vậy họ sẽ cam tâm tình nguyện sống vô âu vo lo.
Sau đó tôi buông lão già trước đó bắt được ra.
Rồi ra lệnh.
"Nay thần tiên có lệnh.
Tất cả dân chúng phải trở về cuộc sống bình thường.
Ngừng ngay những việc gϊếŧ người liên quan đến việc không rõ ràng: như trấn yểm, giải xui.
Một năm sau nếu làm tốt sẽ có thần tiên tới đây trợ giúp các ngươi tu tiên.
Còn không thì các ngươi tự suy xét."
Nói rồi tôi ra hiệu cho Hỏa Phụng và Lạc Lạc cũng thả cô gái kia ra.
Chúng tôi vận dụng phi kiếm bay đi.
Phía dưới dân chúng lại tiếp tục bái lạy.
"Cung tiễn tiên gia, cung tiễn tiên gia."
Thậm chí có người còn dập đầu đến chảy cả máu.
Tôi thở dài.
"Ài!"
Lạc Lạc lo lắng quay sang tôi hỏi.
"Liệu cô gái kia có sao không?"
Tôi đành trả lời qua loa cho cô bé yên tâm.
"Sẽ không sao đâu, họ đã quá sợ năng lực của chúng ta rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng tôi thừa biết.
Một đám ngu dân một khi bị tẩy não sẽ rất khó để thay đổi.
Chỉ cần những kẻ giả thần giả quỷ nói chúng tôi là yêu ma, những gì chúng tôi làm là năng lực yêu ma thì đám ngu dân sẽ lại tin tưởng ngay.
Kiếp trước cũng có những giáo phái tương tự.
Tốt đẹp cũng bảo là phúc âm, nghèo khổ thì bảo do nghiệp, mọi thứ đều phải bỏ tiền ra cúng tế để giải, để tích đức.
Kết quả thì chỉ có những kẻ ngồi đó giả thần giả quỷ được hưởng lợi mà thôi.
Nếu một vị tiên nhân bảo họ sẽ gặp xui xẻo thì một chiếc lá rơi trúng họ.
Họ cũng sẽ cho rằng đó là xui xẻo mà thôi.
Con người lạ vậy đấy, rất thích suy diễn và đổi lỗi.
Họ cũng thích bám víu vào một niềm tin nào đó để che giấu sự bất lực, yếu đuối của bản thân.
Âu đó cũng là bi ai của người phàm.
Sau một ngày phi hành chúng tôi tới được một thôn trang khác.
Chúng tôi tìm một phòng trọ để nghỉ ngơi.
Từ lúc bước vào vùng đất phía đông này, trong lòng chúng tôi lúc nào cũng có một cảm giác bất an, phiền não khó tả.
Hỏa Phụng nói với tiểu nhị.
"Cho chúng ta hai căn phòng."
Nghe vậy hắn vội vã tiếp đón.
"Dạ có ngay ạ!
Mời hai vị đi lối này ạ."
Đêm đầu tiên chúng tôi ở lại ngôi làng này, trong lúc chúng tôi đang miên man ngủ thì bên ngoài lại có tiếng khóc lóc thê lương.
Tiếng khóc này không lớn nhưng lại cứ văng vẳng bên tai.
Nó tựa như rất gần mà lại rất xa.
Đây nghe như tiếng khóc của một người con gái uất ức tuổi xuân thì.
"Huhu! Tìm chàng khắp trốn dương trần
Chàng lại vứt bỏ thϊếp thân nơi này
Hoa tàn lá úa có hay
Chàng thì đã với anh say giấc nồng."
Nó khiến cho người nghe muốn buông hết tất cả mà đi tới giúp đỡ.
Tôi lẳng lặng lắng nghe, một lúc sau tôi nghe tiếng cạch cửa phòng Hỏa Phụng và Lạc Lạc.
Tôi vội mở cửa kiểm tra.
Lúc này Lạc Lạc và Hỏa Phụng đã ra ngoài.
Tôi vội hỏi với.
"Hai người muốn đi xem không?"
Thấy vậy hai người họ gật đầu.
Vậy là chúng tôi cùng nhau tiến ra ngoài.
Đi theo tiếng khóc, chúng tôi tới bên bờ sông.
Trong không khí âm u, ánh trăng mờ mờ.
Ở phía cây cầu có một cô gái áo đỏ đang ngồi khóc.
Chúng tôi đi tới gần.
Tôi cất tiếng hỏi thăm.
"Cô nương, cô không sao chứ."
Chỉ thấy cô gái từ từ quay ra.
Hiện ra trước mắt chúng tôi là một vẻ mặt trắng dã, mái tóc rối bời.
Cô ta cất lên một tiếng cười lớn rồi nhảy ùm xuống sông biến mất.
Đến giờ chúng tôi mới nhận ra cô ta không phải là người.
Khác với ma quỷ chỉ còn oán khí.
Những con ma vẫn còn linh hồn, lí trí rất giỏi việc che đậy khí tức.
Ẩn thân giữa đời sống hàng ngày.
Đó là lí do trước đó chúng tôi cũng không nhận ra cô gái đó là ma quỷ.
Chúng tôi đứng đó một lúc, không thấy gì nữa, chúng tôi đành quay trở về phòng trọ.
Sáng hôm sau, Ở trong thôn có tổ chức một đám cưới kì lạ.
Tất cả người dân đều đi xem náo nhiệt.
Điều kì lạ là nhà gái mặc đồ đỏ còn nhà trai lại là đồ tang.
Tôi dò hỏi những người xung quanh thì được biết:
Đêm qua, công tử nhà họ Lý đột ngột qua đời.
Mà trước đó đã đính ước với cô nương nhà Hoa gia.
Vì vậy hôm nay, theo tục lệ hai người họ phải kết thành hôn phu và sáng mai sẽ sẽ đem cô gái thả trôi sông.
Để hai người có thể làm một cặp uyên ương dưới mồ.
Nghe tất cả có vẻ rất hợp lí nhưng bắt một cô gái kết hôn rồi động phòng với một người chết thì quá là ghê rợn.
Chưa kể sáng hôm sau lại phải thả sông.
Phải biết cô gái vốn là một người đang sống sờ sờ đó.
Thật sự là rất quá đáng.
Hỏa Phụng nghe được chuyện này thì hai tay nắm chặt.
Cô cũng hết sức phẫn nộ với cái hủ tục man rợ này.
Lạc Lạc thì dường như có ý muốn phá tan cái đám cưới nên nói.
"Hay là chúng ta phá tan cái đám cưới này đi."
Tôi nói nhỏ với hai người họ:
"Được, tối nay chúng ta sẽ tới cứu cô gái này đi, chỉ cần như vậy là được rồi, không nên làm quá."
Hai người họ rất nhanh gật đầu đồng ý.
"Được."
Vậy là kế hoạch rất nhanh được bàn bạc xong xuôi đâu vào đấy.
Chỉ đợi tối ngày hôm nay để hành động.
Tôi lắc đầu.
Đám người này đã bị tẩy não rồi.
Không thể nào dùng lí lẽ để giải thích.
Tôi rút trong tay một lá dẫn mưa phù hét lớn.
"Ta là Xích Quỷ tiên nhân.
Nay ta phụng mệnh thiên giới hạ phàm ban phát tài lộc.
Đi qua nơi đây thấy các ngươi quá ngu nguội.
Bị những kẻ tu tiên lừa gạt mà không hề hay biết.
Chúng chỉ lợi dụng các ngươi.
Chúng tạo ra lỗi sợ, chúng tao ra quy tắc.
Từ đó chúng ép các ngươi đời đời kiếp kiếp nghe theo mà phục tùng cho chúng một cách tự nguyện.
Các ngươi muốn biết thần tiên thực sự là như thế nào ư?"
Nói rồi tôi ném lên một cái dẫn mưa phù.
Thiên địa lập tức tối sầm.
Mưa rơi nặng hạt.
Sau đó là là dẫn lôi phù.
Sấm sét ầm ầm vang vọng cả một khu thiên địa.
Sau đó là băng phong phù.
Trời bắt đầu đổ tuyết.
Cứ vậy tôi dẫn động rất nhiều hiện tượng thiên địa khác nhau.
Thấy vậy đám dân đen vội vã buông vũ khí quỳ xuống mà vái lấy vái để.
Tôi quay sang Hỏa Phụng nói.
"Họ là người phàm, sinh mệnh như sâu kiến nhưng họ cũng có khao khát được cường đại.
Sau này tỉ về tông môn hãy phái người tới đây truyền đạo.
Đừng để những kẻ lừa gạt tồn tại.
Tích tiểu thành đại, sẽ có ngày chúng phá hủy hết tiền đồ tông môn đó."
Nói xong tôi lại quay sang chỉ về những người đang quỳ lạy nói tiếp.
"Hãy nhìn những người nằm trên mặt đất kia.
Tuy không thể bước vào luyện khí nhưng chỉ cần có thể sử dụng bùa chú.
Những yêu ma thông thường cũng phải kiêng dè.
Hãy cho họ thấy được giá trị của bản thân họ.
Như vậy họ sẽ cam tâm tình nguyện sống vô âu vo lo.
Sau đó tôi buông lão già trước đó bắt được ra.
Rồi ra lệnh.
"Nay thần tiên có lệnh.
Tất cả dân chúng phải trở về cuộc sống bình thường.
Ngừng ngay những việc gϊếŧ người liên quan đến việc không rõ ràng: như trấn yểm, giải xui.
Một năm sau nếu làm tốt sẽ có thần tiên tới đây trợ giúp các ngươi tu tiên.
Còn không thì các ngươi tự suy xét."
Nói rồi tôi ra hiệu cho Hỏa Phụng và Lạc Lạc cũng thả cô gái kia ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúng tôi vận dụng phi kiếm bay đi.
Phía dưới dân chúng lại tiếp tục bái lạy.
"Cung tiễn tiên gia, cung tiễn tiên gia."
Thậm chí có người còn dập đầu đến chảy cả máu.
Tôi thở dài.
"Ài!"
Lạc Lạc lo lắng quay sang tôi hỏi.
"Liệu cô gái kia có sao không?"
Tôi đành trả lời qua loa cho cô bé yên tâm.
"Sẽ không sao đâu, họ đã quá sợ năng lực của chúng ta rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng tôi thừa biết.
Một đám ngu dân một khi bị tẩy não sẽ rất khó để thay đổi.
Chỉ cần những kẻ giả thần giả quỷ nói chúng tôi là yêu ma, những gì chúng tôi làm là năng lực yêu ma thì đám ngu dân sẽ lại tin tưởng ngay.
Kiếp trước cũng có những giáo phái tương tự.
Tốt đẹp cũng bảo là phúc âm, nghèo khổ thì bảo do nghiệp, mọi thứ đều phải bỏ tiền ra cúng tế để giải, để tích đức.
Kết quả thì chỉ có những kẻ ngồi đó giả thần giả quỷ được hưởng lợi mà thôi.
Nếu một vị tiên nhân bảo họ sẽ gặp xui xẻo thì một chiếc lá rơi trúng họ.
Họ cũng sẽ cho rằng đó là xui xẻo mà thôi.
Con người lạ vậy đấy, rất thích suy diễn và đổi lỗi.
Họ cũng thích bám víu vào một niềm tin nào đó để che giấu sự bất lực, yếu đuối của bản thân.
Âu đó cũng là bi ai của người phàm.
Sau một ngày phi hành chúng tôi tới được một thôn trang khác.
Chúng tôi tìm một phòng trọ để nghỉ ngơi.
Từ lúc bước vào vùng đất phía đông này, trong lòng chúng tôi lúc nào cũng có một cảm giác bất an, phiền não khó tả.
Hỏa Phụng nói với tiểu nhị.
"Cho chúng ta hai căn phòng."
Nghe vậy hắn vội vã tiếp đón.
"Dạ có ngay ạ!
Mời hai vị đi lối này ạ."
Đêm đầu tiên chúng tôi ở lại ngôi làng này, trong lúc chúng tôi đang miên man ngủ thì bên ngoài lại có tiếng khóc lóc thê lương.
Tiếng khóc này không lớn nhưng lại cứ văng vẳng bên tai.
Nó tựa như rất gần mà lại rất xa.
Đây nghe như tiếng khóc của một người con gái uất ức tuổi xuân thì.
"Huhu! Tìm chàng khắp trốn dương trần
Chàng lại vứt bỏ thϊếp thân nơi này
Hoa tàn lá úa có hay
Chàng thì đã với anh say giấc nồng."
Nó khiến cho người nghe muốn buông hết tất cả mà đi tới giúp đỡ.
Tôi lẳng lặng lắng nghe, một lúc sau tôi nghe tiếng cạch cửa phòng Hỏa Phụng và Lạc Lạc.
Tôi vội mở cửa kiểm tra.
Lúc này Lạc Lạc và Hỏa Phụng đã ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi vội hỏi với.
"Hai người muốn đi xem không?"
Thấy vậy hai người họ gật đầu.
Vậy là chúng tôi cùng nhau tiến ra ngoài.
Đi theo tiếng khóc, chúng tôi tới bên bờ sông.
Trong không khí âm u, ánh trăng mờ mờ.
Ở phía cây cầu có một cô gái áo đỏ đang ngồi khóc.
Chúng tôi đi tới gần.
Tôi cất tiếng hỏi thăm.
"Cô nương, cô không sao chứ."
Chỉ thấy cô gái từ từ quay ra.
Hiện ra trước mắt chúng tôi là một vẻ mặt trắng dã, mái tóc rối bời.
Cô ta cất lên một tiếng cười lớn rồi nhảy ùm xuống sông biến mất.
Đến giờ chúng tôi mới nhận ra cô ta không phải là người.
Khác với ma quỷ chỉ còn oán khí.
Những con ma vẫn còn linh hồn, lí trí rất giỏi việc che đậy khí tức.
Ẩn thân giữa đời sống hàng ngày.
Đó là lí do trước đó chúng tôi cũng không nhận ra cô gái đó là ma quỷ.
Chúng tôi đứng đó một lúc, không thấy gì nữa, chúng tôi đành quay trở về phòng trọ.
Sáng hôm sau, Ở trong thôn có tổ chức một đám cưới kì lạ.
Tất cả người dân đều đi xem náo nhiệt.
Điều kì lạ là nhà gái mặc đồ đỏ còn nhà trai lại là đồ tang.
Tôi dò hỏi những người xung quanh thì được biết:
Đêm qua, công tử nhà họ Lý đột ngột qua đời.
Mà trước đó đã đính ước với cô nương nhà Hoa gia.
Vì vậy hôm nay, theo tục lệ hai người họ phải kết thành hôn phu và sáng mai sẽ sẽ đem cô gái thả trôi sông.
Để hai người có thể làm một cặp uyên ương dưới mồ.
Nghe tất cả có vẻ rất hợp lí nhưng bắt một cô gái kết hôn rồi động phòng với một người chết thì quá là ghê rợn.
Chưa kể sáng hôm sau lại phải thả sông.
Phải biết cô gái vốn là một người đang sống sờ sờ đó.
Thật sự là rất quá đáng.
Hỏa Phụng nghe được chuyện này thì hai tay nắm chặt.
Cô cũng hết sức phẫn nộ với cái hủ tục man rợ này.
Lạc Lạc thì dường như có ý muốn phá tan cái đám cưới nên nói.
"Hay là chúng ta phá tan cái đám cưới này đi."
Tôi nói nhỏ với hai người họ:
"Được, tối nay chúng ta sẽ tới cứu cô gái này đi, chỉ cần như vậy là được rồi, không nên làm quá."
Hai người họ rất nhanh gật đầu đồng ý.
"Được."
Vậy là kế hoạch rất nhanh được bàn bạc xong xuôi đâu vào đấy.
Chỉ đợi tối ngày hôm nay để hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro