Chôn Người
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Lần này mục tiêu cuối cùng của chúng tôi là một huyện phía đông.
Nơi đây được biết đến là một vùng sát biển vô cùng bình yên nhưng nó lại có oán khí ngút trời chưa rõ nguyên nhân.
E sợ nơi đây có yêu ma âm thầm phát triển nên chúng tôi được cử đến để điều tra.
Một tháng sau chúng tôi đã tới một thôn trấn phía đông.
Đang mải miết đi ngắm cảnh đẹp thôn dã nơi đây thì chúng tôi thấy có một nhóm người đang tụ tập bên bờ sông.
Một số thì đang quỳ lạy cúng bái.
Một số thì đang đào bới cái gì đó.
Lạc Lạc tò mò chạy vào xem thì chỉ thấy nàng lập tức phát động cương khí đẩy mọi người ra.
Nàng chỉ vào mặt đá dân ở đó mà mắng.
"Các người, các người đang làm cái gì đấy?"
Tôi thấy vậy cũng vội lao tới xem đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy phía dưới mặt đấy đang cis một cô gái bị bịt miệng, nửa người đã bị chôn sâu dưới đất.
Có lẽ họ đang lấp đất lên phần trên của cô gái.
Lạc Lạc giận dữ chắn phía trước cô gái:
"Tại Sao các người lại chôn sống cô ấy."
Chỉ thấy một lão già đừng ra nói.
"Các người mau tránh ra, đây là việc thôn chúng tôi."
Lạc Lạc lập tức không chịu.
"Ta không tránh."
Đám nông phu xung quanh bắt đầu ầm ầm, cầm quốc xẻng toan lao tới đánh chúng tôi.
Đúng lúc này Hỏa Phụng cũng đã đi tới.
Sắc mặt đầy hung ác khiến đám nông phu kia không dám làm bậy.
Chỉ thấy nàng mở miệng lạnh lẽo nói.
"Kẻ nào manh động, chết."
Vẻ mặt đầy sát khí của nàng khiến đám người thường kia không dám manh động.
Nhưng vẫn có một lão nhân có vẻ rất có quyền lực đứng ra chất vấn.
"Các ngươi muốn gì?
Tại sao lại ngăn cản chúng tôi làm lễ hả?
Đây là việc làng chúng tôi.
Dù các ngươi có là ai cũng không có quyền quản hạt."
Hỏa Phụng đưa ánh mắt tức giận nhìn lão rồi không khách khí nói:
"Giờ hãy nói cho ta biết.
Vì sao các người chôn sống cô ấy hoặc ta sẽ gϊếŧ hết các ngươi."
Nói rồi hỏa phụng phát ra một ngọn lửa hừng hực quanh người.
Thấy vậy đám dân phụ vội vã bỏ chạy kêu gào.
"Yêu quái đến rồi, yêu quái đến rồi."
"Mau đi báo đại tiên."
"Thật là vô phúc mà!"
Một loạt tiếng người vừa chạy vừa hô hoán.
Thấy chúng dám phớt lờ lời mình thì Hỏa Phụng định tung chiêu nhưng Lạc Lạc vội ngăn lại.
"Hỏa Phụng tỉ, thôi bỏ đi.
Cứu cô gái này trước đã."
Thế là chúng tôi nhanh chóng kéo cô gái kia từ dưới đất lên.
Cô có vẻ vô cùng hoảng sợ, thần chí đã có chút không còn tỉnh táo.
Lạc Lạc vội lấy một viên đan dược cho nàng phục dụng.
Một lúc sau, nhìn thấy chúng tôi nàng lại ngơ ngác nói.
"Tôi đã chết rồi sao?"
Tôi mở miệng giải thích
"Không. Cô vẫn đang sống."
"Vậy...Vậy, người trong thôn đâu?
Thấy cô ta còn hỏi người trong thông thì Hỏa Phụng tức giận nói.
"Họ bị chúng tôi đuổi đi hết rồi."
Nghe vậy thì cô gái lại tỏ vẻ sợ hãi.
Cũng may có Lạc Lạc ở một bên an ủi.
Sau một hồi giải thích, cô gái lúc này nhìn chúng tôi đầy kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy hỏa diễm bay bên người Hỏa Phụng thì vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Cô lắp bắp hỏi.
"Các người là ... là yêu quái phải không?
Làm ơn tha ... tha cho tôi."
Hỏa Phụng vội thu hồi hỏa diễm và thần thức dò xét xung quanh rồi giải thích.
"Chúng ta không phải là yêu quái.
Chúng là là người tu tiên.
Cô nương hãy bình tĩnh kể cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao họ lại định chôn sống cô ở đây?"
Cô gái nhìn qua tôi và lạc lạc sau hồi lâu mới bắt đầu nói:
"Tôn vốn là thôn nữ nơi đây.
Mấy năm năm trước sau khi yêu ma quét qua.
Những vị thần tiên cũng bị tiêu diệt.
Sau đó có một vị thần tiên đến đây.
Thấy chúng tôi quá khổ cực thì bắt đầu dạy cho chúng tôi cách tu luyện.
Đồng thời cũng dạy cho chúng tôi không ít kiến thức về tiên đạo.
Từ đó cuộc sống của chúng tôi cũng tốt đẹp hơn không ít.
Tuy nhiên mỗi năm chúng tôi sẽ phải cử ra một người để bị chôn sống bên bờ sông.
Mặc dù không muốn nhưng lần này lại là tôi."
Nói rồi cô gái bắt đầu ôm mặt khóc.
Chúng tôi nghe vậy thì cũng rùng mình.
Không ngờ ở đây lại có hủ tục như vậy.
Hỏa Phụng cau mày bởi nàng chưa bao giờ nghe chuyện này.
Nàng vội hỏi rõ cô gái.
"Tại sao lại phải chôn sống người chứ?"
Cô gái cũng không giấu diếm
"Nghe vị tiên gia kia nói là để trấn yểm thôn.
Để từ đó ma quỷ không thể xâm phạm, vượng khí sinh sôi trong làng."
Cô gái vừa sụt sùi vừa nói.
Tôi nghe thế thì hừ lạnh.
"Một đám giả thần giả quỷ.
Chúng đem cô chôn sống rồi sẽ giúp cô sống không được, chết không xong.
Sau khi cô chết sẽ mang oán khi ngút trời trực tiếp hóa thành lệ quỷ.
Có tu vi luyện khí.
Khi đó cô sẽ bắt đầu hấp thu năng lượng tu luyện.
Ma quỷ trong vòng vài dặm xung quanh sẽ bị cô ăn sạch.
Trong vòng một hai chục năm thì thôn cô sẽ có vẻ bình yên, thịnh vượng nhưng khi cô không thể khống chế oán niệm sẽ là đại họa diệt thôn.
Đây là cách nuôi ma quỷ hay phong thủy mà những tên thầy tà hay sử dụng thôi.
Chúng sẽ để một số thứ có thể hấp thu thiên địa nguyên khí tu luyện ở một số vị trí đắc địa như ven xông, ven núi, nơi linh mạch hội tụ.
Từ đó có thể đảo lộn thiên địa nguyên khí, oán khí nhưng tất cả chỉ được một thời gian.
Sau đó sẽ là đại họa tràn ngập.
Nếu để cô qua một hai đợt yêu ma xâm lấn hoặc được thờ phụng cúng tế thường xuyên thì cô sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, không ai có thể chống lại."
Cô gái kia nhìn tôi khó hiểu còn Hỏa Phụng và Lạc Lạc thì há hốc mồm.
Họ chưa bao giờ nghe đến những chuyện như vậy.
Tôi vốn cũng đâu có biết.
Chỉ là theo những gì ghi chép của kiếp trước và thực tế kiếp này tôi suy luận ra thôi.
Ở đất nước này thiên địa nguyên khí có thể bị vật khống chế.
Rất có thể tên thầy tà kia đã sử dụng cách đó để nuôi quỷ để sử dụng.
Cách này cũng giống như bùa chú.
Là con đường sử dụng ngoại lực.
Chỉ là cách của người tu tiên cấp thấp mà thôi.
Ngay lúc chúng tôi đang trao đổi thì có một đám nhân mã mặc áo vàng lao tới.
Chạy theo là mấy lão già trong thôn lúc trước.
Mấy lão già đó không ngừng hô hào.
"Mau bắt lấy chúng.
Chúng là yêu ma đã phá hoại tế đàn.
Mau tiêu diệt chúng."
Khi tới gần chúng tôi, đám kia rút trong túi ra một đám bùa chú rồi ném vào chúng tôi.
Tôi bực mình vung tay một cái.
Đám bùa chú kia mang theo cương phong đánh bật lại đám người đó.
Họ lập tức ngã lăn ra đất bị thương.
Chỉ thấy chúng không ngừng kêu rên.
"Aaa, đám yêu quái này mạnh quá.
Mau về báo với thượng tiên."
Tôi phát hiện tất cả tên áo vàng đều thuộc luyện thể sơ kì.
Những lá bùa chúng sử dụng cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ cần dẫn động chút thần hồn hoặc máu là có thể phát động.
Phải biết máu cũng mang theo năng lượng linh hồn l*иg đậm.
Ví dụ như cơ thể ngưng đan kì đã có một phần máu chuyển sang màu vàng rồi.
Mấy lão già hô hào khi nãy sắc mặt tái mét.
Lắp bắp chỉ vào chúng tôi nói.
"Các ngươi... Các ngươi."
Nói rồi lão cũng cầm quốc lao về phía chúng tôi.
Tôi dùng cương khí áp chế lão rồi một tay túm cổ áo nhấc lên.
Lão thấy vậy cũng chỉ kêu gào.
"Mau gϊếŧ ta đi.
Các người gϊếŧ ta thì thượng tiên sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Nơi đây được biết đến là một vùng sát biển vô cùng bình yên nhưng nó lại có oán khí ngút trời chưa rõ nguyên nhân.
E sợ nơi đây có yêu ma âm thầm phát triển nên chúng tôi được cử đến để điều tra.
Một tháng sau chúng tôi đã tới một thôn trấn phía đông.
Đang mải miết đi ngắm cảnh đẹp thôn dã nơi đây thì chúng tôi thấy có một nhóm người đang tụ tập bên bờ sông.
Một số thì đang quỳ lạy cúng bái.
Một số thì đang đào bới cái gì đó.
Lạc Lạc tò mò chạy vào xem thì chỉ thấy nàng lập tức phát động cương khí đẩy mọi người ra.
Nàng chỉ vào mặt đá dân ở đó mà mắng.
"Các người, các người đang làm cái gì đấy?"
Tôi thấy vậy cũng vội lao tới xem đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy phía dưới mặt đấy đang cis một cô gái bị bịt miệng, nửa người đã bị chôn sâu dưới đất.
Có lẽ họ đang lấp đất lên phần trên của cô gái.
Lạc Lạc giận dữ chắn phía trước cô gái:
"Tại Sao các người lại chôn sống cô ấy."
Chỉ thấy một lão già đừng ra nói.
"Các người mau tránh ra, đây là việc thôn chúng tôi."
Lạc Lạc lập tức không chịu.
"Ta không tránh."
Đám nông phu xung quanh bắt đầu ầm ầm, cầm quốc xẻng toan lao tới đánh chúng tôi.
Đúng lúc này Hỏa Phụng cũng đã đi tới.
Sắc mặt đầy hung ác khiến đám nông phu kia không dám làm bậy.
Chỉ thấy nàng mở miệng lạnh lẽo nói.
"Kẻ nào manh động, chết."
Vẻ mặt đầy sát khí của nàng khiến đám người thường kia không dám manh động.
Nhưng vẫn có một lão nhân có vẻ rất có quyền lực đứng ra chất vấn.
"Các ngươi muốn gì?
Tại sao lại ngăn cản chúng tôi làm lễ hả?
Đây là việc làng chúng tôi.
Dù các ngươi có là ai cũng không có quyền quản hạt."
Hỏa Phụng đưa ánh mắt tức giận nhìn lão rồi không khách khí nói:
"Giờ hãy nói cho ta biết.
Vì sao các người chôn sống cô ấy hoặc ta sẽ gϊếŧ hết các ngươi."
Nói rồi hỏa phụng phát ra một ngọn lửa hừng hực quanh người.
Thấy vậy đám dân phụ vội vã bỏ chạy kêu gào.
"Yêu quái đến rồi, yêu quái đến rồi."
"Mau đi báo đại tiên."
"Thật là vô phúc mà!"
Một loạt tiếng người vừa chạy vừa hô hoán.
Thấy chúng dám phớt lờ lời mình thì Hỏa Phụng định tung chiêu nhưng Lạc Lạc vội ngăn lại.
"Hỏa Phụng tỉ, thôi bỏ đi.
Cứu cô gái này trước đã."
Thế là chúng tôi nhanh chóng kéo cô gái kia từ dưới đất lên.
Cô có vẻ vô cùng hoảng sợ, thần chí đã có chút không còn tỉnh táo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Lạc vội lấy một viên đan dược cho nàng phục dụng.
Một lúc sau, nhìn thấy chúng tôi nàng lại ngơ ngác nói.
"Tôi đã chết rồi sao?"
Tôi mở miệng giải thích
"Không. Cô vẫn đang sống."
"Vậy...Vậy, người trong thôn đâu?
Thấy cô ta còn hỏi người trong thông thì Hỏa Phụng tức giận nói.
"Họ bị chúng tôi đuổi đi hết rồi."
Nghe vậy thì cô gái lại tỏ vẻ sợ hãi.
Cũng may có Lạc Lạc ở một bên an ủi.
Sau một hồi giải thích, cô gái lúc này nhìn chúng tôi đầy kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy hỏa diễm bay bên người Hỏa Phụng thì vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
Cô lắp bắp hỏi.
"Các người là ... là yêu quái phải không?
Làm ơn tha ... tha cho tôi."
Hỏa Phụng vội thu hồi hỏa diễm và thần thức dò xét xung quanh rồi giải thích.
"Chúng ta không phải là yêu quái.
Chúng là là người tu tiên.
Cô nương hãy bình tĩnh kể cho chúng tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao họ lại định chôn sống cô ở đây?"
Cô gái nhìn qua tôi và lạc lạc sau hồi lâu mới bắt đầu nói:
"Tôn vốn là thôn nữ nơi đây.
Mấy năm năm trước sau khi yêu ma quét qua.
Những vị thần tiên cũng bị tiêu diệt.
Sau đó có một vị thần tiên đến đây.
Thấy chúng tôi quá khổ cực thì bắt đầu dạy cho chúng tôi cách tu luyện.
Đồng thời cũng dạy cho chúng tôi không ít kiến thức về tiên đạo.
Từ đó cuộc sống của chúng tôi cũng tốt đẹp hơn không ít.
Tuy nhiên mỗi năm chúng tôi sẽ phải cử ra một người để bị chôn sống bên bờ sông.
Mặc dù không muốn nhưng lần này lại là tôi."
Nói rồi cô gái bắt đầu ôm mặt khóc.
Chúng tôi nghe vậy thì cũng rùng mình.
Không ngờ ở đây lại có hủ tục như vậy.
Hỏa Phụng cau mày bởi nàng chưa bao giờ nghe chuyện này.
Nàng vội hỏi rõ cô gái.
"Tại sao lại phải chôn sống người chứ?"
Cô gái cũng không giấu diếm
"Nghe vị tiên gia kia nói là để trấn yểm thôn.
Để từ đó ma quỷ không thể xâm phạm, vượng khí sinh sôi trong làng."
Cô gái vừa sụt sùi vừa nói.
Tôi nghe thế thì hừ lạnh.
"Một đám giả thần giả quỷ.
Chúng đem cô chôn sống rồi sẽ giúp cô sống không được, chết không xong.
Sau khi cô chết sẽ mang oán khi ngút trời trực tiếp hóa thành lệ quỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có tu vi luyện khí.
Khi đó cô sẽ bắt đầu hấp thu năng lượng tu luyện.
Ma quỷ trong vòng vài dặm xung quanh sẽ bị cô ăn sạch.
Trong vòng một hai chục năm thì thôn cô sẽ có vẻ bình yên, thịnh vượng nhưng khi cô không thể khống chế oán niệm sẽ là đại họa diệt thôn.
Đây là cách nuôi ma quỷ hay phong thủy mà những tên thầy tà hay sử dụng thôi.
Chúng sẽ để một số thứ có thể hấp thu thiên địa nguyên khí tu luyện ở một số vị trí đắc địa như ven xông, ven núi, nơi linh mạch hội tụ.
Từ đó có thể đảo lộn thiên địa nguyên khí, oán khí nhưng tất cả chỉ được một thời gian.
Sau đó sẽ là đại họa tràn ngập.
Nếu để cô qua một hai đợt yêu ma xâm lấn hoặc được thờ phụng cúng tế thường xuyên thì cô sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, không ai có thể chống lại."
Cô gái kia nhìn tôi khó hiểu còn Hỏa Phụng và Lạc Lạc thì há hốc mồm.
Họ chưa bao giờ nghe đến những chuyện như vậy.
Tôi vốn cũng đâu có biết.
Chỉ là theo những gì ghi chép của kiếp trước và thực tế kiếp này tôi suy luận ra thôi.
Ở đất nước này thiên địa nguyên khí có thể bị vật khống chế.
Rất có thể tên thầy tà kia đã sử dụng cách đó để nuôi quỷ để sử dụng.
Cách này cũng giống như bùa chú.
Là con đường sử dụng ngoại lực.
Chỉ là cách của người tu tiên cấp thấp mà thôi.
Ngay lúc chúng tôi đang trao đổi thì có một đám nhân mã mặc áo vàng lao tới.
Chạy theo là mấy lão già trong thôn lúc trước.
Mấy lão già đó không ngừng hô hào.
"Mau bắt lấy chúng.
Chúng là yêu ma đã phá hoại tế đàn.
Mau tiêu diệt chúng."
Khi tới gần chúng tôi, đám kia rút trong túi ra một đám bùa chú rồi ném vào chúng tôi.
Tôi bực mình vung tay một cái.
Đám bùa chú kia mang theo cương phong đánh bật lại đám người đó.
Họ lập tức ngã lăn ra đất bị thương.
Chỉ thấy chúng không ngừng kêu rên.
"Aaa, đám yêu quái này mạnh quá.
Mau về báo với thượng tiên."
Tôi phát hiện tất cả tên áo vàng đều thuộc luyện thể sơ kì.
Những lá bùa chúng sử dụng cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chỉ cần dẫn động chút thần hồn hoặc máu là có thể phát động.
Phải biết máu cũng mang theo năng lượng linh hồn l*иg đậm.
Ví dụ như cơ thể ngưng đan kì đã có một phần máu chuyển sang màu vàng rồi.
Mấy lão già hô hào khi nãy sắc mặt tái mét.
Lắp bắp chỉ vào chúng tôi nói.
"Các ngươi... Các ngươi."
Nói rồi lão cũng cầm quốc lao về phía chúng tôi.
Tôi dùng cương khí áp chế lão rồi một tay túm cổ áo nhấc lên.
Lão thấy vậy cũng chỉ kêu gào.
"Mau gϊếŧ ta đi.
Các người gϊếŧ ta thì thượng tiên sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro