Ảnh Giới

Chương 135: Nhà...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-20 22:33:07

Lại một tháng sau chúng tôi tới một ngôi làng lớn.

Đa phần nhưng ngồi làng chúng tôi đi qua đều đã được các vu sư cường đại đi hỗ trợ xử lí.

Cuộc sống người dân đều đa phần đã trở nên yên bình hơn.

Chúng tôi quyết định sẽ ở đây nghỉ ngơi một thời gian.

Sau đó cố gắng đi một vòng để kiểm tra tình hình một loạt nữa.

Tránh cổ trùng làm ổ trong dân thường mà để lại hậu họa.

Hôm đó khi chúng tôi đang ngồi uống nước ở một quán thì bỗng nghe tiếng nói bàn bên.

"Đại sư, xin đại sư giúp đỡ.

Hình như trong nhà ta có ma."

Đó là tiếng nói của một cô gái xinh đẹp bàn bên.

Cô đang nói với một vị trung niên trông cũng rất phong phạm cao nhân.

Vị đại sư kia nhìn cô gái rồi nói.

"Ầy.

Đó là số phận rồi.

Ta rất tiếc không thể giúp được.

Cô tốt nhất bảo nhà cô bán nhà đó đi rồi chuyển đi nơi khác."

"Đại sư à, người phải giúp chúng ta.

Chúng ta nhiều đời làm ăn nơi đây.

Ngài cần bao nhiêu tiền xin cứ nói.

Chứ hàng ngày chúng ta đều bị ma quỷ quấy nhiễu thực sự không thể sống nổi nữa."

Cô ta vừa nói, vừa khóc lóc cầu xin.

Tuy nhiên vị đại sư kia chỉ lắc đầu nói.

"Đó là số rồi."

Sau đó đứng dậy rời đi.

Tôi cảm thấy rất khó chịu với thái độ của tên được gọi là đại sư này.

Số phận là cái chó má gì chứ.

Đã là người tu đạo thì đừng bao giờ nói đến số phận.

Số phận vốn dĩ chỉ dùng cho phàm nhân.

Đó là sự sắp xếp của những kẻ có thực lực cao hơn với những người phàm theo một cách hữu ý, vô ý.

Ví dụ muốn hai người có duyên vợ chồng chỉ cần cho họ gặp nhau.

Nếu họ yêu nhau rồi kết hôn thì đó là số vợ chồng.

Còn không thích thì làm cho một người bị bệnh qua đời vậy là hết duyên, hết số.

Nói chung thì chúng chỉ là sự sắp xếp của những con người có thực lực mà thôi.

Đã là người tu đạo thì phải biết vượt qua sự sắp xếp đó.

Phá vỡ sự kiểm soát đó.

Như tôi vậy, nếu bản thân tôi có tiềm lực quá cao rất có thể sẽ đánh động những kẻ cao cao tại thượng đang ngồi ở thiên đình kia.

Nếu chúng không muốn tôi quật khởi sẽ không ngừng khiến tôi gây thù chuốc oán với những kẻ thực lực mạnh mẽ.

Khiến tôi buộc phải đi theo những gì họ sắp đặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi khi sự sắp đặt đó chỉ đơn giản là thả hai con cá vào một cái ao.

Chỉ cần chúng liên tục bơi lội thì chắc chắn chúng sẽ phải gặp nhau.

Nếu không thoát ra được cái ao đó thì chúng ta đã bị thứ gọi là số phận chi phối.

Như đám ăn mày ngoài kia cũng vậy, nếu chúng chỉ biết ngày ngày xin ăn thì chúng làm sao thay đổi số phận bản thân.

Muốn thay đổi chúng phải tích lũy tiền bạc rồi làm một cái gì đó kiếm ra tiền.

Sau một lúc suy nghĩ về số phận thì tôi cũng nhìn sang phía cô gái.

Cô gái đang ôm mặt khóc nức nở.

Vu Thần dường như cũng đang có ý định muốn giúp đỡ.

Khi cô gái đang định đứng dậy thanh toán rời khỏi thì Vu Thần cất lời.

"Trên người cô ma khí quá nặng.

Phải chăng trong nhà có chuyện."

Tôi đang uống nước, tí nữa thì sặc.

Tưởng rằng lão Vu Thần không hề quan tâm việc này hóa ra lão đang giả trang cao nhân, nâng cao giá trị bản thân.

Quả nhiên thấy bộ dáng đó, cô gái kia lập tức quỳ xuống.

"Xin tiên sinh giúp đỡ."

Tôi cảm thán.

Đúng là đôi khi phải biết nâng cao giá trị bản thân.

Chỉ có như vậy chúng ta mới nhận được sự biết ơn, tận tình, kính trọng và đôi khi là sự thành thật của người khác.

Vu Thần tỏ ra uy nghiêm nói.

"Cô hãy cẩn thận kể hết chuyện gia đình cô, chỉ có như vậy ta mới có thể giúp đỡ.

Nên nhớ đừng có giấu giếm bất cứ điều gì.

Nếu không thì không ai giúp được cô đâu."

Cô gái liên tục gật đầu.

"Dạ vâng ạ."

Rồi cô bắt đầu kể.

Cô tên là Tiểu Nguyệt.

Chuyện là nhà cô mấy tháng nay bỗng dưng đêm nào cũng có tiếng động lạ.

Đồ đạc trong nhà thì như bị ai đó làm rối tung lên khiến cho việc làm ăn trở nên khó khăn.

Có nhiều thứ còn giống như bị biến mất vậy.

Nhà cô đã bỏ tiền ra mời rất nhiều vu sư nhưng không ai tìm thấy sự lạ gì.

Cô nói rồi lại bắt đầu lại khóc lóc.

Lão Vu Thần cũng không ngăn cản, nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp.

"Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào.

Ý tôi là trước lúc có chuyện này thì nhà cô có xảy ra chuyện gì bất thường không.

Hay có ai mất không."

Cô gái trầm tư một xíu rồi nói.

"Dạ, Cũng không có gì.

Chỉ là cách đây nửa năm thì anh con bị một cơn bạo bệnh, sốt cao rồi qua đời.

Sau đó độ hai tháng thì mọi chuyện mới bắt đầu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Thần gật đầu rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Sau đó hỏi tiếp.

"Cô hãy kể tôi nghe về anh trai cô."

"Chuyện này thì...."

Lão Vu Thần nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

"Nếu cô không kể thì thôi, chúng tôi xin lỗi đã làm phiền."

Cô gái thấy vậy vội van lài.

"Khoan, xin tiên sinh chờ."

Sau đó cô bắt đầu kể.

Thì ra anh trai cô vốn là một kẻ không ra gì.

Hắn cậy thế, cậy quyền làm rất nhiều chuyện bậy bạ ở ngoài.

Gia đình cô biết chuyện nhưng vì là con một trong nhà nên mọi người cũng chỉ qua loa chứ không ai trách phạt.

Từ khi ông cô chết hồi năm ngoái gia đình bắt đầu xuống dốc.

Rồi đến lúc anh cô cũng đột ngột qua đời thì nhà cô đã không còn gì.

Từ một gia đình đông đúc giờ mỗi người một ngả.

Người thì chết, kẻ thì tán gia bại sản.

Chỉ còn nhà cô là bám trụ lại cái mảnh đất này.

Nói là nhà nhưng thực ra đó là đại gia đình.

Ông cô trước kia cũng là một vu sư có tiếng nên được nhiều người nể trọng.

Từ đó nhà cô trở nên giàu có, quyền thế nhưng khi ông cô qua đời thì nhà cô mới vỡ lẽ.

Mọi thứ họ có chỉ là nhờ hào quang của ông nội cô.

Khi mất đi hào quang thì những gì họ còn lại chỉ là sự khinh bỉ.

Những người làm ăn thì nhanh chóng xa lánh.

Những kẻ có quyền lực thì giờ quay qua chèn ép.

Những kẻ trước đây họ đối xử tệ bạc thì bắt đầu công kích nhà cô.

Thậm chí còn có không ít kẻ không thù không oán cũng cố bỏ đá xuống giếng.

Vì vậy mà từ một đại gia đình nhà cô giờ chẳng còn lại gì.

Nghe tới đây tôi cũng có chút chua sót cho cô ấy.

Từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc mà giờ trở thành một người cùng khổ.

Mặc dù vẫn rất xinh đẹp nhưng từ vẻ gầy gò, hốc hác trên khuôn mặt có thể thấy cô đã suy sụp rất nhiều.

Tuy nhiên tôi cũng có thể lờ mờ nhìn thấy trên người cô cũng có một thứ anh sáng vàng nhàn nhạt.

Có lẽ trước đó, ông nội cô cũng làm không ít việc tốt.

Nên cô cũng được hưởng không ít phước lành.

Tôi quay qua xem sư phụ phản ứng như nào.

Lão Vu Thần nhìn cô gái một lúc rồi cũng đồng ý tới giúp gia đình cô.

"Thôi được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này."

Nghe vậy cô gái liên tục dập đầu cảm ơn chúng tôi.

"Cảm ơn, cảm ơn đại sư, cảm ơn ngài nhiều ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0