Ảnh Giới

Xác Chết Bị Pho...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-22 23:00:51

Về tới nhà cô gái.

Chưa kịp bước vào trong đã nghe tiếng quát nạt văng vẳng.

"Con Tiểu Nguyệt đi đâu rồi.

Sao vẫn không về lo cơm nước hả.

Mày mà về đây thì chết với tao."

Một loạt tiếng loảng xoảng đổ vỡ.

Cô gái đi cùng chúng tôi vội vã lao vào.

"Mẹ hai, mẹ không sao chứ?"

"Không sao cái gì! Mày có còn coi tao là mẹ mày không?

Không lo ở nhà cơm nước còn đi đâu cả ngày."

Chỉ thấy một vụ phụ nhân béo tốt đang vẻ mạt hằm hằm như thịt bằm nấu cháo không ngừng buông lời chửi bới.

Cô gái Tiểu Nguyệt chỉ biết sụt sùi đáp lại.

"Vâng con đi cơm nước ngay đây.

Mẹ vào trong nghỉ đi."

Chúng tôi lúc này cũng đã bước vào.

Vị trung niên kia thấy chúng tôi cũng không tỏ ý chào hỏi.

Cô gái tên Tiểu Nguyệt mới vội vã giới thiệu.

"Đây là hai vị vu sư con mới mời được để về nhà mình bắt ma."

Vị phụ nhân kia thấy vậy cũng chỉ hừ lạnh một câu rồi bước vào trong nhà.

Nhà cô hiện nay cũng chỉ còn ba người.

Cha cô thì đang bệnh nặng, mẹ cô thì mất sớm.

Đây chỉ là mẹ hai của cô.

Những người khác và hầu gái đều đã rời đi.

Cô gái vội vã chuẩn bị nước trà.

"Mời hai vị vào uống chén trà."

Lão Vu Thần không muốn mất thời gian liền nói.

"Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi một vòng quanh nhà xem xét tình hình trước đã."

"Dạ, vâng ạ."

Cô gái nói rồi thì lại vội đi cơm nước chuẩn bị cho bữa trưa.

Sau một hồi tìm kiếm thì chúng tôi cũng không phát hiện ra cái gì.

Đúng lúc này lại nghe tiếng quát nạt ở bên gian bếp.

"Lại cơm với rau.

Thịt gà thịt cá của tao đâu?"

"Mẹ ơi.

Nhà ta làm gì còn tiền mà thịt gà với thịt cá ạ."

"Lại cãi.

Này thì cãi, này thì cãi."

Vị phụ nhân kia vừa nói vừa vung tay đánh lên người Tiểu Nguyệt.

Tôi vội xông vào can ngăn.

"Bà làm gì vậy?"

Bà ta thấy vậy thì hai mắt trợn trừng nhìn tôi.

"Tao đang dậy con tao, mày là thằng nào, mau cút ra."

Tôi bực mình phát động lực lượng đẩy tay bà ta ra.

Bà ta ngã ra đất thì liền kêu gào chú chéo.

"Ôi dồi ôi, làng nước ơi ra đây mà xem.

Con Nguyệt nó dẫn trai về đánh mẹ nó đây này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôi dời ơi là dời."

Nghe vậy tôi bực mình liền thi triển kết giới phong khẩu bà ta.

"Này thì lắm mồm này, ta sẽ khiến bà vĩnh viễn không thể mở miệng."

Bà ta không sờ thấy miệng của mình lại nghe tôi nói vậy thì sợ quá ngất lịm.

Không nghe thấy bà ta kêu la nữa, tôi mới cảm thấy đỡ bực.

Đúng lúc này lại có tiếng ho trong phòng phát ra.

"Khụ, khụ."

Tiểu Nguyệt vội vã chạy vào.

Chúng tôi cũng vội đi theo.

"Cha, người không sao chứ?"

Lão già nằm trên giường thều thào.

"Ta không sao?"

Lão Vu Thần nhanh tay kiểm tra tình hình lão già thì thấy không có vấn đề.

Có lẽ chỉ là sốc quá dẫn đến tâm bệnh.

Chuyện trong nhà lại quá tầm kiểm soát khiến con người rơi vào trạng thái bệnh giả.

Lão Vu Thần giải thích như vậy.

Lão già nằm trên giường nghe xong cũng không có phản bác.

Ông ta chỉ nhìn lên trời rồi thở dài.

Sau khi được giải phong ấn, vị phụ nhân cũng không tiếp tục càn quấy.

Có lẽ bà ta quen thói giàu sang đến lúc nghèo khó vẫn chưa thể thay đổi.

Cuộc đời là vậy, người giàu có cách sống của người giàu, người nghèo có cách nói của người nghèo.

Nó hằn sâu vào tâm trí trở thành thói quen và bản năng của họ.

Rất khó để thay đổi điều đó.

Giống như hàng ngày tôi đều dậy sớm tu luyện vậy.

Một ngày không dậy sớm với tôi giống như một sự xúc phạm vậy.

Đêm hôm đó chúng tôi ngủ lại phòng khách của cô gái.

Quả nhiên đêm đến lại có tiếng động lạ.

Nhưng khi tôi và Vu Thần kiểm tra lại không phát hiện ra cái gì.

Cứ như vậy mấy lần đều không thấy.

Thậm chí Vu Thần đã giăng kết giới khắp nhà nhưng vẫn không bắt được thứ đó.

Mọi thứ vô cùng quỷ dị.

Phải biết tôi và vu thần thực lực đều ngang hóa thần, triển linh cảnh.

Nào phải vài ba con ma quỷ thông thường có thể thoát được.

Sáng hôm sau thấy chúng tôi chưa giải quyết được thì vị phụ nhân kia bắt đầu nhìn chúng tôi với vẻ khinh bỉ nhưng cũng không dám nói gì.

Ngày hôm đó chúng tôi ra ngoài ăn uống chứ cũng không làm phiền nhà cô gái.

Dù sao biết nhà cô lúc này cũng không có khá giả gì.

Đêm hôm đó, tiếp tục hiện tượng như vậy xảy ra.

Lần này tôi đã bật thần thức đến mức tối đa.

Vu Thần cũng làm vậy nhưng vẫn không có kết quả.

Nó giống như thứ làm ra việc này không phải ở trong nhà vậy.

Đúng vậy, nó chắc chắn không ở trong nhà.

Tôi mở rộng thần thức ra xa hơn.

Bên ngoài màn đêm tĩnh lặng cũng chỉ có tiếng cú kêu, tiếng dế, tiếng rơi chứ không hề có bóng dáng ma quỷ.

Phía trên mái nhà cũng không thấy gì khả nghi.

Tôi đành cố sức phát động thần thức đi sâu xuống lòng đất.

Quét qua thần thức dưới mặt đất cũng không thấy gì khả nghi.

Kích hoạt thiên nhãn, một bí pháp học được từ đất nước Hoa Anh Đào thì một cái mặt người đang thối rữa đập thẳng vào mặt tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi giật mình thu hồi thiên nhãn và thần thức.

Sau một hồi định thần tôi lần nữa kiểm tra.

Phát hiện đây là một bộ thi thể tuy nhiên lại được phong ấn kĩ lưỡng.

Nếu chỉ dùng thần thức hoặc dựa vào đường dẫn năng lượng trong thiên địa thì chắc chắn không thể tìm ra.

Tôi đoán đây có lẽ chính là nguyên nhân của mọi chuyện.

Sáng hôm sau Vu Thần nói rằng trong ngôi nhà có rất nhiều giao động thiên địa nhưng không có thực thể nào.

Tôi cũng nói mập mờ rằng cảm thấy có thứ kì lạ phát ra từ lòng đất.

Vậy là chúng tôi bắt đầu tìm kiếm.

Sau một hồi thì tôi cũng có thể dẫn dụ mọi người đào chỗ có cái xác.

Sau một hồi đào bới thì cái xác đã lộ ra.

Tiểu Nguyệt khi thấy cái xác đã vội gào khóc.

"Anh trai.

Anh trai ơi.

Tại sao anh lại ở đây."

Vị phu nhân kia thì sững người, bà ta chỉ biết đứng đó trợn tròn mắt mà nhìn.

Cha của Tiểu Nguyệt cũng vội vã ngồi dậy, bò nhanh ra ngoài.

Ra tới chỗ cái xác cũng nằm ngục thều thào khóc.

"Con trai, con trai ta.

Tại sao lại thế này?

Tại sao? hu hu!"

Phải mất một hồi lâu họ mới trấn tĩnh hơn.

Vu Thần sau một hồi kiểm tra thì nói.

"Hắn đã bị hạ độc ngải và trùng hỏa và bị phong ấn linh hồn ở đây.

Hàng đêm hắn đều phải chịu đựng hỏa diễm thiêu đốt.

Những chấn động hắn tạo ra khiến cho đồ đạc đảo lộn.

Người sống ở đây cũng trở nên nóng nảy, hoặc kiệt sức vì lực lượng thiên địa bị thay đổi.

Một phần bị ngải trong cái xác này hấp thụ để nuôi trùng.

Cái xác được phong ấn rất kĩ vì thế phải rất tỉ mỉ mới có thể nhận ra năng lượng thiên địa thay đổi.

"Vậy ai đã làm vậy với con trai ta?"

Lão già khó khăn lên tiếng.

Vu Thần lúc này mới nói.

"Rất có thể là một kẻ thù nào đó của gia đình hoặc của con trai ông bà.

Hắn đã đào xác con trai ông bà rồi đem về yểm cổ trùng sau đó đem đến chôn ở đây."

Lão già đó nghe vậy thì đấm ngực thùm thụp.

"Nhưng tại sao hắn lại làm thế.

Chúng tôi cũng chỉ là dân thường thôi mà.

Nếu muốn giết thì cứ tới đây mà giết, sao lại phải làm như vậy."

Vu Thần lại lên tiếng.

"Kẻ này oán niệm quá sâu với một việc làm nào đó của các người vì thế mới dùng cách trả lại những gì hắn đã phải nhận.

Ví dụ như vì các người hắn phải tán gia bại sản, vì các người hắn phải chứng kiến gia đình ly tán, chính vì các người mà hắn phải thấy người thân lục đục."

Nói rồi Vu Thần đưa mắt nhìn gia đình Tiểu Nguyệt.

Họ cũng biết chúng tôi định hỏi gì.

Lão cha của Tiểu Nguyệt khóc lóc quỳ xuống trước mặt Vu Thần.

"Thực sự chúng tôi không biết kẻ đó là ai.

Cầu xin các vị hãy giúp gia đình chúng tôi."

"Thôi được rồi để ta phá giải phong ấn rồi chúng ta có thể nói chuyện với linh hồn anh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0