Giết Thu Hương
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Đúng lúc này tôi đã chạy tới nơi.
Trước đó chỉ là thiên nhãn và thần thức của tôi quan sát được.
Không chần chừ tôi dùng vu thuật và ẩn thân thuật áp sát ả Thu Hương.
Chỉ thấy ả đang đắc ý nói.
"Nếu các người đã chấp mê bất ngộ thì chết hết đi."
Ả Thu Hương nói xong thì ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Nhưng tất cả đều không hề động.
Ả quát lớn.
"Các người không nghe ta nói gì à?
Còn không mau ra tay."
Chỉ thấy những tên đang cầm kiếm quanh đám con tim không ngừng mục rữa.
Từng mảng da trên mặt bong tróc rơi xuống.
Sau đó là từng bộ phận của cơ thể.
Cuối cùng tan biến chỉ còn bộ xương khô.
Cảnh tượng quỷ dị khiến tất cả như chết lặng.
Thu Hương lắp bắp.
"Chuyện gì, chuyện gì vậy?"
Nhưng ngay lúc này thì "phập", một cây thương kiếm từ dưới đất bay ra xuyên qua ngực Thu Hương.
Tôi từ từ hiện lên trên không trung.
Đưa tay bắt lấy Thương Kiếm.
Ánh mắt tôi ngạo nghễ nhìn xuống tất cả như một vị cường giả nhìn đám phàm nhân.
Bóng dáng của tôi lúc này như một vị thần linh xuất thế.
Âm thanh cất lên vang vọng bốn phía.
"Dám làm hại bạn của ta.
Chết!"
Một câu nói lạnh lùng cất ra.
Sau đó là hàng vạn hư ảnh thương kiếm xuất hiện trên không trung.
Đây là điều mà cường giả hóa thần cũng rất khó làm được.
Mặc dù kĩ năng của hóa thần phạm vi cũng lớn nhưng lớn như của tôi là không thể.
Tôi đưa hai ngón tay ra nhẹ nhàng hạ xuống như làm một việc hết sức bình thường.
Những hư ảnh thương kiếm lao xuống với tốc độ nhanh kinh người.
Chúng như có gắn định vị mà lao thẳng tới đám người bên phía Thu Hương.
Những tiếng gào thét thống khổ vang lên không ngớt.
"A! Tiểu thư, cứu mạng a."
"A, ta không muốn chết.
Ai đó cứu ta."
"Làm ơn tha cho ta, ta sai rồi."
Đám tu sĩ dưới hóa thần gần như đều không thể sống quá ba giây.
Những hóa thần thì cũng phải cố gắng lắm mới chống đỡ được.
Trong mắt họ giờ chỉ là sợ hãi và hối hận.
Họ không nên đi theo Thu Hương mà tìm cái chết.
Nhưng trên đời nào có thuốc hối hận.
Một cảnh tượng nghiền ép như tu la địa ngục diễn ra.
Đầu rơi máu chảy khắp nơi.
Trong lòng của đám người Hoa Tâm thì vô cùng sảng khoái khi thấy những kẻ vây quanh không ngừng ngã xuống.
Họ như tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng cũng không ai dám buông lỏng cảnh giác.
Ả Thu Hương thì trên miệng rỉ máu, ở ngực đã có một lỗ lớn.
Ả nhìn tôi run rẩy thều thào.
"Tiền bối, ngươi là ai.
Đây là việc riêng của Thiên Phong Phái ta."
Nghe vậy tôi cười khinh miệt.
"Ha ha, ngươi không nhận ra ta sao.
À đúng rồi.
Lúc trước ngươi để đám chó săn bắt nạt ta thì sao có thể nhớ được.
Nhưng chắc ngươi biết ai đã giết em gái mình chứ."
Nghe đến đây Thu Hương trợn to mắt.
"Ngươi, không thể nào?"
Nghe đến đó vẻ mặt của đám Kiếm Tâm cũng không thể nào tin được?
Kiếm Tâm nhìn tôi mà nói lớn.
"Hoàng Thao là con sao? Con chưa chết."
Tôi nhìn họ cười cười gật đầu xác nhận.
Thanh Tuyết thấy vậy thì chỉ nói.
"Còn sống là tốt, còn sống là tốt.
Tỉ biết ngươi không dễ chết thế mà."
Chỉ có tên Hoa Tâm kia vẫn thối như trước.
"Con mẹ ngươi, ngươi trốn đi đâu mấy chục năm nay.
Sao bây giờ lại mạnh như vậy.
Có phải là ngươi nén đi tới Thất Sơn tu luyện không.
Anh em đéo gì, chỉ biết ăn mảnh."
Nghe họ vẫn còn nhớ mình.
Vẫn có thể đối xử với mình như trước tôi cảm thấy rất vui.
Cũng phải ba chục năm rồi tôi mới quay lại Xích Quỷ quốc.
Thời gian nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Với phàm nhân nó đã là nửa đời người nhưng với võ giả nó chỉ là cái chớp mắt.
Nhưng tôi chưa kịp vui thì một uy áp đã ập tới.
Còn ai trồng khoai đất này, đó chính là cha của Thu Hương.
Hắn cảm nhận được có biến cố liền lập túc rời núi Bạch Mã mà chạy tới đây.
Tôi nhìn Hoa Tâm mà nói.
"Ê, thằng béo.
Bảo vệ tốt Kiếm Tâm và Thanh Tuyết.
Để ta ngăn cản hắn."
Thu Hương miệng không ngừng chảy máu nhưng lại cười lớn tỏ ý khinh thường.
"Ha ha, ngươi nghĩ có thể cản cha ta sao.
Cha ta đã là Triển Linh cảnh.
Chẳng qua vì quy ước nên lười ra tay thôi.
Giờ các người đang ở trong địa phận Thiên Phong phái thì cũng không cần phải kiêng kị.
Các ngươi hôm nay đều phải chết.
Đều phải chết haha. Khụ khụ!"
Bá Thần rất nhanh bay tới trước mặt tôi.
Hắn nhìn qua thảm trạng của đội ngũ thì cau mày.
"Là ngươi làm sao? Còn không báo ra họ tên."
Theo ước định thì cường giả Triển Linh không được tùy ý xuất thủ.
Lúc này Thu Hường gào lên.
"Cha, hắn chính là người đã giết Xuân Hoa."
Nghe vậy, đôi lông mày Bá Thần cau lại.
"Cái gì? Là ngươi?"
Sau đó thì hai mắt Bá Thần tỏa ra đầy sát khí.
Hắn nhìn tôi như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống.
Thu Hương thấy cha nàng bộc phát khi tức thì lại càng không kiêng kị.
"Cha, mau ngăn cản hắn.
Con muốn để hắn tận mắt nhìn thấy con giết chết từng người thân của hắn.
Để hắn chịu đựng sự đau khổ và bất lực."
Nghe đến đây, ánh mắt tôi cũng phóng ra sát khí.
Tôi nhìn về phía Thu Hương, đưa tay nắm một cái.
Bá Thần rất nhanh đi tới trước mặt ngăn cản.
Hắn nghĩ tôi sẽ tung chiêu xuất thủ nhưng lại không thấy gì xuất hiện.
Nhưng chợt hắn nghe thấy tiếng con gái hắn ở sau lưng gào thét.
"Aaa, chuyện gì, chuyện gì đây? Cha cứu con, cứu con."
Chỉ thấy cơ thể của ả Thu Hương cũng bắt đầu mục nát.
Khuôn mặt xinh đẹp trước đó không ngừng nứt nẻ.
Cơ thể đầy đặn ba vòng cũng bắt đầu khô quắt.
Bá Thần nhìn tôi quát.
"Ngươi đã làm gì nó.
Còn không mau dừng tay."
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội.
"Ta đâu có làm gì?"
Thực ra đó là năng lượng tịch diệt từ chiêu thương kiếm vừa nãy phóng ra.
Nó âm thầm phá hủy toàn bộ sinh cơ và linh hồn Thu Hương.
Nếu ả chú ý loại bỏ thì sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ tiếng ả cả đời sống trong nhung lụa.
Đâu hiểu được những thứ quỷ dị ngoài thế gian.
Bá Thần lao tới không ngừng truyền lực sinh mệnh vào.
"Con gái, cố lên, cố lên, có cha ở đây rồi."
Không sao đâu?"
Chỉ thấy ả nằm đó như con chó chết mà thều thào.
"Cha, con sợ.
Con không muốn chết."
Nước mắt thu hương rơi không ngừng.
Bá Thần liên tục truyền sinh cơ nhưng lực tịch diệt đã phá hủy phần lớn linh hồn.
Giờ chỉ có tạo hóa cảnh mới có thể cứu được ả ta.
Ả cứ thế từ từ gục xuống rồi tắc thở trong vòng tay Bá Thần.
"Không!"
Bá thần điên cuồng rít gào.
"Ngươi, ngươi lại lần nữa giết chết con gái ta.
Ta phải giết ngươi rồi băm thây vạn đoạn.
Tất cả các ngươi cũng phải bồi táng theo con gái ta."
Trước đó chỉ là thiên nhãn và thần thức của tôi quan sát được.
Không chần chừ tôi dùng vu thuật và ẩn thân thuật áp sát ả Thu Hương.
Chỉ thấy ả đang đắc ý nói.
"Nếu các người đã chấp mê bất ngộ thì chết hết đi."
Ả Thu Hương nói xong thì ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Nhưng tất cả đều không hề động.
Ả quát lớn.
"Các người không nghe ta nói gì à?
Còn không mau ra tay."
Chỉ thấy những tên đang cầm kiếm quanh đám con tim không ngừng mục rữa.
Từng mảng da trên mặt bong tróc rơi xuống.
Sau đó là từng bộ phận của cơ thể.
Cuối cùng tan biến chỉ còn bộ xương khô.
Cảnh tượng quỷ dị khiến tất cả như chết lặng.
Thu Hương lắp bắp.
"Chuyện gì, chuyện gì vậy?"
Nhưng ngay lúc này thì "phập", một cây thương kiếm từ dưới đất bay ra xuyên qua ngực Thu Hương.
Tôi từ từ hiện lên trên không trung.
Đưa tay bắt lấy Thương Kiếm.
Ánh mắt tôi ngạo nghễ nhìn xuống tất cả như một vị cường giả nhìn đám phàm nhân.
Bóng dáng của tôi lúc này như một vị thần linh xuất thế.
Âm thanh cất lên vang vọng bốn phía.
"Dám làm hại bạn của ta.
Chết!"
Một câu nói lạnh lùng cất ra.
Sau đó là hàng vạn hư ảnh thương kiếm xuất hiện trên không trung.
Đây là điều mà cường giả hóa thần cũng rất khó làm được.
Mặc dù kĩ năng của hóa thần phạm vi cũng lớn nhưng lớn như của tôi là không thể.
Tôi đưa hai ngón tay ra nhẹ nhàng hạ xuống như làm một việc hết sức bình thường.
Những hư ảnh thương kiếm lao xuống với tốc độ nhanh kinh người.
Chúng như có gắn định vị mà lao thẳng tới đám người bên phía Thu Hương.
Những tiếng gào thét thống khổ vang lên không ngớt.
"A! Tiểu thư, cứu mạng a."
"A, ta không muốn chết.
Ai đó cứu ta."
"Làm ơn tha cho ta, ta sai rồi."
Đám tu sĩ dưới hóa thần gần như đều không thể sống quá ba giây.
Những hóa thần thì cũng phải cố gắng lắm mới chống đỡ được.
Trong mắt họ giờ chỉ là sợ hãi và hối hận.
Họ không nên đi theo Thu Hương mà tìm cái chết.
Nhưng trên đời nào có thuốc hối hận.
Một cảnh tượng nghiền ép như tu la địa ngục diễn ra.
Đầu rơi máu chảy khắp nơi.
Trong lòng của đám người Hoa Tâm thì vô cùng sảng khoái khi thấy những kẻ vây quanh không ngừng ngã xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ như tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng cũng không ai dám buông lỏng cảnh giác.
Ả Thu Hương thì trên miệng rỉ máu, ở ngực đã có một lỗ lớn.
Ả nhìn tôi run rẩy thều thào.
"Tiền bối, ngươi là ai.
Đây là việc riêng của Thiên Phong Phái ta."
Nghe vậy tôi cười khinh miệt.
"Ha ha, ngươi không nhận ra ta sao.
À đúng rồi.
Lúc trước ngươi để đám chó săn bắt nạt ta thì sao có thể nhớ được.
Nhưng chắc ngươi biết ai đã giết em gái mình chứ."
Nghe đến đây Thu Hương trợn to mắt.
"Ngươi, không thể nào?"
Nghe đến đó vẻ mặt của đám Kiếm Tâm cũng không thể nào tin được?
Kiếm Tâm nhìn tôi mà nói lớn.
"Hoàng Thao là con sao? Con chưa chết."
Tôi nhìn họ cười cười gật đầu xác nhận.
Thanh Tuyết thấy vậy thì chỉ nói.
"Còn sống là tốt, còn sống là tốt.
Tỉ biết ngươi không dễ chết thế mà."
Chỉ có tên Hoa Tâm kia vẫn thối như trước.
"Con mẹ ngươi, ngươi trốn đi đâu mấy chục năm nay.
Sao bây giờ lại mạnh như vậy.
Có phải là ngươi nén đi tới Thất Sơn tu luyện không.
Anh em đéo gì, chỉ biết ăn mảnh."
Nghe họ vẫn còn nhớ mình.
Vẫn có thể đối xử với mình như trước tôi cảm thấy rất vui.
Cũng phải ba chục năm rồi tôi mới quay lại Xích Quỷ quốc.
Thời gian nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Với phàm nhân nó đã là nửa đời người nhưng với võ giả nó chỉ là cái chớp mắt.
Nhưng tôi chưa kịp vui thì một uy áp đã ập tới.
Còn ai trồng khoai đất này, đó chính là cha của Thu Hương.
Hắn cảm nhận được có biến cố liền lập túc rời núi Bạch Mã mà chạy tới đây.
Tôi nhìn Hoa Tâm mà nói.
"Ê, thằng béo.
Bảo vệ tốt Kiếm Tâm và Thanh Tuyết.
Để ta ngăn cản hắn."
Thu Hương miệng không ngừng chảy máu nhưng lại cười lớn tỏ ý khinh thường.
"Ha ha, ngươi nghĩ có thể cản cha ta sao.
Cha ta đã là Triển Linh cảnh.
Chẳng qua vì quy ước nên lười ra tay thôi.
Giờ các người đang ở trong địa phận Thiên Phong phái thì cũng không cần phải kiêng kị.
Các ngươi hôm nay đều phải chết.
Đều phải chết haha. Khụ khụ!"
Bá Thần rất nhanh bay tới trước mặt tôi.
Hắn nhìn qua thảm trạng của đội ngũ thì cau mày.
"Là ngươi làm sao? Còn không báo ra họ tên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo ước định thì cường giả Triển Linh không được tùy ý xuất thủ.
Lúc này Thu Hường gào lên.
"Cha, hắn chính là người đã giết Xuân Hoa."
Nghe vậy, đôi lông mày Bá Thần cau lại.
"Cái gì? Là ngươi?"
Sau đó thì hai mắt Bá Thần tỏa ra đầy sát khí.
Hắn nhìn tôi như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống.
Thu Hương thấy cha nàng bộc phát khi tức thì lại càng không kiêng kị.
"Cha, mau ngăn cản hắn.
Con muốn để hắn tận mắt nhìn thấy con giết chết từng người thân của hắn.
Để hắn chịu đựng sự đau khổ và bất lực."
Nghe đến đây, ánh mắt tôi cũng phóng ra sát khí.
Tôi nhìn về phía Thu Hương, đưa tay nắm một cái.
Bá Thần rất nhanh đi tới trước mặt ngăn cản.
Hắn nghĩ tôi sẽ tung chiêu xuất thủ nhưng lại không thấy gì xuất hiện.
Nhưng chợt hắn nghe thấy tiếng con gái hắn ở sau lưng gào thét.
"Aaa, chuyện gì, chuyện gì đây? Cha cứu con, cứu con."
Chỉ thấy cơ thể của ả Thu Hương cũng bắt đầu mục nát.
Khuôn mặt xinh đẹp trước đó không ngừng nứt nẻ.
Cơ thể đầy đặn ba vòng cũng bắt đầu khô quắt.
Bá Thần nhìn tôi quát.
"Ngươi đã làm gì nó.
Còn không mau dừng tay."
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội.
"Ta đâu có làm gì?"
Thực ra đó là năng lượng tịch diệt từ chiêu thương kiếm vừa nãy phóng ra.
Nó âm thầm phá hủy toàn bộ sinh cơ và linh hồn Thu Hương.
Nếu ả chú ý loại bỏ thì sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ tiếng ả cả đời sống trong nhung lụa.
Đâu hiểu được những thứ quỷ dị ngoài thế gian.
Bá Thần lao tới không ngừng truyền lực sinh mệnh vào.
"Con gái, cố lên, cố lên, có cha ở đây rồi."
Không sao đâu?"
Chỉ thấy ả nằm đó như con chó chết mà thều thào.
"Cha, con sợ.
Con không muốn chết."
Nước mắt thu hương rơi không ngừng.
Bá Thần liên tục truyền sinh cơ nhưng lực tịch diệt đã phá hủy phần lớn linh hồn.
Giờ chỉ có tạo hóa cảnh mới có thể cứu được ả ta.
Ả cứ thế từ từ gục xuống rồi tắc thở trong vòng tay Bá Thần.
"Không!"
Bá thần điên cuồng rít gào.
"Ngươi, ngươi lại lần nữa giết chết con gái ta.
Ta phải giết ngươi rồi băm thây vạn đoạn.
Tất cả các ngươi cũng phải bồi táng theo con gái ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro