Ảnh Giới

Phải Rời Đi

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-20 22:33:07

Một âm thanh thanh cao vang lên đầy sự phẫn nộ.

"Ngươi là muốn lần nữa gây chiến với thiên đường?"

Một âm thanh âm trầm đáp lại.

"Ha ha, địa ngục ta chưa bao giờ sợ chiến."

Người kia nghe vậy thì tỏ ra tức giận.

"Hừ, Ngươi là muốn phá vỡ minh ước năm đó."

Vị kia cũng không kém cạnh.

"Ai da.

Đừng có đổ vạ cho ta.

Ngươi mới là người đang ra tay trước.

Ngươi nên nhớ thần minh không được can dự phàm tục tranh đấu."

Người kia lại hừ lạnh

"Hừ, kẻ này vi phạm quy định giết hại hậu duệ thần tộc ta.

Tội không thể tha."

"Bớt nói mấy cái quy định tự viết của các người đi.

Địa ngục chúng ta không bao giờ công nhận quy tắc đó."

Hai người cứ đứng trên trời mà tranh cãi.

Sau một hồi thì cả hai như đạt được một thỏa thuận chung.

Thần quang minh chỉ tôi mà nói.

"Ta có thể không truy cứu nhưng kẻ này không phải người ở đất nước này.

Hắn buộc phải rời đi."

Sau đó lại chỉ sang Ám Dạ.

"Còn kẻ kia lại càng phải chịu trực phạt."

Vị thần bóng tối lại dùng một ngón tay lắc qua lắc lại.

"Không, không, không.

Kẻ kia thì ta có thể chấp nhận việc hắn phải rời đi còn cô bé kia sẽ trở thành sứ giả của địa ngục ta.

Bao nhiêu năm qua các người độc đại thích làm gì thì làm.

Đã đến lúc ta thực hiện quyền của mình rồi.

Từ giờ trở đi, địa ngục của ta sẽ luôn có sứ giả đi lại nhân gian để duy trì công đạo, cân bằng với thiên đường của ngươi.

Đừng quên năm đó chính các người đã đồng ý điều đó."

Vị Thần Quang Minh nghe vậy thì có vẻ tức giận nhưng cũng đành rời đi.

Dù sao minh ước đã có, họ cũng không thể lật lọng.

Vị thần đến từ địa ngục nhìn tôi rồi nó.

"Thanh niên, đi theo ta rời khỏi đây."

Tôi biết mình không thể từ chối vội nói.

"Khoan, cho ta chút thời gian."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói rồi tôi nhanh chóng một chỉ điểm vào mi tâm của Ám Dạ.

"Ám Dạ.

Sau trận chiến vừa rồi con đã đạt cấp 80.

Ta tạo cho con một linh hồn nữa.

Tuy nó không có năng lực chiến đấu nhưng có thể giúp con học tập, phân tích, tổng hợp các kĩ năng.

Con đường còn lại phải tự con đi rồi."

Ám Dạ nghe vậy thì biết tôi phải rời đi.

Nói các khó nghe thì chính là chết.

Cô bé khóc như chưa bao giờ được khóc.

Từ lúc tôi thấy cô bé thì nó luôn tỏ ra vô cùng kiên cường.

Nhưng lần này Ám Dạ đã không thể kìm được nữa.

"Lão Sư, không có người con biết phải làm sao đây?

Con biết phải làm gì bây giờ?"

Tôi nhìn lên vị thân địa ngục rồi nhìn Ám Dạ cười.

"Đơn giản thôi, con hãy tạo ra một cái Địa Ngục Quân Đoàn dành cho tán tu.

Đảm bảo sẽ không có mạo hiểm giả đơn độc nào bị ức hiếp nữa.

Nhiệm vụ cuối cùng ta giao cho con là đem Địa Ngục Quân Đoàn trở thành quân đoàn lớn mạnh nhất quốc gia này.

Xóa bỏ sự thống trị của huyết mạch thần tộc."

Ám Dạ vội gạt nước mắt rồi tỏ ra kiên định.

"Vâng, con sẽ làm được."

Vị thần kia có về hết kiên nhẫn trực tiếp hút tôi lên trời rồi rời đi.

Chỉ nghe Ám Dạ hét lớn.

"Lão Sư, Con nhất định làm được."

"Ta tin tưởng con.

Cố lên!"

Tôi cũng hét lớn để trả lời.

Đôi khi chia li là để trưởng thành chứ không phải để đau khổ.

Sau khi tôi rời đi thì Ám Dạ lập tức làm theo những gì tôi phân phó.

Với cấp bậc 8x của Ám Dạ thì không có mấy người giết được cô.

Thời gian đầu còn phải sống trong bóng tối nhưng khi lực lượng cường đại hơn thì đã công khai Công Đoàn Đại Ngục.

Trực tiếp đối đầu với những kẻ tự xưng là hậu duệ thần minh.

Còn về anh em nhà Công Chúa Lửa thì bị Ám Dạ phế sạch ma pháp trở thanh phàm nhân.

Từ đó chịu đựng đủ sự dày vò của những kẻ đã bị họ ức hiếp.

Nhiều lúc họ muốn tự sát nhưng lại luôn có ma pháp nào đó khiến họ không sao chết được.

Cứ vậy họ chịu dày vò cho tới khi tuổi thọ cạn kiệt.

Còn tôi thì theo thần Địa Ngục đi tới một ốc đạo trên sa mạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở đó có một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.

Tôi tiến vào, được thần trực tiếp gọi tới một nơi gọi lại Kim Tự Tháp Tam Lộ.

Đường tới đó có rất nhiều người da màu canh giữ.

Họ đội trên mình những cái mũ như của pharaon.

Họ chính là những người phụng sự cho thần.

Đi theo vị thần địa ngục tới một đại điện rộng lớn.

Nó không phải là kiến trúc cao vài mét mà là vài chục mét.

Kiến trúc mái vòm với đầy dãy hình ảnh quái vật và con người.

Trước mặt có một dãy bậc thang cao cả hai chục mét.

Ngài bước lên trên đài cao, mỗi bước đi của ngài thì bậc thềm lại phát ra ánh sáng xanh và âm thanh của đàn.

Lên tới đỉnh, ngài ngồi trên một cái ghế vàng nhìn xuống tôi mà rằng.

"Có hứng thú kể ta nghe chuyện của nhà ngươi không?"

Tôi hơi do dự.

Phải biết câu chuyện của tôi không tiện kể cho người ngoài.

Như nhìn thấy sự khó xử của tôi thần địa ngục tiếp lời.

"Thôi, ta biết ngươi không phải là người đất nước này.

Ta không có hứng thú biết chi tiết nhưng ta buộc phải thực hiện theo quy định đưa ngươi rời khỏi đây.

Ngươi còn có gì cần hỏi không?"

Tôi do dự.

"Ta có một nghi hoặc?"

Thần gật đầu.

"Cứ hỏi."

Nhận được câu trả lời thì tôi cũng không ngại ngần nói.

"Thì là câu chuyện của thiên đường và địa ngục của đất nước này.

Từ khi ta tới đây chỉ nghe được con của thần minh và thiên đường.

Còn địa ngục của ngài lại không được đề cập tới.

Ta rất tò mò."

Vị thần địa ngục nhìn lên thiên không như nhớ lại một khoảng thời gian xa xăm mà thở dài.

"Hài.

Được rồi.

Ngươi muốn nghe thì ta kể.

Xong chuyện thì lập tức phải rời đi.

Khí tức của ngươi bị kẻ đó ghim rồi.

Nếu như còn không đi sẽ bị hắn diệt sát đó."

Tôi vội khom người hành lễ.

"Vâng, ngay khi nghe xong ta sẽ đi ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0