Quá Khứ Của Mật...
Tiểu Thúc Thao Thiên
2024-11-12 22:49:23
Chúng tôi vội bật vòng bảo hộ rồi nhanh chóng phá tường, phát lệnh rút lui.
Hồng Liên nói.
"Mọi người, mau rời khỏi đây."
Nhưng khi chúng tôi quay lại đã thấy Mật Danh bị cô gái kia đâm một dao vào bụng.
Vừa nãy Mật Danh vì giải thích mà lại gần cô gái, lại không hề sử dụng lồng bảo hộ nên dễ dàng bị dính chiêu.
Thấy tình tế bất ổn, tôi lập tức nhảy tới đánh ngất hai người rồi vác lên vai.
"Mọi người yểm hộ cho tôi.
Chúng ta rút lui."
Nghe tôi nói vậy thì tất cả đồng ý.
"Được, mau đi thôi."
Cứ vậy chúng tôi nhanh chóng bay ra ngoài.
Chỉ cần ở lại đây lâu một chút rất có thể quân địch sẽ dùng vũ khí công nghệ cao vây giết.
Lúc này làm sao mà chạy.
Phải biết việc chúng tôi có thể dễ dàng xâm nhập cũng như làm loạn chỉ vì đây là doanh trại mới xây cũng như chúng tôi hành động bất ngờ.
Mọi chuyện kì thật chỉ diễn ra chưa đầy 5 phút.
Mặc dù công nghệ đất nước này rất cao nhưng muốn khởi động bất kì cái gì cũng đều cần có thời gian.
Máy móc cũng có độ trễ chứ sao có thể một nhát xong ngay.
Sau khi rời khỏi, chúng tôi nhanh chóng tìm một căn nhà hoang mà ẩn nấp.
Mật Danh đã được đưa vào một khoang trị liệu còn cô gái kia thì bị cho vào khoang đông lạnh giam giữ.
Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Một ngày sau, Mật Danh tỉnh lại.
Chúng tôi chỉ nhìn cậu ta mà không hỏi gì.
Dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình.
Thấy vậy Mật Danh cũng đành thở dài rồi kể.
"Kì thực tôi cũng là người nhân tạo.
Người nhân tạo phía sau gáy đều có xăm mã vạch và gắn chíp."
Nói rồi Mật Danh vén gáy cho chúng tôi xem.
Ở đó có một vết sẹo tuy đã được làm sạch nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ.
Sau đó hắn nói tiếp.
"Chúng ta được một tên tự xưng là Cáp Mô Vương tạo ra.
Hắn bắt chúng ta gọi hắn bằng cha.
Dạy dỗ chúng ta bằng điều luật tuyệt đối và không có sự yêu thương.
Bình thường chúng ta không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên hầu hết đều trung thành với hắn tuyệt đối hoặc có thể nói là bị tẩy não tuyệt đối."
Nói rồi Mật Danh ngửa mặt nhìn trời như đang nhớ về một khoảng thời gian xa xăm.
"Năm ta 15 khi ra ngoài kiếm tài nguyên thì không may bị thương rồi được một nhà khoa học cứu.
Ông ta mới đầu thấy ta là người nhân tạo còn muốn giết chết ta nhưng sau lại giúp ta loại bỏ con chip và hình xăm.
Ta vì loại bỏ con chip mà trở nên ngốc nghếch suốt vài năm mới bắt đầu khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau đó ta gia nhập đất nước con người rồi vào học viện, tham gia đội ngũ."
Chúng tôi nghe xong đều cảm thấy nhân sinh thật bi ai chứ không hề cảm thấy ái ngại bởi thân phận người nhân tạo của Mật Danh.
Có lẽ đó là do chúng tôi đã tiếp xúc quá lâu với Mật Danh chứ với cô gái số 17 thì lại khác.
Hồng Liên nhìn vào khoang đông mà hỏi Mật Danh.
"Vậy ngươi tính làm gì tiếp đây."
Mật Danh do dự.
"Ta không biết.
Vài năm ở cùng nhà khoa học kia, ta có thể thử tách con chip ra và cho cô ấy một cuộc sống bình thường.
Chỉ là sẽ có rủi ro khá lớn."
Tôi nghe vậy thì hỏi?
"Không tách con chip không được sao?"
Mật Danh thở dài.
"Không được.
Con chip đó có thiết bị định vị cũng có truyền tải tín hiệu.
Tên Cáp Mô Vương có thể thông qua con chip mà biết được vị trí của chúng ta cũng như có thể thêm thông tin, hình ảnh cho người khác.
Hắn chỉ cần thêm thông tin, hình ảnh được tạo bởi AI rằng chúng ta là quân địch thì cố ấy sẽ điên cuồng mà giết chúng ta ngay."
"Tôi hiểu rồi?"
Đây là một công nghệ chip đã bị đất nước con người cấm.
Sau khi cấy con chip đó thì nó có thể thay đổi hình ảnh nhìn thấy, âm thanh nghe thấy, kí ức lưu trữ.
Nói tóm lại nó giống một bộ phận trung gian giữa não bộ con người và giác quan.
Người bị gắn chip sẽ phụ thuộc vào dữ liệu con chip muốn lưu vào não chứ không phải là con người nữa.
Lúc này Lỗ Thần mới mở lời.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo.
Nếu quay lại thì phải từ bỏ nhiệm vụ.
Việc này tương đương với tội phản quốc đó."
Tử Thần thì lại nói.
"Quan trọng bây giờ là con chip vẫn trên người cô gái kia.
Liệu chúng ta có bị phát hiện không?"
Hồng Liên nhanh chóng trả lời.
"Tủ đông có thể ngăn cách mọi tín hiệu.
Có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Còn về nhiệm vụ thì cũng không thể bỏ được."
Mọi người rơi vào trầm tư.
Cuối cùng Phi Phong khẳng khái mà nói.
"Bây giờ tôi có đề nghị như này.
Mật Danh sẽ đem cô gái kia đi để chửa trị còn chúng ta sẽ tiếp tục nhiệm vụ.
Vì dù sao nhiệm vụ của Mật Danh chỉ là quan sát và chuẩn bị đường rút lui cho chúng ta mà thôi.
Chỉ cần chúng ta cần thận sẽ không sao.
Cậu ấy cũng không có nhiều tác dụng chiến đấu nên tạm thời có thể nghỉ phép.
Mọi người thấy sao?"
Rất nhanh ý kiến được mọi người biểu quyết là đồng ý.
Dù sao nhiệm vụ của chúng tôi chỉ đơn giản là thăm dò và báo cáo.
Nhân cơ hội này cũng để cho Mật Danh và Phi Phong quay lại báo cáo tình huống để đất nước đưa ra phương án tác chiến.
Một tuần sau chúng tôi nhận được phương án tác chiến mới.
Nội dung như sau.
"Do quân địch là người nhân tạo nên hầu hết đều được điều khiển bởi một máy tính hoặc bị kiểm soát bằng một siêu máy tính.
Hãy tìm nó và phá hủy.
Ngăn cho quân địch dùng thông tin liên lạc sẽ có thể khiến quân địch bị loạn.
Hiện tòa thành trước đó đã bị phá hủy nên các ngươi đừng quay về.
Đất nước đang nhanh chóng tập trung binh lực để phản công."
Nghe vậy chúng tôi sững người.
Tôi thầm than.
"Chuyện gì đây, tại sao lại bại nhanh như vậy."
Phi Phong mới giải thích.
"Có cái gì kinh ngạc đâu.
Người nhân tạo đều được tạo ra bởi adn của những người thông minh nhất, ưu tú nhất nên trong chiến đấu họ rất có thiên phú.
Điểm yếu duy nhất là họ không hề có tình cảm nhưng trong chiến tranh thì lại trở thành lợi thế hàng đầu."
Nghe vậy thì tôi cũng hiểu được phần nào.
Mặc dù không phải người robot nhưng những con người nhân tạo này cũng không khác là mấy.
Họ cũng vô tình và máy móc như nhau.
Hồng Liên thấy chúng tôi căng thẳng thì an ủi.
"Yên tâm đi, lực lượng giả kim sư còn chưa ra tay đâu.
Lực lượng của họ rất mạnh mà tài nguyên lại vô hạn.
Chỉ cần họ tham chiến thì rất nhanh kết quả sẽ được định đoạt."
Tôi nghe vậy lại thắc mắc.
"Vậy sao họ không tham gia ngay từ đầu."
Phi Phong lập tức cốc cho tôi một cái.
"Ngươi ngốc à.
Ngươi nghĩ giả kim sư là cải trắng sao.
Họ giống như phú hào vậy.
Nếu không phải rơi vào giờ phút quan trọng hoặc nhiệm vụ cấp cao thì họ sẽ tình nguyện lên chiến trường hi sinh sao.
Họ có thể mạnh mẽ nhưng cũng đâu phải vô địch.
Hễ ở đâu có giả kim sư xuất hiện đều sẽ bị toàn lực vây công tiêu diệt đó."
Hồng Liên nói.
"Mọi người, mau rời khỏi đây."
Nhưng khi chúng tôi quay lại đã thấy Mật Danh bị cô gái kia đâm một dao vào bụng.
Vừa nãy Mật Danh vì giải thích mà lại gần cô gái, lại không hề sử dụng lồng bảo hộ nên dễ dàng bị dính chiêu.
Thấy tình tế bất ổn, tôi lập tức nhảy tới đánh ngất hai người rồi vác lên vai.
"Mọi người yểm hộ cho tôi.
Chúng ta rút lui."
Nghe tôi nói vậy thì tất cả đồng ý.
"Được, mau đi thôi."
Cứ vậy chúng tôi nhanh chóng bay ra ngoài.
Chỉ cần ở lại đây lâu một chút rất có thể quân địch sẽ dùng vũ khí công nghệ cao vây giết.
Lúc này làm sao mà chạy.
Phải biết việc chúng tôi có thể dễ dàng xâm nhập cũng như làm loạn chỉ vì đây là doanh trại mới xây cũng như chúng tôi hành động bất ngờ.
Mọi chuyện kì thật chỉ diễn ra chưa đầy 5 phút.
Mặc dù công nghệ đất nước này rất cao nhưng muốn khởi động bất kì cái gì cũng đều cần có thời gian.
Máy móc cũng có độ trễ chứ sao có thể một nhát xong ngay.
Sau khi rời khỏi, chúng tôi nhanh chóng tìm một căn nhà hoang mà ẩn nấp.
Mật Danh đã được đưa vào một khoang trị liệu còn cô gái kia thì bị cho vào khoang đông lạnh giam giữ.
Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Một ngày sau, Mật Danh tỉnh lại.
Chúng tôi chỉ nhìn cậu ta mà không hỏi gì.
Dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình.
Thấy vậy Mật Danh cũng đành thở dài rồi kể.
"Kì thực tôi cũng là người nhân tạo.
Người nhân tạo phía sau gáy đều có xăm mã vạch và gắn chíp."
Nói rồi Mật Danh vén gáy cho chúng tôi xem.
Ở đó có một vết sẹo tuy đã được làm sạch nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ.
Sau đó hắn nói tiếp.
"Chúng ta được một tên tự xưng là Cáp Mô Vương tạo ra.
Hắn bắt chúng ta gọi hắn bằng cha.
Dạy dỗ chúng ta bằng điều luật tuyệt đối và không có sự yêu thương.
Bình thường chúng ta không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên hầu hết đều trung thành với hắn tuyệt đối hoặc có thể nói là bị tẩy não tuyệt đối."
Nói rồi Mật Danh ngửa mặt nhìn trời như đang nhớ về một khoảng thời gian xa xăm.
"Năm ta 15 khi ra ngoài kiếm tài nguyên thì không may bị thương rồi được một nhà khoa học cứu.
Ông ta mới đầu thấy ta là người nhân tạo còn muốn giết chết ta nhưng sau lại giúp ta loại bỏ con chip và hình xăm.
Ta vì loại bỏ con chip mà trở nên ngốc nghếch suốt vài năm mới bắt đầu khôi phục lại trạng thái bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó ta gia nhập đất nước con người rồi vào học viện, tham gia đội ngũ."
Chúng tôi nghe xong đều cảm thấy nhân sinh thật bi ai chứ không hề cảm thấy ái ngại bởi thân phận người nhân tạo của Mật Danh.
Có lẽ đó là do chúng tôi đã tiếp xúc quá lâu với Mật Danh chứ với cô gái số 17 thì lại khác.
Hồng Liên nhìn vào khoang đông mà hỏi Mật Danh.
"Vậy ngươi tính làm gì tiếp đây."
Mật Danh do dự.
"Ta không biết.
Vài năm ở cùng nhà khoa học kia, ta có thể thử tách con chip ra và cho cô ấy một cuộc sống bình thường.
Chỉ là sẽ có rủi ro khá lớn."
Tôi nghe vậy thì hỏi?
"Không tách con chip không được sao?"
Mật Danh thở dài.
"Không được.
Con chip đó có thiết bị định vị cũng có truyền tải tín hiệu.
Tên Cáp Mô Vương có thể thông qua con chip mà biết được vị trí của chúng ta cũng như có thể thêm thông tin, hình ảnh cho người khác.
Hắn chỉ cần thêm thông tin, hình ảnh được tạo bởi AI rằng chúng ta là quân địch thì cố ấy sẽ điên cuồng mà giết chúng ta ngay."
"Tôi hiểu rồi?"
Đây là một công nghệ chip đã bị đất nước con người cấm.
Sau khi cấy con chip đó thì nó có thể thay đổi hình ảnh nhìn thấy, âm thanh nghe thấy, kí ức lưu trữ.
Nói tóm lại nó giống một bộ phận trung gian giữa não bộ con người và giác quan.
Người bị gắn chip sẽ phụ thuộc vào dữ liệu con chip muốn lưu vào não chứ không phải là con người nữa.
Lúc này Lỗ Thần mới mở lời.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo.
Nếu quay lại thì phải từ bỏ nhiệm vụ.
Việc này tương đương với tội phản quốc đó."
Tử Thần thì lại nói.
"Quan trọng bây giờ là con chip vẫn trên người cô gái kia.
Liệu chúng ta có bị phát hiện không?"
Hồng Liên nhanh chóng trả lời.
"Tủ đông có thể ngăn cách mọi tín hiệu.
Có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Còn về nhiệm vụ thì cũng không thể bỏ được."
Mọi người rơi vào trầm tư.
Cuối cùng Phi Phong khẳng khái mà nói.
"Bây giờ tôi có đề nghị như này.
Mật Danh sẽ đem cô gái kia đi để chửa trị còn chúng ta sẽ tiếp tục nhiệm vụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì dù sao nhiệm vụ của Mật Danh chỉ là quan sát và chuẩn bị đường rút lui cho chúng ta mà thôi.
Chỉ cần chúng ta cần thận sẽ không sao.
Cậu ấy cũng không có nhiều tác dụng chiến đấu nên tạm thời có thể nghỉ phép.
Mọi người thấy sao?"
Rất nhanh ý kiến được mọi người biểu quyết là đồng ý.
Dù sao nhiệm vụ của chúng tôi chỉ đơn giản là thăm dò và báo cáo.
Nhân cơ hội này cũng để cho Mật Danh và Phi Phong quay lại báo cáo tình huống để đất nước đưa ra phương án tác chiến.
Một tuần sau chúng tôi nhận được phương án tác chiến mới.
Nội dung như sau.
"Do quân địch là người nhân tạo nên hầu hết đều được điều khiển bởi một máy tính hoặc bị kiểm soát bằng một siêu máy tính.
Hãy tìm nó và phá hủy.
Ngăn cho quân địch dùng thông tin liên lạc sẽ có thể khiến quân địch bị loạn.
Hiện tòa thành trước đó đã bị phá hủy nên các ngươi đừng quay về.
Đất nước đang nhanh chóng tập trung binh lực để phản công."
Nghe vậy chúng tôi sững người.
Tôi thầm than.
"Chuyện gì đây, tại sao lại bại nhanh như vậy."
Phi Phong mới giải thích.
"Có cái gì kinh ngạc đâu.
Người nhân tạo đều được tạo ra bởi adn của những người thông minh nhất, ưu tú nhất nên trong chiến đấu họ rất có thiên phú.
Điểm yếu duy nhất là họ không hề có tình cảm nhưng trong chiến tranh thì lại trở thành lợi thế hàng đầu."
Nghe vậy thì tôi cũng hiểu được phần nào.
Mặc dù không phải người robot nhưng những con người nhân tạo này cũng không khác là mấy.
Họ cũng vô tình và máy móc như nhau.
Hồng Liên thấy chúng tôi căng thẳng thì an ủi.
"Yên tâm đi, lực lượng giả kim sư còn chưa ra tay đâu.
Lực lượng của họ rất mạnh mà tài nguyên lại vô hạn.
Chỉ cần họ tham chiến thì rất nhanh kết quả sẽ được định đoạt."
Tôi nghe vậy lại thắc mắc.
"Vậy sao họ không tham gia ngay từ đầu."
Phi Phong lập tức cốc cho tôi một cái.
"Ngươi ngốc à.
Ngươi nghĩ giả kim sư là cải trắng sao.
Họ giống như phú hào vậy.
Nếu không phải rơi vào giờ phút quan trọng hoặc nhiệm vụ cấp cao thì họ sẽ tình nguyện lên chiến trường hi sinh sao.
Họ có thể mạnh mẽ nhưng cũng đâu phải vô địch.
Hễ ở đâu có giả kim sư xuất hiện đều sẽ bị toàn lực vây công tiêu diệt đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro