Ảnh Giới

Thân Tử

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Đây chính là lần đầu tiên ả ra ngoài mà bị nguy hiểm đến tính mạng.

Mọi lần ả đã quen được người ta bao bọc, giúp đỡ.

Lần này ả ta thực sự sợ hãi.

Đầu óc của ả lúc này đã hoàn toàn hỗn loạn.

Ả nói lời đe dọa xong cũng chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy về hướng Thiên Phong phái.

Ả không còn quan tâm tôi có đang ở phía sau, ả giờ chỉ quan tâm là chạy càng xa càng tốt.

Tôi phát động nguyên khí đuổi theo.

Gần đến dưới núi Bạch Mã thì ả gục ngã vì cạn kiệt linh lực.

Ả bò dậy nhưng khi vừa ngước mặt lên thì đã thấy tôi đứng trước mặt.

Ả hoàng hốt xin tha.

"Xin, xin tha cho ta.

Ngươi muốn gì cũng được."

Tôi nở nụ cười khinh thường với đôi mắt đầy sát khí

Thấy vậy ả ta vội vạch ra bộ ngực trắng hếu.

"Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được.

Cầu xin ngươi!"

Nhìn thân thể nảy lửa của ả tôi không khỏi nuốt nước bọt nhưng sống hai đời tôi đã quen với cảnh cô đơn nên sức miễn nhiễm của tôi rất lớn.

Tôi vung kiếm.

Đầu ả cứ vậy mà rơi xuống.

Vừa mới thở phào thì.

"Ngươi là kẻ nào? Dám gϊếŧ hại con gái của ta."

Tôi hoảng hốt tự nhủ.

"Thôi chết, nơi đây là địa phận núi Bạch Mã, những vị triển linh đã có thể dung hợp thần thức với thiên địa.

Chỉ cần muốn quan sát thì chắc chắn tôi không thể thoát được."

Tôi vội ngưng tụ linh lực thành hình dáng một con hươu chạy nhanh về phía vách núi để đánh lạc hướng.

Nhưng sóng thần thức của cường giả triển linh quá mạnh khiến linh lực của tôi liên tục bị tan rã khiến tôi lộ diện.

Thậm chí sóng linh lực còn xuyên qua phòng hộ đánh lên linh hồn của tôi.

Cũng may linh hồn tôi cường đại nên vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.

Đã lãnh giáo qua thực lực triển linh cảnh tôi biết mình sẽ không có đường thoát.

Tôi có thể cảm nhận được kẻ kia đang ở rất gần tôi rồi.

Thậm chí chỉ vài giây ngăn ngủi nữa thôi hắn sẽ bắt kịp tôi.

Sau một hồi vận dụng hết từng tế bào thần kinh.

Tôi quyết định ôm ý định ăn may.

Tôi nhanh chóng chuyển hướng chạy tới một bên vách núi.

Tới phía trên vực thẳm tôi vội sử dụng công pháp mà bụt đã ban cho trước đây, ngưng tu hồn phách bám vào viên đá hôm trước nhặt được trên người Tu La rồi nhảy xuống.

Viên đá đó rất kì lạ và cứng rắn, hi vọng nó có thể chống đỡ được một kích.

Chỉ cần linh hồn không diệt mọi thứ vẫn còn có hi vọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả như tôi nghĩ, ngay lúc này vị triển linh kia đã ở phía trên tôi.

Hắn đưa tay chụp một cái.

Không gian lập tức vặn vẹo hóa thành một bàn tay áp chế về phía tôi.

Có lẽ hắn muốn bắt sống tôi để hành hạ nhưng tôi đã có đề phòng từ trước.

Tôi lập tức khiến cơ thể nổ tung.

Mỗi phần cơ thể nhanh chóng bay về một hướng.

Chiêu này là chiêu ve sầu thoát xác mà trước đây con cá chê tinh đã sử dụng.

Vì vụ nổ khiến những phần cơ thể bay loạn tứ phía.

Cánh tay ngưng hóa của hắn vì vậy chỉ có thể túm vào không khí.

Lúc này trong mắt hắn, tôi không còn thân xác.

Hắn dùng thần thức dò xét cũng không thấy có dấu vết một tia tàn hồn nào thì cũng chỉ hét dài một tiếng.

"Aaaa.... Đáng hận a!"

Rồi tung ra vài chưởng lực về phía những phần xác đang rơi để phát tiết.

Cũng may là viên đá chứa linh hồn tôi lại bay sang nơi khác nên không gặp vấn đề gì.

Thực sự tôi cũng không thể hiểu nổi.

Tại sao mấy vị triển linh cường đại lại chưa một ai phát giác ra viên đá này.

Nhưng mọi thứ không quan trọng. Quan trọng là tôi đã sống sót.

Tôi cười lớn sảng khoái.

"Ha ha, triển linh thì sao chứ.

Ta thậm chí còn gϊếŧ cả con gái hắn ngay trước mắt hắn.

Mà vẫn có thể sống sót.

Nếu đem chuyện này đi kể thì ai có thể tin được chứ?

Ha ha, sảng khoái, sảng khoái!"

Người ra tay với tôi kì thực chính là cha của Xuân Hoa, một vị triển linh cảnh, cũng là trưởng lão đệ tử hạch tâm.

Tôi thề, một khi có thực lực tôi sẽ quay lại đây tiêu diệt tên này.

Không phải tôi thù hận hắn mà tôi biết hắn chính là kẻ khiến cho Thiên Phong phái náo loạn, thực lực suy giảm.

Vì vậy hắn cũng chính là kẻ gián tiếp khiến cho cha mẹ tôi mất mạng.

Trước đây theo ghi chép thì chưa bao giờ ma quỷ có thể tiến bước lên trên núi Bạch Mã.

Vậy mà lần này người dân cư ngụ, lương nhờ núi bạch mã chết gần hết.

Thậm chí nó còn đáng sợ hơn thảm cảnh khi ở thành Đại La nữa.

Mà tất cả chuyện này đều là do kẻ cầm đầu là hắn gây ra.

Hắn dung túng cho con gái mình kết bè kết phái khiến nội bộ thiên phong phái xảy ra xung đột.

Cũng vì vậy việc trừ ma vệ đạo cũng chẳng được chú trọng nữa.

Hắn thực sự không xứng đáng.

Nhưng ngay khi suy nghĩ này kết thúc thì ý thức của tôi cũng đột nhiên lâm vào hôn mê.

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng thể biết là bao lâu, khi tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở một không gian chật hẹp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi vội di hồn thoát ra thì tôi biết mình đang ở trong túi một chàng trai trẻ.

Hắn là một người khá khôi ngô, có một cặp lông mày rậm rạp và mái tóc ngắn.

Chẳng biết vô tình hay gì mà hắn lại nhặt viên đan Tu La rồi cho vào túi.

Tôi cố gắng thoát đi nhưng linh hồn tôi đã bị bó buộc vào viên đá kia rồi.

Đây có lẽ là tình trạng chung của những linh hồn chưa siêu thoát.

Sau khi dùng đủ mọi cách nhưng không có hiệu quả, tôi đành phải ở bên hắn cả ngày.

Ngày hôm đấy, hắn đi tới sòng bài và đã thua khá nhiều tiền.

Một tên mặt sẹo vỗ vai hắn nói

"Ê, anh bạn, sao thế.

Cần vay thêm không.

Anh cho chú vay.

Lãi ít thôi."

Nghe vậy mắt hắn sáng lên nhưng rồi cũng từ chối.

"Thôi, nay đen như chó vậy.

Để hôm khác nhé."

Sau đó hắn trở về nhà.

Về đến nơi thì vợ hắn lại bắt đầu cằn nhằn chuyện tiền bạc rồi con cái.

"Ông lại đi đánh bạc.

Ông xem nhà còn cái gì nữa không hả?

Tiền đóng học cho con còn chưa có."

Nghe vậy, hắn ta có vẻ rất bực.

Hắn liền ném cái ca nước trên tay xuống đất.

"Biết rồi, lắm mồm thế nhỉ?

Bố vả cho phát giờ."

Cô vợ thấy vậy bắt đầu khóc lóc.

"Ông có giỏi thì ông đánh đi."

"Này thì thách này."

Hắn chẳng kiêng dè và tát cho cô vợ một cái rõ đau.

Hai vợ chồng cứ vậy mà cãi qua cái lại, không ai nhường ai.

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc công việc hắn lại gọi một đám hồ bằng cẩu hữu đi nhậu.

Và khi về thì vợ hắn vẫn như mọi lần tiếp tục càu nhàu.

"Lại đi nhâu, nhậu suốt ngày suốt tháng.

Ông làm được bao nhiêu ,uống hết bấy nhiêu.

Con cái thì đến miếng thịt cũng không có mà ăn."

Hắn nghe vậy thì lại tiếp tục nổi điên.

"Mẹ mày, có im cái mồm đi không hả.

Bố lại vả chết cha mày giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0