Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Cảm Ơn Đã Gán G...
2024-10-01 00:27:00
"Không sao đâu ạ, mọi người thích ăn như vậy thì lần sau em lại làm."
Tô Hân tỏ vẻ không bận tâm, vốn dĩ cô đã tính sẵn nên mang thêm phần cho mọi người rồi, chỉ là không ngờ lại hết nhanh như vậy.
"Món sườn này là do em tự tay làm?" Câu nói của anh quay phim lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Nha đầu Tô Hân, có thể làm món cá hấp cho chú được không?"
"Làm gì có chuyện hấp cá chứ, phải kho tàu mới ngon."
Đạo diễn An, biên kịch Khải ca và mấy người khác thi nhau nói.
Từ Nghệ Bác, một thanh niên gắp thức ăn không nhanh bằng người khác thì chỉ biết nhìn với vẻ thèm thuồng.
Không còn cách nào khác, địa điểm quay phim cách trung tâm thành phố quá xa, xung quanh không có nhà hàng nào tử tế, ngay cả cơm hộp cũng phải nhờ người ta lái xe mấy chục cây số mang đến.
Ai cũng thèm thuồng, đặc biệt là đạo diễn An và biên kịch Khải ca vẫn luôn bám trụ ở phim trường.
Tô Hân đếm sơ qua số người: "Hay là tối nay em tự tay nấu một bàn cho mọi người nhé?"
"Tuyệt vời!"
"Được, được, được!"
Mấy người trẻ tuổi đã vây quanh Tô Hân và bắt đầu gọi món. Tô Hân cũng nghiêm túc ghi lại và nói không thành vấn đề: "Lát nữa em với Tiểu Hồng sẽ đi chợ xem sao."
Bạch Thủy Tiên ở bên kia cũng nghe thấy: "Hừ, ra vẻ ta đây, ai thèm."
Cô ta đang giảm cân, nhất quyết sẽ không ăn loại đồ ăn nhiều calo đó, trà lúa mạch và bột protein mới là món yêu thích của cô ta.
Đạo diễn An còn cố ý sắp xếp lại lịch quay để Tô Hân được nghỉ sớm.
Hơn một tiếng sau, Tô Hân cùng Tiểu Hồng mua một đống thịt cá lớn, sau đó nhờ người bán rau chở về bằng xe ba gác.
"Mua nhiều thật đấy." Anh quay phim sáng mắt ra. Tô Hân xua tay: "Yên tâm, nhất định sẽ để mọi người ăn no."
Mượn tạm nồi niêu xoong chảo của khách sạn, các diễn viên trong đoàn không có cảnh quay cũng đến giúp đỡ.
"Tô Hân, thịt của em mua tươi thật đấy."
"Tình cờ gặp lúc người ta mới mang thịt lợn đến."
"Củ sen cũng rất đẹp."
"Vâng ạ, lát nữa em sẽ hầm canh xương với củ sen."
Tô Hân điều chỉnh thực đơn, mọi người chia nhau làm, người ninh thịt, người bóc tỏi, ai cũng bận rộn trong vui vẻ.
Lúc ăn cơm, An Ích Trung tìm đến chỗ Tô Hân đang ngồi nghỉ ở góc: "Sao Tiểu Tô lại trốn ở đây thế, lại đây, ngồi giữa đi, bữa cơm này công lao lớn nhất là của cháu."
Mọi người đều gật đầu, đầu bếp là nhất.
Tô Hân xua tay: "Cháu ngồi đây là được rồi ạ, chỗ này tiện hơn."
Mọi người thấy cô thực sự không muốn đi, cũng không khuyên nữa.
Tuy chỗ này là trong góc nhưng cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi, bên kia toàn là bậc tiền bối, cô để mấy món nhạt và cá kho ở đó, còn bên này là những món giới trẻ thích như cá nấu chua cay, lẩu cá chua cay.
Tô Hân gắp không ngừng, cúi đầu ăn ngấu nghiến. Nấu nướng cũng rất tốn sức, vì muốn lên hình quảng cáo quần tất thật hoàn hảo nên gần đây cô chỉ ăn đồ ít muối, món nào mặn một chút cũng phải nhúng nước, bây giờ quảng cáo đã quay xong, cô có thể thoải mái ăn một bữa thật ngon.
Từ Nghệ Bác ngồi bên cạnh Tô Hân. Trước khi ăn anh ta đã chụp ảnh, giờ thì không ngừng khen ngợi Tô Hân: "Tô Hân, em nấu ăn ngon quá, sao còn nhỏ tuổi mà đã biết nấu ăn ngon như vậy rồi?"
"Bị cuộc sống ép buộc thôi." Tô Hân nói ngắn gọn, cô sống một mình quanh năm, đồ ăn mang về lại không ngon.
Tô Hân tỏ vẻ không bận tâm, vốn dĩ cô đã tính sẵn nên mang thêm phần cho mọi người rồi, chỉ là không ngờ lại hết nhanh như vậy.
"Món sườn này là do em tự tay làm?" Câu nói của anh quay phim lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Nha đầu Tô Hân, có thể làm món cá hấp cho chú được không?"
"Làm gì có chuyện hấp cá chứ, phải kho tàu mới ngon."
Đạo diễn An, biên kịch Khải ca và mấy người khác thi nhau nói.
Từ Nghệ Bác, một thanh niên gắp thức ăn không nhanh bằng người khác thì chỉ biết nhìn với vẻ thèm thuồng.
Không còn cách nào khác, địa điểm quay phim cách trung tâm thành phố quá xa, xung quanh không có nhà hàng nào tử tế, ngay cả cơm hộp cũng phải nhờ người ta lái xe mấy chục cây số mang đến.
Ai cũng thèm thuồng, đặc biệt là đạo diễn An và biên kịch Khải ca vẫn luôn bám trụ ở phim trường.
Tô Hân đếm sơ qua số người: "Hay là tối nay em tự tay nấu một bàn cho mọi người nhé?"
"Tuyệt vời!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, được, được!"
Mấy người trẻ tuổi đã vây quanh Tô Hân và bắt đầu gọi món. Tô Hân cũng nghiêm túc ghi lại và nói không thành vấn đề: "Lát nữa em với Tiểu Hồng sẽ đi chợ xem sao."
Bạch Thủy Tiên ở bên kia cũng nghe thấy: "Hừ, ra vẻ ta đây, ai thèm."
Cô ta đang giảm cân, nhất quyết sẽ không ăn loại đồ ăn nhiều calo đó, trà lúa mạch và bột protein mới là món yêu thích của cô ta.
Đạo diễn An còn cố ý sắp xếp lại lịch quay để Tô Hân được nghỉ sớm.
Hơn một tiếng sau, Tô Hân cùng Tiểu Hồng mua một đống thịt cá lớn, sau đó nhờ người bán rau chở về bằng xe ba gác.
"Mua nhiều thật đấy." Anh quay phim sáng mắt ra. Tô Hân xua tay: "Yên tâm, nhất định sẽ để mọi người ăn no."
Mượn tạm nồi niêu xoong chảo của khách sạn, các diễn viên trong đoàn không có cảnh quay cũng đến giúp đỡ.
"Tô Hân, thịt của em mua tươi thật đấy."
"Tình cờ gặp lúc người ta mới mang thịt lợn đến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Củ sen cũng rất đẹp."
"Vâng ạ, lát nữa em sẽ hầm canh xương với củ sen."
Tô Hân điều chỉnh thực đơn, mọi người chia nhau làm, người ninh thịt, người bóc tỏi, ai cũng bận rộn trong vui vẻ.
Lúc ăn cơm, An Ích Trung tìm đến chỗ Tô Hân đang ngồi nghỉ ở góc: "Sao Tiểu Tô lại trốn ở đây thế, lại đây, ngồi giữa đi, bữa cơm này công lao lớn nhất là của cháu."
Mọi người đều gật đầu, đầu bếp là nhất.
Tô Hân xua tay: "Cháu ngồi đây là được rồi ạ, chỗ này tiện hơn."
Mọi người thấy cô thực sự không muốn đi, cũng không khuyên nữa.
Tuy chỗ này là trong góc nhưng cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi, bên kia toàn là bậc tiền bối, cô để mấy món nhạt và cá kho ở đó, còn bên này là những món giới trẻ thích như cá nấu chua cay, lẩu cá chua cay.
Tô Hân gắp không ngừng, cúi đầu ăn ngấu nghiến. Nấu nướng cũng rất tốn sức, vì muốn lên hình quảng cáo quần tất thật hoàn hảo nên gần đây cô chỉ ăn đồ ít muối, món nào mặn một chút cũng phải nhúng nước, bây giờ quảng cáo đã quay xong, cô có thể thoải mái ăn một bữa thật ngon.
Từ Nghệ Bác ngồi bên cạnh Tô Hân. Trước khi ăn anh ta đã chụp ảnh, giờ thì không ngừng khen ngợi Tô Hân: "Tô Hân, em nấu ăn ngon quá, sao còn nhỏ tuổi mà đã biết nấu ăn ngon như vậy rồi?"
"Bị cuộc sống ép buộc thôi." Tô Hân nói ngắn gọn, cô sống một mình quanh năm, đồ ăn mang về lại không ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro