Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Đàn Ông Phải Tự...
2024-10-01 00:27:00
Thức trắng đêm chờ tin nhắn, cuối cùng Phó Lập Diệp cũng đợi được.
Giáo viên nói, đừng trả lời tin nhắn của đối phương quá nhanh, phải để đối phương luôn chờ đợi. Như vậy khi nhắn lại cho đối phương, đối phương sẽ rất xúc động.
Điều này quả thật rất có lý, tuy không phải ứng nghiệm trên người Tô Hân mà là trên người anh.
Tô Hân cả đêm không trả lời tin nhắn, anh thực sự rất mong chờ, bây giờ nhận được hồi âm của Tô Hân, anh rất xúc động.
Giáo viên thật lợi hại, anh phải làm theo lời khuyên của giáo viên: “Căn cứ vào sở thích của đối phương, tặng đối phương những món quà nhỏ.”
…
Tô Hân trả lời tin nhắn xong liền đi đến phim trường, Bạch Thủy Tiên liếc mắt nhìn cô rồi bước tới, “Ồ, gần đây ăn nên làm ra nhỉ, nghe nói còn nhận được quảng cáo.”
Một câu nói khiến Tô Hân vô cớ ngửi thấy mùi dấm chua, Bạch Thủy Tiên dù gì cũng được coi là diễn viên hạng hai, sao lại vì một quảng cáo nhỏ mà đến tìm cô chứ.
"Làm sao có thể so sánh với chị được? Quảng cáo Narcissus của chị đều được phát trên đài truyền hình. Của tôi chỉ là một nhãn hiệu nhỏ mà thôi."
Bạch Thủy Tiên lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng có chút tiếng tăm đã kiêu ngạo, còn chưa có tác phẩm nào ra hồn đã học đòi người ta chạy show.”
Câu này ai nghe mà không biết là đang nói Tô Hân chứ, Tiểu Hồng thật sự muốn mắng lại, Tô Hân chỉ xin nghỉ hai lần, hơn nữa đều là hai ngày không có cảnh quay của cô, đi quay cũng là show giải trí và quảng cáo, căn bản sẽ không có xung đột về mặt nội dung.
Hơn nữa, chẳng lẽ Bạch Thủy Tiên không chạy show chắc?
Bạch Thủy Tiên căn bản không ở phim trường thường xuyên!
Tô Hân nắm lấy cổ tay Tiểu Hồng, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh.
“Chị Thủy Tiên nói đúng, đáng tiếc em không có tiếng tăm gì, được mời quay mà không nhận người ta sẽ nói em chảnh choẹ, về sau nổi tiếng rồi em phải giống như chị Thủy Tiên, một năm quay một hai cái là đủ.”
“Cô!”
Ý ngoài lời của Tô Hân chính là Bạch Thủy Tiên không có tài nguyên, Bạch Thủy Tiên trước đây đúng là từng diễn qua mấy vai diễn được yêu thích, nhưng gần đây nhận cũng chỉ là mấy vai phụ nhỏ, tuy rằng đi hết đoàn phim này đến đoàn phim khác nhưng kỳ thực một vai nữ chính cũng không có.
Bạch Thủy Tiên hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, mấy ngày trước cô ta gây sự với kim chủ của mình chính là muốn có được vai diễn của Tô Hân, kết quả kim chủ lại muốn cô ta giúp đỡ kết nối để quen biết Tô Hân.
Tô Hân lợi hại lắm sao?
Cô ta không tin!
Cô ta quay người lại gọi một cuộc điện thoại, "Điều tra tiếp cho tôi, tôi không tin là cô ta không hề có một phốt nào!"
…
Tô Hân ngồi xem kịch bản ở phim trường. Vai diễn trong bộ phim này của mỗi diễn viên đều không quá nhiều, chỉ là do đạo diễn An quá cầu toàn, nếu không thì đã quay xong từ lâu rồi.
Mấy ngày chạy show khiến Tô Hân cảm thấy rất mệt, cô tranh thủ lúc giải lao giữa các cảnh quay ra ngoài mua sườn, về làm món sườn xào chua ngọt mang đến phim trường để cải thiện bữa ăn.
Lúc ăn cơm, anh quay phim nhìn thấy liền muốn xin một miếng, anh quay phim lại bị đạo diễn An bắt gặp, đạo diễn An lại bị ảnh đế Lưu Hi bắt gặp, Lưu Hi lại bị biên kịch Khải ca bắt gặp...
Một hộp sườn xào chua ngọt đầy ắp đã hết veo trong chớp mắt. Anh quay phim đầy áy náy: "Xin lỗi em nhé."
Giáo viên nói, đừng trả lời tin nhắn của đối phương quá nhanh, phải để đối phương luôn chờ đợi. Như vậy khi nhắn lại cho đối phương, đối phương sẽ rất xúc động.
Điều này quả thật rất có lý, tuy không phải ứng nghiệm trên người Tô Hân mà là trên người anh.
Tô Hân cả đêm không trả lời tin nhắn, anh thực sự rất mong chờ, bây giờ nhận được hồi âm của Tô Hân, anh rất xúc động.
Giáo viên thật lợi hại, anh phải làm theo lời khuyên của giáo viên: “Căn cứ vào sở thích của đối phương, tặng đối phương những món quà nhỏ.”
…
Tô Hân trả lời tin nhắn xong liền đi đến phim trường, Bạch Thủy Tiên liếc mắt nhìn cô rồi bước tới, “Ồ, gần đây ăn nên làm ra nhỉ, nghe nói còn nhận được quảng cáo.”
Một câu nói khiến Tô Hân vô cớ ngửi thấy mùi dấm chua, Bạch Thủy Tiên dù gì cũng được coi là diễn viên hạng hai, sao lại vì một quảng cáo nhỏ mà đến tìm cô chứ.
"Làm sao có thể so sánh với chị được? Quảng cáo Narcissus của chị đều được phát trên đài truyền hình. Của tôi chỉ là một nhãn hiệu nhỏ mà thôi."
Bạch Thủy Tiên lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng có chút tiếng tăm đã kiêu ngạo, còn chưa có tác phẩm nào ra hồn đã học đòi người ta chạy show.”
Câu này ai nghe mà không biết là đang nói Tô Hân chứ, Tiểu Hồng thật sự muốn mắng lại, Tô Hân chỉ xin nghỉ hai lần, hơn nữa đều là hai ngày không có cảnh quay của cô, đi quay cũng là show giải trí và quảng cáo, căn bản sẽ không có xung đột về mặt nội dung.
Hơn nữa, chẳng lẽ Bạch Thủy Tiên không chạy show chắc?
Bạch Thủy Tiên căn bản không ở phim trường thường xuyên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hân nắm lấy cổ tay Tiểu Hồng, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh.
“Chị Thủy Tiên nói đúng, đáng tiếc em không có tiếng tăm gì, được mời quay mà không nhận người ta sẽ nói em chảnh choẹ, về sau nổi tiếng rồi em phải giống như chị Thủy Tiên, một năm quay một hai cái là đủ.”
“Cô!”
Ý ngoài lời của Tô Hân chính là Bạch Thủy Tiên không có tài nguyên, Bạch Thủy Tiên trước đây đúng là từng diễn qua mấy vai diễn được yêu thích, nhưng gần đây nhận cũng chỉ là mấy vai phụ nhỏ, tuy rằng đi hết đoàn phim này đến đoàn phim khác nhưng kỳ thực một vai nữ chính cũng không có.
Bạch Thủy Tiên hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, mấy ngày trước cô ta gây sự với kim chủ của mình chính là muốn có được vai diễn của Tô Hân, kết quả kim chủ lại muốn cô ta giúp đỡ kết nối để quen biết Tô Hân.
Tô Hân lợi hại lắm sao?
Cô ta không tin!
Cô ta quay người lại gọi một cuộc điện thoại, "Điều tra tiếp cho tôi, tôi không tin là cô ta không hề có một phốt nào!"
…
Tô Hân ngồi xem kịch bản ở phim trường. Vai diễn trong bộ phim này của mỗi diễn viên đều không quá nhiều, chỉ là do đạo diễn An quá cầu toàn, nếu không thì đã quay xong từ lâu rồi.
Mấy ngày chạy show khiến Tô Hân cảm thấy rất mệt, cô tranh thủ lúc giải lao giữa các cảnh quay ra ngoài mua sườn, về làm món sườn xào chua ngọt mang đến phim trường để cải thiện bữa ăn.
Lúc ăn cơm, anh quay phim nhìn thấy liền muốn xin một miếng, anh quay phim lại bị đạo diễn An bắt gặp, đạo diễn An lại bị ảnh đế Lưu Hi bắt gặp, Lưu Hi lại bị biên kịch Khải ca bắt gặp...
Một hộp sườn xào chua ngọt đầy ắp đã hết veo trong chớp mắt. Anh quay phim đầy áy náy: "Xin lỗi em nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro