Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 17
2024-10-18 14:40:23
Tử Nguyệt đang đứng ở giữa một cánh đồng xung quanh cô chẳng có ai, sương phủ trắng cảnh vật xung quanh mờ ảo "chị, chị đâu rồi" Tử Nguyệt cố gắng tìm kiếm Doãn Tuyết nhưng không có ai, tại sao cô lại ở đây mọi người đâu.
"đánh nó, đánh chết nó, con nhóc thối tha này dám giấu tiền của ông à" một đám người vây quanh một cô gái nhỏ, tiếng chửi rủa vang lên Tử Nguyệt đứng phía sau nhìn thấy một cô bé tầm 7 tuổi bị một đám người đánh khắp người cô bé toàn những vết bầm, nhưng lại khogn6 khóc cô bé vẫn ngậm chặt miệng không la đau một tiếng nào, máu từ trong miệng chảy ra cô thấy thế định chạy vào nhưng khi vừa chạm vào thì những người đó lại tan biến.
"chuyện gì vậy mình đang ở đâu" đang trong lúc hoang mang thì phía xa lại phát ra tiếng cười cợt, đi theo tiếng đó cô lại nhìn thấy một đám người đang ngồi trong một căn phòng ăn mặc trang điểm của thiếu gia tiểu thư giàu có, bọn họ đang nhìn cô gái kia cười cợt, nhưng cô gái kia là cô đang ngồi phía dưới sàn cô đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê còn bị người khác chuẩn bị làm nhục
"không....không được mấy người không được chạm vào" cô đứng la hét muốn ngăn cản lại không được ngay khi tên thiếu gia kia định chạm vào người cô thì "AAAAAAA"
"cô ta là mất máu hay mất mạng" Thiếu Diễn vừa mới vào xem Tử Nguyệt như thế nào dù gì thì cũng là cấp dưới của anh
"chắc là do mệt quá thôi" Thiếu Thành đứng kế liếc mắt nhìn đứa em trai phát ngôn không biết giữ lời của mình, anh quay sang thì thấy Doãn Tuyết khuôn mặt mệt mỏi ngồi bên cạnh giường "cô qua phòng dành cho khách nghỉ đi"
"không toi muốn đợi em ấy tỉnh lại"
Thiếu Diễn nghe thế thì lại nói "không chừng cô ấy tỉnh lại thì lại tới cô nằm xuống" câu nói của Thiếu Diễn làm cho Thiếu Thành bịt miệng không kịp đá đứa em mình một cái "cậu bớt nói một câu đi"
"hừm em chỉ nói sự thật" Thiếu Diễn đang nói thì nhìn xuống sắc mặt của Tử Nguyệt thấy có gì đó bất thường, anh định cúi xuống xem thế nào thì mắt của Tử Nguyệt đột ngột mở to, cô ngồi bật dậy vô tình đụng trúng Thiếu Diễn cũng đang chuẩn bị cúi xuống thế là một màng trước mắt môi chạm môi được mọi người nhìn thấy, ngay cả ba mẹ anh vừa bước lên thì cugn4 khựng lại
"AAAAAA cái đồ.....cô bị hâm à" Thiếu Diễn dùng tay lau môi mình ánh mắt như muốn giết ngời nhìn Tử Nguyệt.
Do vừa mới tỉnh lại sau giấc mơ nên Tử Nguyệt còn chưa định hình được mình vừa mới làm gì ánh mắt ngơ ngác nhìn mọi người "chị, chị em.....em chưa chết"
Doãn Tuyết ôm cô vào lòng bàn tay vỗ lưng cô "không sao rồi đừng sợ"
Bên đây Thiếu Thành nhịn cười nhìn em trai mình đầu đang bóc khói "sao cảm giác thế nào"
Thiếu Diễn liếc anh mình bỏ đi ra cửa "em đi đánh răng"
"chị anh ta sao vậy" Tử Nguyệt bình tĩnh lại quay ra hỏi Doãn Tuyết. nhưng ai cũng im lặng nhìn cô.
"aiya kệ nó đi" mẹ của anh đi lại nói với Tử Nguyệt ánh mắt bà hiền từ "cô gái đã khỏe rồi à"
Tử Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mắt "bà....bà là"
"à ta quên mất, ta là mẹ của hai thằng con trai khó trị này" giọng nói bà xen lẫn ý cười
"à dạ chào phu nhân"
"aiya đừng gọi như vậy ta nghĩ nên đổi cách xưng hô"
"đổi xưng hô ạ"
"ừm đúng rồi nên gọi là mẹ chẳng hạn"
"mẹ" Tử Nguyệt và Doãn Tuyết nghe vậy thì kình ngạc còn Thiếu Thành thì bị bất ngờ vội lôi mẹ mình ra ngoài "mẹ con nghĩ chúng ta nên ra ngoài để cho cô ấy nghỉ ngơi"
"con từ từ" bà bị đứa con trai của mình kéo ra cửa còn không quên quay lại nói "hai con nghỉ đi nhá, lần sau nói tiếp"
Trong phòng hai cô gái ngồi ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
"đánh nó, đánh chết nó, con nhóc thối tha này dám giấu tiền của ông à" một đám người vây quanh một cô gái nhỏ, tiếng chửi rủa vang lên Tử Nguyệt đứng phía sau nhìn thấy một cô bé tầm 7 tuổi bị một đám người đánh khắp người cô bé toàn những vết bầm, nhưng lại khogn6 khóc cô bé vẫn ngậm chặt miệng không la đau một tiếng nào, máu từ trong miệng chảy ra cô thấy thế định chạy vào nhưng khi vừa chạm vào thì những người đó lại tan biến.
"chuyện gì vậy mình đang ở đâu" đang trong lúc hoang mang thì phía xa lại phát ra tiếng cười cợt, đi theo tiếng đó cô lại nhìn thấy một đám người đang ngồi trong một căn phòng ăn mặc trang điểm của thiếu gia tiểu thư giàu có, bọn họ đang nhìn cô gái kia cười cợt, nhưng cô gái kia là cô đang ngồi phía dưới sàn cô đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê còn bị người khác chuẩn bị làm nhục
"không....không được mấy người không được chạm vào" cô đứng la hét muốn ngăn cản lại không được ngay khi tên thiếu gia kia định chạm vào người cô thì "AAAAAAA"
"cô ta là mất máu hay mất mạng" Thiếu Diễn vừa mới vào xem Tử Nguyệt như thế nào dù gì thì cũng là cấp dưới của anh
"chắc là do mệt quá thôi" Thiếu Thành đứng kế liếc mắt nhìn đứa em trai phát ngôn không biết giữ lời của mình, anh quay sang thì thấy Doãn Tuyết khuôn mặt mệt mỏi ngồi bên cạnh giường "cô qua phòng dành cho khách nghỉ đi"
"không toi muốn đợi em ấy tỉnh lại"
Thiếu Diễn nghe thế thì lại nói "không chừng cô ấy tỉnh lại thì lại tới cô nằm xuống" câu nói của Thiếu Diễn làm cho Thiếu Thành bịt miệng không kịp đá đứa em mình một cái "cậu bớt nói một câu đi"
"hừm em chỉ nói sự thật" Thiếu Diễn đang nói thì nhìn xuống sắc mặt của Tử Nguyệt thấy có gì đó bất thường, anh định cúi xuống xem thế nào thì mắt của Tử Nguyệt đột ngột mở to, cô ngồi bật dậy vô tình đụng trúng Thiếu Diễn cũng đang chuẩn bị cúi xuống thế là một màng trước mắt môi chạm môi được mọi người nhìn thấy, ngay cả ba mẹ anh vừa bước lên thì cugn4 khựng lại
"AAAAAA cái đồ.....cô bị hâm à" Thiếu Diễn dùng tay lau môi mình ánh mắt như muốn giết ngời nhìn Tử Nguyệt.
Do vừa mới tỉnh lại sau giấc mơ nên Tử Nguyệt còn chưa định hình được mình vừa mới làm gì ánh mắt ngơ ngác nhìn mọi người "chị, chị em.....em chưa chết"
Doãn Tuyết ôm cô vào lòng bàn tay vỗ lưng cô "không sao rồi đừng sợ"
Bên đây Thiếu Thành nhịn cười nhìn em trai mình đầu đang bóc khói "sao cảm giác thế nào"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu Diễn liếc anh mình bỏ đi ra cửa "em đi đánh răng"
"chị anh ta sao vậy" Tử Nguyệt bình tĩnh lại quay ra hỏi Doãn Tuyết. nhưng ai cũng im lặng nhìn cô.
"aiya kệ nó đi" mẹ của anh đi lại nói với Tử Nguyệt ánh mắt bà hiền từ "cô gái đã khỏe rồi à"
Tử Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mắt "bà....bà là"
"à ta quên mất, ta là mẹ của hai thằng con trai khó trị này" giọng nói bà xen lẫn ý cười
"à dạ chào phu nhân"
"aiya đừng gọi như vậy ta nghĩ nên đổi cách xưng hô"
"đổi xưng hô ạ"
"ừm đúng rồi nên gọi là mẹ chẳng hạn"
"mẹ" Tử Nguyệt và Doãn Tuyết nghe vậy thì kình ngạc còn Thiếu Thành thì bị bất ngờ vội lôi mẹ mình ra ngoài "mẹ con nghĩ chúng ta nên ra ngoài để cho cô ấy nghỉ ngơi"
"con từ từ" bà bị đứa con trai của mình kéo ra cửa còn không quên quay lại nói "hai con nghỉ đi nhá, lần sau nói tiếp"
Trong phòng hai cô gái ngồi ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro