Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại

Một Mặt Hư Của...

Thận Ngôn

2024-08-11 15:16:16

Xong việc.

Ôn Ngôn than thở nằm ở trên giường, hơi thở xung quanh tất cả đều là cổ hương vị dâm mỹ dày đặc kia, Lục Diệu đã mặc xong quần áo rồi, quân trang trên người, lại lần nữa biến thành một người đàn ông lịch lãm, đi đến mép giường kéo cao chăn cho cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Cháo bên trong có trứng vịt Bắc Thảo với xíu mại của Khánh Phúc Trai.” Trên mặt cô vẫn còn nước mắt, giống như búp bê vải bị chơi nát.

40 phút sau.

Ôn Ngôn khoanh chân ngồi ở trên sô pha, trên người xuyên chính là áo hoodie rộng thùng thình, tóc dài búi trên đầu, tăng thêm sự gợi cảm của thiếu nữ; Sau khi uống mấy ngụm cháo, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất đang ở hút thuốc.

Thật là, kẻ nghiện thuốc.

“Anh Tứ, anh không ăn một chút sao?”

Lục Diệu xoay người lại, ánh mắt nhìn cô có chút đen tối không rõ.

“Vậy em ăn trước.” Ôn Ngôn cười cúi đầu, cắn một miếng xíu mại.

Nhìn thấy cô ăn vô tâm không phổi như vậy, Lục Diệu mới nhớ tới lần nhìn thấy cô ở nhà họ Ôn, cô thành thạo kỹ thuật diễn, hiện tại ngoài việc có thể xác định cô cao trào là sự thật, còn lại những lúc khác đều là nhìn không thấu cô là thật hay giả.

……

Đến nhà họ Lục trước bữa cơm tối.

Nguyễn Ương đang ở trong phòng bếp giúp Lâm Anh nhặt rau, sau khi Lục Diệu tới thì đã bị Lục Vạn Lâm kêu đến thư phòng, Ôn Ngôn đứng ở trong phòng khách, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Không phải không có nghĩ tới việc đi vào bếp phụ giúp một chút, nhưng mà vốn dĩ cô đã không biết nấu cơm, đi cũng là thêm phiền.

Còn nữa, lúc trước Lục Diệu đã từng nói qua, trong hai năm này không cần đón ý nói hùa mỗi người trong nhà họ Lục, chỉ cần làm tốt bổn phận bà Lục của anh, làm cho Nguyễn Ương hết hy vọng là được.

Lục Diệu từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Ôn Ngôn đứng ở trước cửa sổ sát đất, còn tưởng rằng cô là đang ngắm tuyết.

Anh đi qua hỏi cô: “Muốn đi ra ngoài chơi?”

Ôn Ngôn hoảng hốt một lát, nhớ tới khi gặp anh ở dinh thự nhà họ Ôn cô là đang chơi nặn người tuyết: “Nếu không anh Tứ nặn người tuyết cho em được không?”

“Được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quân nhân làm việc hiệu suất cao, chỉ trong chốc lát người tuyết đã được nặn xong, thưởng thức người tuyết trước mắt, Ôn Ngôn vẫn còn cảm thấy thiếu một cái gì đó, nhìn thấy Lục Diệu từ trong phòng đi ra, trong tay cầm củ cà rốt.

Thì ra là thiếu cái mũi.

“Anh Tứ thật là giỏi.” Ôn Ngôn khen ngợi phát ra từ nội tâm, toát ra ánh mắt sùng bái.

Tay của Lục Diệu nâng cô lên: “Thời điểm đem em chơi đến cao trào cũng chưa nghe em khen anh như vậy.”

Đột nhiên nói chuyện nhạy cảm như vậy, còn là đang ở nhà họ Lục, ít nhiều gì Ôn Ngôn cũng sẽ có chút ngại ngùng: “Anh Tứ thật là xấu.”

“Mặt xấu của anh em còn chưa có gặp qua.” Ngón cái mới vừa đụng tới cô môi, còn không có xoa nắn liền dời đi, không muốn phá hư khuôn mặt vừa mới trang điểm tinh xảo của cô: “Buổi tối có muốn trông thấy nó hay không?”

Ốc sên đỏ đang ám chỉ.

Nguyễn Ương từ trong phòng bếp bưng đồ ăn ra tới nhìn thấy một màn này ở ngoài cửa sổ, ghen ghét đến nỗi quên mất trên tay còn đang bưng đồ, cầm lâu một bị nên bị bỏng đến: “A……”

Một mâm đồ ăn bị ném đổ ở trên mặt đất.

Nghe được tiếng thét chói tai, Ôn Ngôn quay đầu nhìn về phía phòng khách, Lục Diệu lại chạy về phía phòng khách đầu tiên, giống như người một giây trước còn đang nói chuyện dâm đãng cũng không phải anh.

Ôn Ngôn chưa đi đến phòng khách, liền đứng ở ngay tại chỗ nhìn chăm chú vào Lục Diệu giúp Nguyễn Ương bôi thuốc trị phỏng, có một phút như vậy cảm thấy bọn họ còn rất xứng đôi.

Khi ăn cơm Ôn Ngôn lấy ra kỹ thuật diễn chuyên nghiệp của mình diễn tình cảm với Lục Diệu, không ngừng gắp đồ ăn cho anh.

Lục Vạn Lâm cùng Lâm Anh xem ở trong mắt, trong lòng lại vô cùng vừa lòng với người con dâu này, con trai ở trong bộ đội bận rộn, con dâu phải như vậy.

Lúc trước Ôn Ngôn dọn ra ở riêng, còn tưởng rằng hai người họ là liên hôn, cũng không có cơ sở cảm tình, hiện tại xem ra cũng không phải không có cảm tình, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Nguyễn Ương làm trò trước mặt người nhà họ Lục không dám lỗ mãng, sau khi ăn xong hai ông bà đi trên lầu, cô ta mới chủ động tới gần Lục Diệu: “Anh Tứ, đèn trong phòng em hình như hỏng rồi, cứ luôn nhấp nháy, anh có thể sửa giúp em không?”

Không chờ Lục Diệu mở miệng, Ôn Ngôn đã thay anh đồng ý, tươi cười ôn hòa nói: “Anh Tứ đi giúp em ấy sửa đèn đi, em mang máy tính tới, lát nữa sẽ đi làm.”

Nói xong, đã đi ra ngoài sảnh, tiến về phía nhà sau.

Lục Diệu nhìn chăm chú vào bóng dáng đang đi xa của cô, đáy mắt dần dần ảm đạm.

Nguyễn Ương tủi thân cắn cắn môi dưới, cố ý châm ngòi hỏi: “Anh Tứ, anh thật sự thích chị Tứ sao? Vì sao em lại cảm thấy chị ấy không thích anh Tứ vậy chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em cũng có thể nhìn ra được cô ấy không thích anh?”

Muốn châm ngòi thành công, Nguyễn Ương thêm mắm thêm muối: “Đúng vậy anh Tứ, anh không cảm thấy chị Tứ rất kỳ quái sao? Thời điểm ba mẹ ở đây cô ấy đối với anh rất tốt, nhưng ba mẹ vừa đi, cô ấy giống nhau chỉ hận không thể lập tức rời khỏi anh vậy.”

Lục Diệu trầm tư một lát, hỏi cô: “Anh phải làm như thế nào? Chị Tứ của em mới có thể thích anh đây?”

“Cái gì?” Nguyễn Ương còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

“Anh đang theo đuổi chị Tứ.”

“……”

Nguyễn Ương liền giống như xơ cứng, chỉ cảm thấy so với nghe Lục Diệu từ chối còn đả kích hơn.

……

Ôn Ngôn nửa nằm ở trên giường làm việc, cắt phim mới do bên New York chiếu, bởi vì liên quan đến SM nên cắt đoạn nữ chính bị nam chính dùng thắt lưng xích cổ lại.

Lục Diệu mở cửa tiến vào, nghe được âm thanh quất đánh người cùng tiếng con gái rên rỉ.

“Cái kia, em nhận công việc ở bên New York, giúp bọn họ cắt một vài đoạn ngắn dùng để tuyên truyền.” Ôn Ngôn giải thích, không cảm thấy công việc của mình xấu hổ đến mức nào, cũng không có khép máy tính lại.

Lục Diệu đi qua đó, quét mắt nhìn lên màn hình máy tính của cô, nhìn thấy nữ chính nhỏ nhắn bị người ta che mắt quỳ ở trên giường, da cổ bị người đàn ông cường tráng phía sau dùng dây lưng quất đánh đỏ lên: “Em đạo?”

“Bộ này không phải, em đạo diễn chính là……” Ý thức được lời nói bị tách ra, Ôn Ngôn bật cười, liếc anh một cái: “Anh Tứ anh chính là con hồ ly.”

Không giấu diếm nữa, Ôn Ngôn đúng sự thật nói nghề nghiệp của mình, còn tìm ra ba bộ phim đen khác có quy mô lớn ở New York mà mình làm đạo diễn: “Ba bộ này là em đạo diễn.”

Không ngờ tới người đàn ông này lại nói: “Anh đều đã xem qua.”

Ách…… Thế mà đều đã xem qua.

Lục Diệu lấy máy tính ra khỏi người cô, chỉ chỉ một bộ phim ở bên trong nói với cô: “Đêm nay chúng ta có thể thử cách chơi của bộ phim này xem, em là đạo diễn, chắc là rất rõ là chơi như thế nào.”

Ôn Ngôn suýt chút nữa là hét lên.

Bộ này chính là liên quan đến SM đó!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại

Số ký tự: 0