Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại

Say Rượu 1

Thận Ngôn

2024-08-11 15:16:16

Ôn Ngôn tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lục Diệu đã thay sơ mi trắng quần tây đen, trong tay xách theo áo khoác đi ra từ phòng để quần áo: “Anh Tứ muốn đi ra ngoài sao?” Không chơi SM?

Lục Diệu đóng cửa phòng quần áo lại: “Đám người Yến Tống muốn tổ bữa tiệc chào mừng anh trở về.”

“Vậy chúc anh Tứ đi chơi vui vẻ nha.” Cô xõa tóc, một bộ tư thái nhẹ nhàng.

Lục Diệu nhìn cô chăm chú một lát, không có nói gì nữa, nện bước thong thả đi ra ngoài.

Ôn Ngôn mới vừa ngồi ở trước bàn trang điểm, cô cầm lọ kem dưỡng ẩm còn chưa nặn kem ra tay, phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa, rất nhẹ…

*

“Triều đường” là hội sở tư nhân dưới danh nghĩa của Quốc tế Tống Đường, được Yến Tống tự mình quản lý.

Ở trong mắt người ngoài: Đây là một hội sở chuyên cung cấp các dịch vụ ăn nhậu chơi bời của xã hội thượng lưu, là nơi Yến Tống chuyên dùng để mở rộng nhân mạch bảo địa, nhưng đối với bản thân Yến Tống mà nói, nơi này là chỗ thanh khiết duy nhất anh ta có thể cùng anh em tốt uống rượu pha trò.

Năm đó đám anh em ở bộ đội đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, sau khi xuất ngũ đều đặt chân vào các ngành sản xuất khác nhau, làm chính trị, cũng có người làm gì cũng không được, trở về kế thừa gia nghiệp, chỉ có một mình Lục Diệu vẫn còn thủ vững ở bộ đội.

Mỗi lần anh làm nhiệm vụ trở về, Yến Tống đều sẽ tổ chức tiệc chào đón anh về ở Triều Đường, uống rượu nhiều thì sẽ không ngừng khuyên bảo: “Anh Tứ cậu cũng đã kết hôn rồi nên đừng liều mạng như vậy, cậu cần gì quan tâm người khác nghi ngờ cậu như thế nào, mấy anh em mình biết cậu đã trả giá ra những gì không phải là được rồi sao? Cậu cần gì quan tâm người khác thấy thế nào, cái quân hàm thượng tướng này của cậu chính là cậu thật sự dùng mạng để đổi lấy! Cái nào mà không phải chín chết một sống chứ?”

“Vừa nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, con mẹ nó tôi vừa nhìn thấy liền tức giận! Hy sinh 7 nhân viên chính phủ! Cũng không công bố tên họ, tôi biết nhiệm vụ bí mật, thân phận của các cậu không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng mà cái này cũng quá đáng con mẹ nó chứ! Chết cũng đã chết rồi, còn không thể cho chút thể diện sao!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại nhiệm vụ này gây thù chuốc oán quá nhiều, địch quân chỉ cần là còn một người sống sót, người nhà đều sẽ gặp phải nguy hiểm, cho dù là hy sinh hay là chiến thắng trở về, trên mặt đều quy định không thể tuyên truyền bốn phía.

Mà Lục Diệu chính là tổng đội trưởng bộ đội bí mật này của nước Z, thành viên đội này được phân bố ở khắp nơi trên nước Z, khi cần các thành viên đề sẽ bị triệu tập.

Trước kia Yến Tống cũng là một thành viên ở trong đội này, bởi vì tính thân phận đặc thù cho nên người trong nhà không có biết, còn hiểu lầm anh ta rất nhiều, thậm chí ngay cả bạn gái mối tình đầu của anh ta còn cho rằng anh ta là tên côn đồ không học vấn không sự nghiệp, cho nên lựa chọn rời khỏi anh ta.

Năm 22 tuổi Yến Tống quyết đoán lựa chọn rời khỏi, không hề có khát vọng rộng lớn, một lòng trầm mê với tiền tài nhân mạch không thể tự kiềm chế được.

“Cậu nhìn tôi bây giờ đi? Ít nhất tôi muốn về nhà lúc mấy giờ thì về, bên gối trước giờ cũng không thiếu đàn bà, anh Tứ cậu lại nhìn cậu mà xem!” Yến Tống nói đến một nửa nói bị Mộ Triết Hi đối diện chuốc rượu lấp cái miệng lại.

Mộ Triết Hi là đối tác của quốc tế Tống Đường, đã từng là thủ hạ của Lục Diệu, không giống Yến Tống uống rượu liền rối rắm: “Anh Tứ, Yến Tống uống say, anh ấy nói anh đừng nghe.”

“Nhưng tôi không có say! Đang rất tỉnh táo đây! Tên của thằng nhóc kia tôi đều có thể kêu ra được! Thịnh Tây quyết! Giám đốc công ty điện ảnh Thịnh Thế, cậu hai nhà họ Thịnh ở Nam thành, con rể thị trưởng Bạch Minh Kiến Bắc thành! Không! Là con rể trước! Tôi còn tra ra được, anh Tứ bên này mới vừa kết hôn, anh ta bên kia liền ly hôn với bà xã.” Yến Tống đem ly rượu vứt ngã trên mặt đất, chụp bàn dựng lên: “Có ý nghĩa gì? Đây còn không phải là muốn tranh đoạt cùng anh Tứ à! Con mẹ nó! Chỉ bằng anh ta mà dám đoạt của anh Tứ chúng ta?”

Lục Diệu ngồi ở trên sô pha, chân thon dài vắt chéo vào nhau, cả người tản ra một loại tư thái lười biếng.

Nghe ra ý trong lời nói của Yến Tống, nhưng nhiều năm qua đã sớm mài giũa tính tình như bây giờ, từ trước đến nay anh không giận ra mặt: “Còn tra ra được gì nữa? Tiếp tục.”

Yến Tống uống quá nhiều rượu thì sẽ nói hết toàn bộ, tuyệt không dấu diếm, cho dù là Mộ Triết Hi có dùng ánh mắt không cho anh ta nói, anh ta vẫn đem chuyện hơn một tháng này phái người theo dõi Thịnh Tây Quyết nói ra toàn bộ.

“Anh Tứ! Thằng nhóc kia thật sự không phải đê tiện bình thường! Chị dâu căn bản là không để ý anh ta, nhưng anh ta vẫn là da mặt dày tiến lên phía trước! Gần như mỗi đêm đều lái xe đi đến dưới lầu nhà chị dâu, rình coi thì thằng cuồng! Tôi thật muốn tìm người giáo huấn anh ta một trận!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Diệu nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh như núi: “Đem tin tức nói cho người nhà họ Bạch gia.”

“Nhà họ Bạch sao?” Hai mắt Yến Tống đột nhiên tỏa ra ánh sáng, đánh lên đùi một cái: “Mẹ nó! Thế mà tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Đứa con gái nhà họ Bạch kia cũng không phải là đèn cạn dầu! Nghe nói là chỉ ký vào đơn ly hôn, còn chưa có chính thức làm thủ tục ly hôn đâu.”

Mộ Triết Hi lại lo lắng: “Vậy chị dâu bên kia làm sao bây giờ?”

Chén rượu trong tay nhẹ dừng ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, đáy mắt Lục Diệu có cảm xúc kích động dị thường: “Nhà họ Bạch nếu dám đụng đến người phụ nữ của Lục Diệu tôi, chức thị trưởng của ông ta cũng chỉ đến đấy mà thôi.”

Yến Tống nháy mắt rượu tỉnh, không thể tin được những lời mình nghe được: “Anh Tứ cậu nói thật sao?”

Không phải nói là liên hôn rồi sao?

Rót một ly rượu, Lục Diệu uống một hơi cạn sạch: “Thật giả không quan trọng, quan trọng là cô ấy là người phụ nữ của Lục Diệu.”



Ôn Ngôn là bị mùi rượu nồng nặc huân tỉnh, mở to hai mắt, duỗi tay muốn đẩy người đàn ông đang đè ở trên người ra: “Anh Tứ… Ngô…”

Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lục Diệu đột nhiên động thân cắm vào, dương vật to lớn vọt vào tiểu huyệt không tính là ướt át của cô, cằm gác lên cái trán của cô, thấp giọng thở phì phò: “Tỉnh rồi sao?”

“Nhẹ chút anh Tứ.” Móng tay véo vào vai thịt rắn chắc của anh, Ôn Ngôn đau cắn môi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Lục Diệu Đã Trở Lại

Số ký tự: 0