Cảm Giác Tủi Th...
2024-11-16 22:59:15
Khi lễ khai giảng kết thúc, chiếc xe sang trọng của gia đình Hoắc, một chiếc Rolls-Royce màu đen, dừng lại bên ngoài khuôn viên học viện Havenie.
Ba mẹ của Lam Miên và Lam Nhiên đã cùng nhau bước lên xe, Lam Miên ngồi ở phía trước, vui vẻ nói chuyện với ba mẹ, trong khi Lam Nhiên lặng lẽ ngồi ở phía sau. Không gian trong xe rộng rãi, nhưng ngay lúc này, nó lại cảm giác trống vắng và lạnh lẽo đối với Lam Nhiên
"Ba mẹ, hôm nay trường học thật tuyệt vời! Con đã gặp rất nhiều bạn mới và học được bao nhiêu điều thú vị. Con rất hào hứng với năm học này!" Lam Miên vui vẻ cười lớn với Hoắc Hàn Đình và Uyển Vy
Hoắc Hàn Đình cười hiền từ, nhìn Lam Miên qua kính chiếu hậu
"Con có vui không, Miên? Ba rất mừng vì con có thể hòa nhập với môi trường mới. Con luôn là niềm tự hào của ba mẹ."
Uyển Vy mỉm cười, nhìn Lam Miên: "Miên Miên nhà ta luôn giỏi giang như vậy. Mẹ rất mong chờ những thành tích tốt của con trong năm học này."
Lam Miên tiếp tục nói về những cảm xúc và sự phấn khích của mình trong ngày khai giảng, từ việc gặp gỡ bạn bè mới cho đến việc nghe những bài giảng đầu tiên. Cô trò chuyện rôm rả với ba mẹ, họ cũng nhiệt tình lắng nghe và tham gia cuộc trò chuyện một cách hứng thú.4
Không khí trong xe tràn ngập tiếng cười và những lời khen ngợi dành cho Lam Miên.
Ngồi ở ghế sau, Lam Nhiên cảm thấy như mình vô hình. Cô bé nhìn vào khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, không nói một lời nào. Mọi chuyện xung quanh cô như một bức tranh xa vời, chỉ có ba mẹ và Lam Miên là ở trong cùng một thế giới, còn nó thì chỉ là một phần thừa thãi, không được ai để ý đến.
Lam Nhiên trong lòng, buồn bã "Chỉ có chị Miên là quan trọng… Mẹ và ba không bao giờ hỏi thăm con, không bao giờ để ý con đang nghĩ gì. Tại sao con luôn phải đứng ngoài cuộc như vậy?"
Mắt cô bé hơi đỏ lên, và dù có cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự tủi thân trong lòng vẫn không thể che giấu. Cảm giác như mình không thuộc về nơi này, không có chỗ đứng trong gia đình, càng khiến Lam Nhiên cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
Lam Nhiên thầm thì, mắt không rời khỏi cửa sổ "Sao ba mẹ lại yêu thương chị ấy nhiều như vậy, còn con thì chỉ có thể đứng nhìn? Dù con cố gắng thế nào, vẫn không có ai chú ý đến con."
Cả trong chiếc xe sang trọng, nơi mà mọi thứ đều mang vẻ xa hoa và hoàn hảo, Lam Nhiên vẫn cảm thấy mình như một bóng mờ không ai quan tâm. Cô bé không thể nói ra những gì mình đang cảm thấy, nhưng nỗi đau trong lòng cứ lớn dần.
Lam Miên quay lại, nói với Lam Nhiên một cách vui vẻ "Nhiên, sao em im lặng vậy? em không vui sao? Cũng phải vui lên chứ, chúng ta có cả một năm học mới đầy hứa hẹn mà."
Lam Nhiên chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Lam Nhiên nhỏ nhẹ, không dám nói rõ "Em không sao đâu."
Dù lời nói không thể diễn tả hết sự buồn bã, nhưng Lam Miên vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả với ba mẹ, không nhận ra rằng Lam Nhiên chỉ đang ngồi lặng im, cố gắng kìm nén cảm giác cô đơn và tủi thân của mình
Trong khi cả gia đình vui vẻ, chuyện trò rôm rả, Lam Nhiên như một bóng ma lặng lẽ ngồi trong xe.
Tình yêu thương và sự quan tâm mà ba mẹ dành cho Lam Miên khiến cô cảm thấy mình không có giá trị. Cô chỉ là người thừa, là cái bóng mờ trong một gia đình giàu có và quyền lực, nhưng lại thiếu vắng đi tình cảm và sự gần gũi thật sự. Mỗi lời ba mẹ khen ngợi Lam Miên như một lời nhắc nhở về sự thiếu thốn tình cảm dành cho cô.
______________
Lam Miên đã lớn rồi ư ?? chap này hong thấy có drama gì với Lam Nhiên hết có phải sóng gió đã kết thúc rồi ư ???
Ba mẹ của Lam Miên và Lam Nhiên đã cùng nhau bước lên xe, Lam Miên ngồi ở phía trước, vui vẻ nói chuyện với ba mẹ, trong khi Lam Nhiên lặng lẽ ngồi ở phía sau. Không gian trong xe rộng rãi, nhưng ngay lúc này, nó lại cảm giác trống vắng và lạnh lẽo đối với Lam Nhiên
"Ba mẹ, hôm nay trường học thật tuyệt vời! Con đã gặp rất nhiều bạn mới và học được bao nhiêu điều thú vị. Con rất hào hứng với năm học này!" Lam Miên vui vẻ cười lớn với Hoắc Hàn Đình và Uyển Vy
Hoắc Hàn Đình cười hiền từ, nhìn Lam Miên qua kính chiếu hậu
"Con có vui không, Miên? Ba rất mừng vì con có thể hòa nhập với môi trường mới. Con luôn là niềm tự hào của ba mẹ."
Uyển Vy mỉm cười, nhìn Lam Miên: "Miên Miên nhà ta luôn giỏi giang như vậy. Mẹ rất mong chờ những thành tích tốt của con trong năm học này."
Lam Miên tiếp tục nói về những cảm xúc và sự phấn khích của mình trong ngày khai giảng, từ việc gặp gỡ bạn bè mới cho đến việc nghe những bài giảng đầu tiên. Cô trò chuyện rôm rả với ba mẹ, họ cũng nhiệt tình lắng nghe và tham gia cuộc trò chuyện một cách hứng thú.4
Không khí trong xe tràn ngập tiếng cười và những lời khen ngợi dành cho Lam Miên.
Ngồi ở ghế sau, Lam Nhiên cảm thấy như mình vô hình. Cô bé nhìn vào khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, không nói một lời nào. Mọi chuyện xung quanh cô như một bức tranh xa vời, chỉ có ba mẹ và Lam Miên là ở trong cùng một thế giới, còn nó thì chỉ là một phần thừa thãi, không được ai để ý đến.
Lam Nhiên trong lòng, buồn bã "Chỉ có chị Miên là quan trọng… Mẹ và ba không bao giờ hỏi thăm con, không bao giờ để ý con đang nghĩ gì. Tại sao con luôn phải đứng ngoài cuộc như vậy?"
Mắt cô bé hơi đỏ lên, và dù có cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự tủi thân trong lòng vẫn không thể che giấu. Cảm giác như mình không thuộc về nơi này, không có chỗ đứng trong gia đình, càng khiến Lam Nhiên cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Nhiên thầm thì, mắt không rời khỏi cửa sổ "Sao ba mẹ lại yêu thương chị ấy nhiều như vậy, còn con thì chỉ có thể đứng nhìn? Dù con cố gắng thế nào, vẫn không có ai chú ý đến con."
Cả trong chiếc xe sang trọng, nơi mà mọi thứ đều mang vẻ xa hoa và hoàn hảo, Lam Nhiên vẫn cảm thấy mình như một bóng mờ không ai quan tâm. Cô bé không thể nói ra những gì mình đang cảm thấy, nhưng nỗi đau trong lòng cứ lớn dần.
Lam Miên quay lại, nói với Lam Nhiên một cách vui vẻ "Nhiên, sao em im lặng vậy? em không vui sao? Cũng phải vui lên chứ, chúng ta có cả một năm học mới đầy hứa hẹn mà."
Lam Nhiên chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui vẻ nào.
Lam Nhiên nhỏ nhẹ, không dám nói rõ "Em không sao đâu."
Dù lời nói không thể diễn tả hết sự buồn bã, nhưng Lam Miên vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả với ba mẹ, không nhận ra rằng Lam Nhiên chỉ đang ngồi lặng im, cố gắng kìm nén cảm giác cô đơn và tủi thân của mình
Trong khi cả gia đình vui vẻ, chuyện trò rôm rả, Lam Nhiên như một bóng ma lặng lẽ ngồi trong xe.
Tình yêu thương và sự quan tâm mà ba mẹ dành cho Lam Miên khiến cô cảm thấy mình không có giá trị. Cô chỉ là người thừa, là cái bóng mờ trong một gia đình giàu có và quyền lực, nhưng lại thiếu vắng đi tình cảm và sự gần gũi thật sự. Mỗi lời ba mẹ khen ngợi Lam Miên như một lời nhắc nhở về sự thiếu thốn tình cảm dành cho cô.
______________
Lam Miên đã lớn rồi ư ?? chap này hong thấy có drama gì với Lam Nhiên hết có phải sóng gió đã kết thúc rồi ư ???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro