Cầu Xin
2024-11-12 15:00:18
" Trả con cho em, xin anh đấy..."
Uyển Vy liều mạng nắm chặt lấy cổ tay áo hắn không buông. Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ đau thương.
Trong căn phòng lạnh lẽo không chút ánh sáng. Thân ảnh của người đàn ông đứng trước mặt vô cùng xa vời.
Dù cho Uyển Vy có muốn với đến cũng không cách nào chạm được.
" Con? Con nào của cô? "
Hắn ta đứng đó, ôm trong lòng đứa bé gái chưa đầy 1 tháng tuổi , khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu.
Uyển Vy ngơ ngác đưa mắt lên nhìn anh ta, thân thể cô mềm nhũn đến vô lực. Vẻ mặt xanh xao lạ thường.
Hoắc Hàn Đình và cô cưới nhau đã 5 năm , ban đầu đến với nhau vì tình yêu. Nhưng càng về sau tình yêu càng phai mòn dần.
Đúng là thứ gì cũng có hạn sử dụng, bao gồm cả tình yêu!
" Lam Nhiên con bé còn chưa được 1 tháng tuổi. Anh có thể nào đừng đem con rời xa em, được không? "
Cơ thể Uyển Vy bất giác run lên từng trận, hắn lạnh nhạt nhìn người con gái trước mặt mình mà thản nhiên đáp
" Vậy thì đã sao? "
Hăn nhàn nhạt đáp lời, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đứa bé trên tay đang khóc ầm ĩ thế nào.
Khuôn mặt cau có đến khó nhìn.
" Em biết. Cô ấy không thể sinh con, em biết anh muốn đưa con gái em cho cô ấy nuôi... "
" Nhưng con bé là đứa con mà em sinh ra! "
" Anh và cô ấy có thể cùng nhau nhận con nuôi ... "
Uyển Vy không kìm nén được cảm xúc, những giọt nước mắt bi thương lăn dài trên má cô. Sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh. Không dám có bất kỳ động thái nào kháng cự.
Cô sợ...
Sợ người đàn ông nhẫn tâm kia ra tay với Lam Nhiên. Dù gì đi chăng nữa mẹ của nó vẫn không phải người mà bố nó yêu hiện tại.
Hắn điên rồi, vì người phụ kia bất cứ cái gì cũng nguyện ý làm.
" Không được! "
" Đứa bé cô ấy nuôi phải là con ruột của tôi! "
Hoắc Hàn Đình hắn đưa mắt âm trầm nhìn cô, bàn tay lành lạnh siết chặt lấy thân thể bé nhỏ của đứa bé trong tay.
Thật lạnh!
Ánh mắt! Giọng nói, cử chỉ... Thật lạnh!
Người đàn ông này thật khác xa với người chồng cô từng yêu bằng cả mạng sống
Hoắc Hàn Đình của 5 năm trước, yêu cô bằng cả trái tim. Chưa từng quát cô dù chỉ 1 lần, anh ta luôn luôn để cô vào trong mắt.
Quan tâm, ân cần , bao dung....
Còn bây giờ, trong mắt anh ta chỉ còn sự lạnh nhạt.
" Bắt buộc phải giao Nhiên Nhi cho cô ấy nuôi. "
" Đơn ly hôn trên bàn, ký vào đi. Từ nay đừng đến làm phiền ' gia đình ' của tôi nữa ."
Uyển Vy liều mạng nắm chặt lấy cổ tay áo hắn không buông. Đôi mắt ươn ướt những giọt lệ đau thương.
Trong căn phòng lạnh lẽo không chút ánh sáng. Thân ảnh của người đàn ông đứng trước mặt vô cùng xa vời.
Dù cho Uyển Vy có muốn với đến cũng không cách nào chạm được.
" Con? Con nào của cô? "
Hắn ta đứng đó, ôm trong lòng đứa bé gái chưa đầy 1 tháng tuổi , khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu.
Uyển Vy ngơ ngác đưa mắt lên nhìn anh ta, thân thể cô mềm nhũn đến vô lực. Vẻ mặt xanh xao lạ thường.
Hoắc Hàn Đình và cô cưới nhau đã 5 năm , ban đầu đến với nhau vì tình yêu. Nhưng càng về sau tình yêu càng phai mòn dần.
Đúng là thứ gì cũng có hạn sử dụng, bao gồm cả tình yêu!
" Lam Nhiên con bé còn chưa được 1 tháng tuổi. Anh có thể nào đừng đem con rời xa em, được không? "
Cơ thể Uyển Vy bất giác run lên từng trận, hắn lạnh nhạt nhìn người con gái trước mặt mình mà thản nhiên đáp
" Vậy thì đã sao? "
Hăn nhàn nhạt đáp lời, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đứa bé trên tay đang khóc ầm ĩ thế nào.
Khuôn mặt cau có đến khó nhìn.
" Em biết. Cô ấy không thể sinh con, em biết anh muốn đưa con gái em cho cô ấy nuôi... "
" Nhưng con bé là đứa con mà em sinh ra! "
" Anh và cô ấy có thể cùng nhau nhận con nuôi ... "
Uyển Vy không kìm nén được cảm xúc, những giọt nước mắt bi thương lăn dài trên má cô. Sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh. Không dám có bất kỳ động thái nào kháng cự.
Cô sợ...
Sợ người đàn ông nhẫn tâm kia ra tay với Lam Nhiên. Dù gì đi chăng nữa mẹ của nó vẫn không phải người mà bố nó yêu hiện tại.
Hắn điên rồi, vì người phụ kia bất cứ cái gì cũng nguyện ý làm.
" Không được! "
" Đứa bé cô ấy nuôi phải là con ruột của tôi! "
Hoắc Hàn Đình hắn đưa mắt âm trầm nhìn cô, bàn tay lành lạnh siết chặt lấy thân thể bé nhỏ của đứa bé trong tay.
Thật lạnh!
Ánh mắt! Giọng nói, cử chỉ... Thật lạnh!
Người đàn ông này thật khác xa với người chồng cô từng yêu bằng cả mạng sống
Hoắc Hàn Đình của 5 năm trước, yêu cô bằng cả trái tim. Chưa từng quát cô dù chỉ 1 lần, anh ta luôn luôn để cô vào trong mắt.
Quan tâm, ân cần , bao dung....
Còn bây giờ, trong mắt anh ta chỉ còn sự lạnh nhạt.
" Bắt buộc phải giao Nhiên Nhi cho cô ấy nuôi. "
" Đơn ly hôn trên bàn, ký vào đi. Từ nay đừng đến làm phiền ' gia đình ' của tôi nữa ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro