"Mẹ Sẽ Luôn Ở Đ...
2024-11-16 22:59:15
Lam Nhiên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, cô bé nhìn mẹ, sự hoảng loạn trong ánh mắt dần chuyển sang sự bối rối. Cảm giác vừa mới trải qua khiến nó chưa thể hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ nó — người luôn vắng mặt trong suốt quãng thời gian nó cần nhất, giờ lại bất chấp tất cả để cứu nó, điều đó khiến trái tim nhỏ bé của Lam Nhiên không khỏi rung động.
Lam Nhiên giọng yếu ớt, bối rối
"Mẹ… Mẹ… tại sao lại làm như vậy? Mẹ không sợ sao?"
Uyển Vy nhẹ nhàng xoa đầu con gái, như để an ủi và vỗ về, nhưng trong lòng cô lại không thể ngừng lo lắng. Những gì cô làm không chỉ là vì sự an toàn của Lam Nhiên, mà còn vì chính tình cảm sâu đậm cô dành cho con gái, một tình yêu mà cô đã bỏ lỡ trong suốt bao năm qua.
Uyển Vy giọng khàn khàn, đôi mắt rưng rưng
"Mẹ không sợ, Lam Nhiên ạ. Mẹ chỉ sợ mất con một lần trước kia đối với mẹ là quá đủ rồi. Không có gì quan trọng hơn con đối với mẹ. Mẹ đã sai khi để con một mình quá lâu, nhưng từ giờ, mẹ sẽ không bao giờ để con chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
Uyển Vy ôm chặt con gái vào lòng, như muốn thắt chặt khoảng cách mà bao lâu nay đã tồn tại giữa họ. Sự lo lắng, yêu thương và nỗi ân hận dâng lên, khiến cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Lam Nhiên, sau một hồi im lặng, bắt đầu cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mẹ mình. Cô bé có thể nghe thấy tiếng tim đập của Uyển Vy, những nhịp đập đầy lo âu, yêu thương nhưng cũng đầy quyết tâm. Bản năng làm mẹ, một sức mạnh không thể tả được, khiến Uyển Vy không chút do dự lao vào nguy hiểm để bảo vệ con gái.
Lam Nhiên khó khăn nói, nhưng giọng đã dịu đi một chút
"Mẹ… con không hiểu. Tại sao lúc trước, mẹ không bảo vệ con như thế này? Con luôn cảm thấy như mình là người thừa, là người không cần thiết trong gia đình này."
Uyển Vy im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xuống con gái, thấy nỗi đau sâu sắc trong đôi mắt ấy. Cô hiểu rằng những lời nói của Lam Nhiên không chỉ là những câu hỏi vô thưởng vô phạt, mà là cả một quá trình chịu đựng, sự tổn thương và nỗi cô đơn trong lòng cô bé.
Uyển Vy giọng nghẹn ngào, mắt ngấn lệ
"Mẹ đã sai. Mẹ để công việc, những mối quan hệ khác lấn át tình yêu thương dành cho con. Mẹ không bảo vệ con, vì mẹ không biết làm thế nào. Mẹ đã thất bại khi không nhận ra con cần mẹ đến mức nào, cần tình yêu của mẹ. Nhưng mẹ hứa, Lam Nhiên, mẹ sẽ không để con cảm thấy cô đơn thêm lần nào nữa. Mẹ sẽ ở đây, bảo vệ con, yêu thương con, dù có chuyện gì xảy ra."
Lam Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của mẹ. Cảm giác giận hờn và sự tổn thương từ quá khứ dần dần tan biến, nhưng một phần trong cô bé vẫn còn e dè. Bởi những vết thương lòng không dễ gì xóa nhòa.
Lam Nhiên(nhỏ giọng, ánh mắt hướng về phía mẹ, vẫn có chút nghi ngờ
"Con… không biết liệu mẹ có thể làm được không. Từ trước đến giờ, con luôn tự mình chiến đấu. Mẹ không biết, không phải vì mẹ không yêu con, mà vì con đã quá quen với sự cô đơn."
Uyển Vy không nói thêm gì, chỉ siết chặt tay Lam Nhiên hơn, như muốn truyền cho con gái một sức mạnh vô hình. Uyển Vy biết rằng, dù mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng cô sẽ cố gắng, từng ngày từng giờ để chứng minh cho con thấy tình mẹ không phải là thứ dễ dàng phai mờ.
Uyển Vy thì thầm, dịu dàng
"Con không còn cô đơn nữa. Mẹ sẽ luôn ở đây, bên cạnh con, bất kể thế nào."
Khoảnh khắc ấy, cả hai mẹ con đều im lặng, nhưng sự kết nối giữa họ đã sâu sắc hơn bao giờ hết. Mặc dù nỗi đau quá khứ vẫn còn đó, nhưng ít nhất, Lam Nhiên bắt đầu cảm nhận được rằng tình yêu của mẹ mình không phải là một điều gì đó xa vời, mà đang từng bước quay về bên cô.
Trong bóng tối của một buổi tối lạnh lẽo, tình mẹ con như ánh sáng ấm áp duy nhất, xua tan mọi sợ hãi và bất an.
Lam Nhiên giọng yếu ớt, bối rối
"Mẹ… Mẹ… tại sao lại làm như vậy? Mẹ không sợ sao?"
Uyển Vy nhẹ nhàng xoa đầu con gái, như để an ủi và vỗ về, nhưng trong lòng cô lại không thể ngừng lo lắng. Những gì cô làm không chỉ là vì sự an toàn của Lam Nhiên, mà còn vì chính tình cảm sâu đậm cô dành cho con gái, một tình yêu mà cô đã bỏ lỡ trong suốt bao năm qua.
Uyển Vy giọng khàn khàn, đôi mắt rưng rưng
"Mẹ không sợ, Lam Nhiên ạ. Mẹ chỉ sợ mất con một lần trước kia đối với mẹ là quá đủ rồi. Không có gì quan trọng hơn con đối với mẹ. Mẹ đã sai khi để con một mình quá lâu, nhưng từ giờ, mẹ sẽ không bao giờ để con chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
Uyển Vy ôm chặt con gái vào lòng, như muốn thắt chặt khoảng cách mà bao lâu nay đã tồn tại giữa họ. Sự lo lắng, yêu thương và nỗi ân hận dâng lên, khiến cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Lam Nhiên, sau một hồi im lặng, bắt đầu cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mẹ mình. Cô bé có thể nghe thấy tiếng tim đập của Uyển Vy, những nhịp đập đầy lo âu, yêu thương nhưng cũng đầy quyết tâm. Bản năng làm mẹ, một sức mạnh không thể tả được, khiến Uyển Vy không chút do dự lao vào nguy hiểm để bảo vệ con gái.
Lam Nhiên khó khăn nói, nhưng giọng đã dịu đi một chút
"Mẹ… con không hiểu. Tại sao lúc trước, mẹ không bảo vệ con như thế này? Con luôn cảm thấy như mình là người thừa, là người không cần thiết trong gia đình này."
Uyển Vy im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xuống con gái, thấy nỗi đau sâu sắc trong đôi mắt ấy. Cô hiểu rằng những lời nói của Lam Nhiên không chỉ là những câu hỏi vô thưởng vô phạt, mà là cả một quá trình chịu đựng, sự tổn thương và nỗi cô đơn trong lòng cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyển Vy giọng nghẹn ngào, mắt ngấn lệ
"Mẹ đã sai. Mẹ để công việc, những mối quan hệ khác lấn át tình yêu thương dành cho con. Mẹ không bảo vệ con, vì mẹ không biết làm thế nào. Mẹ đã thất bại khi không nhận ra con cần mẹ đến mức nào, cần tình yêu của mẹ. Nhưng mẹ hứa, Lam Nhiên, mẹ sẽ không để con cảm thấy cô đơn thêm lần nào nữa. Mẹ sẽ ở đây, bảo vệ con, yêu thương con, dù có chuyện gì xảy ra."
Lam Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của mẹ. Cảm giác giận hờn và sự tổn thương từ quá khứ dần dần tan biến, nhưng một phần trong cô bé vẫn còn e dè. Bởi những vết thương lòng không dễ gì xóa nhòa.
Lam Nhiên(nhỏ giọng, ánh mắt hướng về phía mẹ, vẫn có chút nghi ngờ
"Con… không biết liệu mẹ có thể làm được không. Từ trước đến giờ, con luôn tự mình chiến đấu. Mẹ không biết, không phải vì mẹ không yêu con, mà vì con đã quá quen với sự cô đơn."
Uyển Vy không nói thêm gì, chỉ siết chặt tay Lam Nhiên hơn, như muốn truyền cho con gái một sức mạnh vô hình. Uyển Vy biết rằng, dù mọi thứ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng cô sẽ cố gắng, từng ngày từng giờ để chứng minh cho con thấy tình mẹ không phải là thứ dễ dàng phai mờ.
Uyển Vy thì thầm, dịu dàng
"Con không còn cô đơn nữa. Mẹ sẽ luôn ở đây, bên cạnh con, bất kể thế nào."
Khoảnh khắc ấy, cả hai mẹ con đều im lặng, nhưng sự kết nối giữa họ đã sâu sắc hơn bao giờ hết. Mặc dù nỗi đau quá khứ vẫn còn đó, nhưng ít nhất, Lam Nhiên bắt đầu cảm nhận được rằng tình yêu của mẹ mình không phải là một điều gì đó xa vời, mà đang từng bước quay về bên cô.
Trong bóng tối của một buổi tối lạnh lẽo, tình mẹ con như ánh sáng ấm áp duy nhất, xua tan mọi sợ hãi và bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro