Ánh Sáng Đáy Trăng

"Mẹ Xin Lỗi Con...

2024-11-16 22:59:15

Khi cửa phòng của Lam Nhiên nhẹ nhàng mở ra, Uyển Vy bước vào. Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm nghị của Hoắc Hàn Đình, Uyển Vy mang đến một không khí dịu dàng, nhưng trong ánh mắt của bà lại ẩn chứa sự lo lắng sâu sắc. Bà bước vào phòng, tay khẽ nắm lấy tấm chăn, đôi mắt nhìn vào con gái với sự dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần xót xa.

Uyển Vy giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo âu

"Lam Nhiên, con thấy sao rồi? ba con đã nói với mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn... Mẹ biết con đang rất đau lòng, nhưng mọi chuyện sẽ dần qua thôi."

Lam Nhiên ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đầy sự giận hờn và uất ức. Nó vẫn còn nhớ rõ những gì Uyển Vy đã làm trong quá khứ, và dù muốn tha thứ, nó không thể không cảm thấy những vết thương trong lòng mình vẫn còn rất sâu.

Lam Nhiên giọng khàn, đầy uất ức

"Con không hiểu, người… Tại sao người lại đối xử với con như vậy? Tại sao không bao giờ bảo vệ con như bảo vệ Lam Miên? Người luôn yêu thương chị ấy mà bỏ rơi con. Người biết không, khi con chỉ là một đứa trẻ, người không bao giờ ở bên con. Người không bao giờ hỏi xem con có ổn không."

Uyển Vy bước lại gần, ngồi xuống cạnh giường của con gái, ánh mắt của cô lúc này đầy hối lỗi và đau đớn. Cô không thể ngừng tự trách mình về những quyết định trong quá khứ.

Uyển Vy giọng nghẹn ngào, mắt rưng rưng

"Mẹ xin lỗi, Lam Nhiên... Mẹ biết mẹ đã sai. Mẹ đã để Lam Miên vào trong lòng, vì đã lâu không gặp con, và khi con trở lại, mẹ… mẹ đã không biết cách làm cho con cảm thấy an toàn. Mẹ xin lỗi, con không phải là người mẹ tốt."

Cô nhìn Lam Nhiên với ánh mắt đầy hối hận, tay khẽ nắm lấy tay cô bé. Lam Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị siết lại, nhưng không thể ngay lập tức tha thứ, bởi mọi chuyện đã quá lâu rồi, và những tổn thương mà cô để lại trong lòng cô bé là quá lớn.

Lam Nhiên giọng nghẹn ngào nhưng vẫn đầy sự giận dữ

"Người… Con đã phải chịu đựng rất nhiều, người có biết không? Lúc nào cũng là Lam Miên, lúc nào cũng là chị Miên mà người yêu thương. Còn con, con luôn phải đứng một mình. Người không nhìn thấy con sao?"

Uyển Vy quay mặt đi, không thể nhìn thẳng vào mắt con gái mình, bởi những lời này như một lưỡi dao cắt vào trái tim cô. Cô đã yêu thương Lam Miên quá nhiều mà quên mất rằng con gái của mình cũng cần được yêu thương, cần được bảo vệ.

Uyển Vy khẽ thở dài, mắt đầy sự nuối tiếc

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ đã sai, Lam Nhiên… Mẹ đã để quá nhiều thứ che mờ mắt. Mẹ đã không nhận ra rằng con cần mẹ, con cũng xứng đáng được yêu thương. Mẹ không biết làm sao để bù đắp cho con. Mẹ xin lỗi…"

Nó không thể ngừng khóc, nước mắt rơi xuống từng giọt trên khuôn mặt, nỗi đau trong lòng như một ngọn lửa cháy rực.

Lam Nhiên nhắm mắt lại, giọng cứng rắn

"Không phải người làm gì có thể thay đổi được quá khứ. Người đã làm con tổn thương quá nhiều rồi, dù người có xin lỗi, con vẫn không thể quên được những gì đã xảy ra. Nhưng con không muốn mẹ phải chịu đau khổ. Người… có biết con vẫn yêu người không? Dù con đau, con vẫn yêu người."

Uyển Vy nghẹn ngào, đưa tay lên lau những giọt nước mắt, cảm nhận sự tha thứ mà Lam Nhiên dù không nói ra, nhưng đã thể hiện qua lời nói.

Uyển Vy cố gắng kiềm chế, nhìn thẳng vào mắt Lam Nhiên

"Con yêu mẹ, phải không? Mẹ biết, con vẫn yêu mẹ. Mẹ sẽ không bao giờ để con phải chịu đựng thêm nữa. Mẹ hứa, mẹ sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ con, để làm mọi thứ cho con cảm thấy được yêu thương."

Lam Nhiên im lặng một lúc, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Cô không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy như thế nào, nhưng trong lòng cô, sự mâu thuẫn giữa yêu thương và trách móc vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn.

Lam Nhiên (hở dài, nói nhỏ

"Mẹ… Người đã để con một mình quá lâu rồi."

Uyển Vy ôm chặt lấy Lam Nhiên, như để che chở cho cô, như để bù đắp lại những năm tháng đã mất. Cô cảm nhận được sự giằng xé trong lòng con gái mình, nhưng Uyển Vy vẫn muốn tin rằng mọi chuyện sẽ dần dần được chữa lành.

Uyển Vy giọng đầy thổn thức, vỗ về Lam Nhiên

"Xin lỗi con, Lam Nhiên. Mẹ sẽ không bao giờ để con phải chịu đựng nữa. Mẹ yêu con rất nhiều, con biết không?"

Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đặn của hai mẹ con, như thể mọi lời nói đã được buông lỏng trong sự im lặng. Dù chưa thể xóa nhòa mọi vết thương, nhưng ít nhất, cô biết rằng mình đã bắt đầu có thể làm lại từ đầu, để tình mẹ con không phải mãi mãi chìm trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Đáy Trăng

Số ký tự: 0