Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma
Cuộc gặp bí ẩn
Nguyệt Ảnh Hạ
2024-07-03 00:40:18
Tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô thành phố D.
Đã 2 giờ sáng, giờ này nhà nhà người người đều đã ai về nhà nấy nhưng lại có một cô gái thân hình nhỏ nhắn đang chợp mắt ở một góc tường trong một con hẻm nhỏ chắc hẳn cô đã mệt lắm. Bên cạnh vừa hay có một chiếc xe hơi hoàn toàn che khuất đi bóng dáng cô, nếu nhìn kĩ thì may ra còn thấy được cô đang lặng lẽ ngủ trong đấy.
Đột nhiên một tiếng súng rất lớn đã làm cô giật mình, cô còn tưởng là mình nghe nhầm nhưng khi một tiếng nữa vang lên đã xé toạc đi ý nghĩ đó của cô. Trái tim Kiều Ân đang đập mạnh trong ngực. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng lên khu vực xung quanh, tạo nên một bầu không gian u ám và huyền bí. Cảm giác lo lắng và căng thẳng tràn ngập trong tâm trí. Cô tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là ảo giác do cô quá mệt mỏi mà thôi và thế cô lấy hết can đảm nhòm qua khe hở tạo thành giữa bức tường và chiếc xe thì thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Một nhóm khoảng chừng 3, 4 tên mặc đồ đen trông rất bí ẩn, chỉ có tên ở giữa toát lên một khí chất khác thường có lẽ là lão đại của bọn chúng, thân hình hắn cao lớn, vai rộng, eo gầy, chỉ nhìn tấm lưng thôi đã khiến người ta rùng mình, hai tay thong thả đút vào túi quần, ánh mắt vô tình nhìn người đàn ông đang quỳ lạy van xin hắn. Lần đầu cô thấy cảnh tượng này nên không khỏi run rẫy hoảng hốt suýt hét thành tiếng nhưng may là cô đã bịt chặt miệng không cho phép bản thân lên tiếng.
Tiếng thở mạnh của cô dường như đã lọt vào tai tên đó, hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi đang che chắn cho cô rồi cười nhẹ. Chốc lát, xung quanh yên ắng chẳng nghe tiếng động gì, cô mới quay người nhìn xem đám người đó đi chưa thì chẳng thấy ai cô mới thả lỏng nhưng khi quay đầu lại tên đó đang đối mặt với mình, ánh mắt sắt bén ánh lên một màu hỗ phách trông như mãnh thú đang muốn nuốt được con mồi vậy. Vì sợ hãi cả người cô cứng đờ, muốn hét lên nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt chẳng thốt lên được tiếng nào. Nước mắt cô rưng rưng chảy xuống.
Hắn thấy cô chỉ là một con nhóc chỉ mới khoảng 17, 18 tuổi thì có chút câu mày, thở dài một hơi.
“Chỉ là một con chuột thích rình mò mà thôi!”
Hắn đứng lên, châm một điếu thuốc rồi phất tay ra hiệu cho cô rời đi. Cô nhận được tính hiệu liền đứng phắc dậy chạy thật nhanh thoát khỏi đám người đó.
Hắn nhìn cô chạy ngày càng xa thì quay sang nhìn tên thuộc hạ của mình một cái rồi nói.
“Giải quyết đi! Làm nhẹ nhàng thôi, cảnh cáo chút được rồi“.
Tên đó được hắn ra lệnh thì cúi nhẹ đầu tiếp nhận nhiệm vụ sau đó liền lái xe đuổi theo cô. Hắn dàn xếp như một vụ tai nạn giao thông với kinh nghiệm của mình hắn biết thế nào là đủ để khiến cô mất trí mà không ảnh hưởng đến tính mạng. Cô bất tỉnh sau cú va chạm mạnh mẽ.
....
“Bệnh nhân giường số 24 đã tỉnh thưa bác sĩ”
“Chuẩn bị đồ kiểm tra phản xạ”
Cô dần mở mắt ra thì thấy ánh đèn chói chang rọi vào đôi mắt không biết bao lâu rồi chưa tiếp xúc ánh sáng của mình. Cô dần dần vương người tựa vào đầu giường thấy cả người mình có chút đau nhẹ.
“Đây là đâu vậy?”
Bác sĩ nhìn cô trả lời: “Bệnh viện”
“Tại sao cháu lại ở đây ạ?”
Không trả lời câu hỏi của cô, bác sĩ chỉ hỏi cô một vài vấn đề để hoàn thành công việc của mình.
“Cháu là Kiều Ân, 18 tuổi là sinh viên khoa công nghệ thông tin trường LT phải không?”
“Vâng”
“Được rồi tinh thần còn minh mẫn lắm, cháu bị tai nạn giao thông, đã nằm đây được 2 tuần rồi. Bây giờ cháu có thể xuất viện được rồi”
Khi ra quầy tính tiền cô cầm hóa đơn tiền mà tay không khỏi run rẩy, tiền trong túi cô cũng chẳng còn bao nhiêu đã vét sạch để trả tiền viện phí.
Cô chẳng tài nào nhớ nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà lại phải vào bệnh viện trong tình trạng như thế này.
Vừa mới tỉnh dậy, cô cũng có chút đói nhưng khi nhìn những tờ tiền lẻ còn sót lại trong tay mình cô thở dài một hơi cũng không nỡ ăn. Cô vừa mở điện thoại lên là mấy chục cuộc gọi từ người dì “thân yêu” của cô. Người ta nhập viện thì được người nhà hỏi thăm lo lắng còn cô thì lại nhận được một giọng điệu chua chát vòi tiền cô.
“Hai tuần nay mày mất tích ở đâu vậy? Sao tháng này chưa gửi tiền cho tao?”
“Dì thông cảm nhé!...Con dạo này hơi kẹt con gửi trước dì một nửa số tiền được không? Nhờ dì giúp chăm sóc em cháu ạ”
“Tao không có nhiều tiền thế tháng trước tiền mày gửi không đủ! Tháng này nếu mày không gửi đủ tiền cho tao thì mày dắt thằng em mày đi qua bển mà nuôi”
“Vâng ạ! Cháu sẽ cố”
Khi đến nơi làm việc để xin ứng trước một số tiền thì được thông báo mình đã bị sa thải vì đã không đi làm quá lâu và vị trí của cô hay làm việc mọi ngày đã được đổi sang người khác. Cô chỉ ngậm ngùi nắm chặt số tiền trong tay mà thở dài.
Đã 2 giờ sáng, giờ này nhà nhà người người đều đã ai về nhà nấy nhưng lại có một cô gái thân hình nhỏ nhắn đang chợp mắt ở một góc tường trong một con hẻm nhỏ chắc hẳn cô đã mệt lắm. Bên cạnh vừa hay có một chiếc xe hơi hoàn toàn che khuất đi bóng dáng cô, nếu nhìn kĩ thì may ra còn thấy được cô đang lặng lẽ ngủ trong đấy.
Đột nhiên một tiếng súng rất lớn đã làm cô giật mình, cô còn tưởng là mình nghe nhầm nhưng khi một tiếng nữa vang lên đã xé toạc đi ý nghĩ đó của cô. Trái tim Kiều Ân đang đập mạnh trong ngực. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng lên khu vực xung quanh, tạo nên một bầu không gian u ám và huyền bí. Cảm giác lo lắng và căng thẳng tràn ngập trong tâm trí. Cô tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là ảo giác do cô quá mệt mỏi mà thôi và thế cô lấy hết can đảm nhòm qua khe hở tạo thành giữa bức tường và chiếc xe thì thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Một nhóm khoảng chừng 3, 4 tên mặc đồ đen trông rất bí ẩn, chỉ có tên ở giữa toát lên một khí chất khác thường có lẽ là lão đại của bọn chúng, thân hình hắn cao lớn, vai rộng, eo gầy, chỉ nhìn tấm lưng thôi đã khiến người ta rùng mình, hai tay thong thả đút vào túi quần, ánh mắt vô tình nhìn người đàn ông đang quỳ lạy van xin hắn. Lần đầu cô thấy cảnh tượng này nên không khỏi run rẫy hoảng hốt suýt hét thành tiếng nhưng may là cô đã bịt chặt miệng không cho phép bản thân lên tiếng.
Tiếng thở mạnh của cô dường như đã lọt vào tai tên đó, hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi đang che chắn cho cô rồi cười nhẹ. Chốc lát, xung quanh yên ắng chẳng nghe tiếng động gì, cô mới quay người nhìn xem đám người đó đi chưa thì chẳng thấy ai cô mới thả lỏng nhưng khi quay đầu lại tên đó đang đối mặt với mình, ánh mắt sắt bén ánh lên một màu hỗ phách trông như mãnh thú đang muốn nuốt được con mồi vậy. Vì sợ hãi cả người cô cứng đờ, muốn hét lên nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt chẳng thốt lên được tiếng nào. Nước mắt cô rưng rưng chảy xuống.
Hắn thấy cô chỉ là một con nhóc chỉ mới khoảng 17, 18 tuổi thì có chút câu mày, thở dài một hơi.
“Chỉ là một con chuột thích rình mò mà thôi!”
Hắn đứng lên, châm một điếu thuốc rồi phất tay ra hiệu cho cô rời đi. Cô nhận được tính hiệu liền đứng phắc dậy chạy thật nhanh thoát khỏi đám người đó.
Hắn nhìn cô chạy ngày càng xa thì quay sang nhìn tên thuộc hạ của mình một cái rồi nói.
“Giải quyết đi! Làm nhẹ nhàng thôi, cảnh cáo chút được rồi“.
Tên đó được hắn ra lệnh thì cúi nhẹ đầu tiếp nhận nhiệm vụ sau đó liền lái xe đuổi theo cô. Hắn dàn xếp như một vụ tai nạn giao thông với kinh nghiệm của mình hắn biết thế nào là đủ để khiến cô mất trí mà không ảnh hưởng đến tính mạng. Cô bất tỉnh sau cú va chạm mạnh mẽ.
....
“Bệnh nhân giường số 24 đã tỉnh thưa bác sĩ”
“Chuẩn bị đồ kiểm tra phản xạ”
Cô dần mở mắt ra thì thấy ánh đèn chói chang rọi vào đôi mắt không biết bao lâu rồi chưa tiếp xúc ánh sáng của mình. Cô dần dần vương người tựa vào đầu giường thấy cả người mình có chút đau nhẹ.
“Đây là đâu vậy?”
Bác sĩ nhìn cô trả lời: “Bệnh viện”
“Tại sao cháu lại ở đây ạ?”
Không trả lời câu hỏi của cô, bác sĩ chỉ hỏi cô một vài vấn đề để hoàn thành công việc của mình.
“Cháu là Kiều Ân, 18 tuổi là sinh viên khoa công nghệ thông tin trường LT phải không?”
“Vâng”
“Được rồi tinh thần còn minh mẫn lắm, cháu bị tai nạn giao thông, đã nằm đây được 2 tuần rồi. Bây giờ cháu có thể xuất viện được rồi”
Khi ra quầy tính tiền cô cầm hóa đơn tiền mà tay không khỏi run rẩy, tiền trong túi cô cũng chẳng còn bao nhiêu đã vét sạch để trả tiền viện phí.
Cô chẳng tài nào nhớ nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà lại phải vào bệnh viện trong tình trạng như thế này.
Vừa mới tỉnh dậy, cô cũng có chút đói nhưng khi nhìn những tờ tiền lẻ còn sót lại trong tay mình cô thở dài một hơi cũng không nỡ ăn. Cô vừa mở điện thoại lên là mấy chục cuộc gọi từ người dì “thân yêu” của cô. Người ta nhập viện thì được người nhà hỏi thăm lo lắng còn cô thì lại nhận được một giọng điệu chua chát vòi tiền cô.
“Hai tuần nay mày mất tích ở đâu vậy? Sao tháng này chưa gửi tiền cho tao?”
“Dì thông cảm nhé!...Con dạo này hơi kẹt con gửi trước dì một nửa số tiền được không? Nhờ dì giúp chăm sóc em cháu ạ”
“Tao không có nhiều tiền thế tháng trước tiền mày gửi không đủ! Tháng này nếu mày không gửi đủ tiền cho tao thì mày dắt thằng em mày đi qua bển mà nuôi”
“Vâng ạ! Cháu sẽ cố”
Khi đến nơi làm việc để xin ứng trước một số tiền thì được thông báo mình đã bị sa thải vì đã không đi làm quá lâu và vị trí của cô hay làm việc mọi ngày đã được đổi sang người khác. Cô chỉ ngậm ngùi nắm chặt số tiền trong tay mà thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro