Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma
Thăm bệnh
Nguyệt Ảnh Hạ
2024-07-03 00:40:18
Kiều Ân đi theo Dung Hiệp đến phòng mà Vũ Ninh đang nghỉ ngơi. Khi đã đưa cô đến nơi cần đến, Dung Hiệp đã vội rời đi.
Cánh cửa vừa mới được mở ra, Kiều Ân ngay lập tức cảm thấy một cảm giác lạ lùng, sát khí ngút trời tỏa ra từ căn phòng khiến cô không khỏi choáng ngợp. Nhìn quanh một vòng, trông mặt ai cũng nhăn nhó đáng sợ mãi cho đến khi cả hai nhìn thấy Kiều Ân bước vào mới giãn nở cơ mặt.
Vũ Ninh tươi cười đón tiếp cô.
“Em cũng ở đây à? Anh rất vui khi em đến thăm anh đấy!” - Vũ Ninh nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Sao mà không khí ở đây căng thẳng quá vậy?” Kiều Ân thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.
“Anh nghe nói em cũng bị thương rất nặng, không sao chứ?”
“Không sao, em ổn lắm. Em có nấu chút cháo cho anh này.”
“Cảm ơn em nhé, anh thực sự rất nhớ đồ ăn em làm đó”
Hai người cứ mãi nói chuyện mà quên mất trong phòng vẫn còn một người nữa, sự hiện diện thừa thãi bị người ta coi như vô hình.
“Mới gặp mà xưng hô thân thiết quá nhỉ?”
“Tôi đang tạo mối quan hệ tốt đẹp với đàn em, người như cậu thì không hiểu được đâu!”
“Cũng trễ rồi chúng tôi có việc, về thôi!”
Nói rồi anh kéo vội Kiều Ân ra khỏi phòng nhưng chưa kịp bước một chân ra ngoài đã bị đẩy vào trong trở lại bởi Linh Yên và Lưu Phong.
Hai người đang đi làm nhiệm vụ thì nghe chuyện của hai người cũng gấp gáp trở về. Cả hai không hẹn mà gặp ở trước căn cứ nên cũng đi cùng nhau vào bên trong.
“Vũ Ninh, anh không sao chứ?” – Linh Yên nói giọng lo lắng.
“Không sao, anh ổn mà, rất ổn ấy chứ!”
Cả hai trông thấy Kiều Ân cũng có mặt ở đây có chút bất ngờ, và hơn hết họ thấy cả người cô chằn chịt những miếng vải trắng băng bó thì cũng vội quay sang hỏi thăm.
“Em cũng ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm,” Kiều Ân trả lời với một nụ cười.
Lại một lần nữa Thẩm Minh bị coi là vô hình. Để chứng minh cho sự hiện diện của mình, anh ho nhẹ.
Nghe thấy chất giọng quen thuộc thoát ra từ sau lưng, hai người có chút hoảng, chầm chậm quay lại.
“Lão…lão đại, anh cũng ở đây à?”
“Về sớm nhỉ? Hình như mọi lần cậu phải mất 3, 4 ngày mới mang tin tức về cho tôi thì phải”
Mỗi lần được giao phó nhiệm vụ, với khả năng của Lưu Phong thì chỉ cần 1, 2 ngày là xong rồi nhưng về sớm sợ sẽ bị Thẩm Minh tiếp tục bóc lột sức lao động nên anh trốn đi chơi thêm mấy ngày mới trở về. Lần này nhân được tin sốc, anh mới gấp gáp xong nhiệm vụ liền về đây.
“Lần này khác mà! Người anh thân thiết của tôi bị thương nặng thế này nên tôi mới mau chóng làm xong nhiệm vụ quay về đó chứ!”
Tuy anh biết những lời nói đó chỉ là ngụy biện nhưng cũng không muốn tra cứu gì thêm. Vừa xong phần của Lưu Phong, anh liền quay sang nhìn Linh Yên.
“Tôi cũng vậy! Tôi chỉ là lo lắng cho anh Vũ Ninh thôi.”
“Tôi đâu có hỏi tội, cô sợ cái gì”
Im lặng một hồi, anh tiếp lời.
“Qua chỗ Dung Hiệp đón mấy đứa con cưng của cô về đi, trễ chút nữa là cậu ta đem chúng ra thí nghiệm cả đó.”
Vừa nghe đến đó, mặt Linh Yên biến sắc, tức tốc xông ra khỏi phòng chạy đi tìm Dung Hiệp.
“Aaaaa! Lily, Anna, Parcos của tôiiii”
Anh thở dài, hơi cau mày kéo Kiều Ân ra khỏi phòng.
“Đi đâu thế ạ?”
“Mua đồ!”
“Mua đồ? Bây giờ luôn á?”
Một lát sau, Thẩm Minh dẫn cô đến một cửa hàng quần áo cực kì sang trọng. Không gian trưng bày rộng rãi được thiết kế một cách tinh tế và hiện đại. Cửa hàng trưng bày đầy ấp những bộ sưu tập quần áo cao cấp từ các thương hiệu nổi tiếng, với chất liệu và kiểu dáng đẳng cấp.
Kiều Ân lúc này bị sốc tới mức nói không thành lời.
“Chỗ…chỗ này…”
“Tôi không mua có được không chỗ này không phù hợp với tôi.”
“Thế cô định ngày nào cũng mặc đồ của tôi à?”
Cô hoàn toàn bị á khẩu trước lời nói của anh.
Kiều Ân đi mấy vòng thì cũng lựa được vài bộ phù hợp với phong cách của bản thân và vài bộ đồ thiết kế tối giản, gọn gàng để phù hợp cho việc sau này đi làm nhiệm vụ.
Khi tính tiền, nhìn giá từng món một mà lòng cô đau như cắt. Một bộ đồ cũng có giá chát đến nổi trước đây cả đời cô cũng chẳng dám nghĩ đến. Tuy Thẩm Minh đã giúp cô thanh toán nhưng những số tiền đó sẽ được ghi nợ vào tiền lương của cô sau này.
Thật ra anh cũng không nhất thiết phải dẫn cô đi mua từng bộ đồ thế này, vì ở biện thự chính của gia tộc có một căn phòng riêng có rất nhiều đồ được thiết kế riêng cho phu nhân tương lai. Cô cũng có thể sử dụng nó, chỉ cần kêu thợ may chỉnh lại giúp cô một chút để vừa vặn là được nhưng do Thẩm Minh muốn trêu đùa cô một chút nên mới khiến cô phải nợ mình.
Cánh cửa vừa mới được mở ra, Kiều Ân ngay lập tức cảm thấy một cảm giác lạ lùng, sát khí ngút trời tỏa ra từ căn phòng khiến cô không khỏi choáng ngợp. Nhìn quanh một vòng, trông mặt ai cũng nhăn nhó đáng sợ mãi cho đến khi cả hai nhìn thấy Kiều Ân bước vào mới giãn nở cơ mặt.
Vũ Ninh tươi cười đón tiếp cô.
“Em cũng ở đây à? Anh rất vui khi em đến thăm anh đấy!” - Vũ Ninh nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Sao mà không khí ở đây căng thẳng quá vậy?” Kiều Ân thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.
“Anh nghe nói em cũng bị thương rất nặng, không sao chứ?”
“Không sao, em ổn lắm. Em có nấu chút cháo cho anh này.”
“Cảm ơn em nhé, anh thực sự rất nhớ đồ ăn em làm đó”
Hai người cứ mãi nói chuyện mà quên mất trong phòng vẫn còn một người nữa, sự hiện diện thừa thãi bị người ta coi như vô hình.
“Mới gặp mà xưng hô thân thiết quá nhỉ?”
“Tôi đang tạo mối quan hệ tốt đẹp với đàn em, người như cậu thì không hiểu được đâu!”
“Cũng trễ rồi chúng tôi có việc, về thôi!”
Nói rồi anh kéo vội Kiều Ân ra khỏi phòng nhưng chưa kịp bước một chân ra ngoài đã bị đẩy vào trong trở lại bởi Linh Yên và Lưu Phong.
Hai người đang đi làm nhiệm vụ thì nghe chuyện của hai người cũng gấp gáp trở về. Cả hai không hẹn mà gặp ở trước căn cứ nên cũng đi cùng nhau vào bên trong.
“Vũ Ninh, anh không sao chứ?” – Linh Yên nói giọng lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao, anh ổn mà, rất ổn ấy chứ!”
Cả hai trông thấy Kiều Ân cũng có mặt ở đây có chút bất ngờ, và hơn hết họ thấy cả người cô chằn chịt những miếng vải trắng băng bó thì cũng vội quay sang hỏi thăm.
“Em cũng ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm,” Kiều Ân trả lời với một nụ cười.
Lại một lần nữa Thẩm Minh bị coi là vô hình. Để chứng minh cho sự hiện diện của mình, anh ho nhẹ.
Nghe thấy chất giọng quen thuộc thoát ra từ sau lưng, hai người có chút hoảng, chầm chậm quay lại.
“Lão…lão đại, anh cũng ở đây à?”
“Về sớm nhỉ? Hình như mọi lần cậu phải mất 3, 4 ngày mới mang tin tức về cho tôi thì phải”
Mỗi lần được giao phó nhiệm vụ, với khả năng của Lưu Phong thì chỉ cần 1, 2 ngày là xong rồi nhưng về sớm sợ sẽ bị Thẩm Minh tiếp tục bóc lột sức lao động nên anh trốn đi chơi thêm mấy ngày mới trở về. Lần này nhân được tin sốc, anh mới gấp gáp xong nhiệm vụ liền về đây.
“Lần này khác mà! Người anh thân thiết của tôi bị thương nặng thế này nên tôi mới mau chóng làm xong nhiệm vụ quay về đó chứ!”
Tuy anh biết những lời nói đó chỉ là ngụy biện nhưng cũng không muốn tra cứu gì thêm. Vừa xong phần của Lưu Phong, anh liền quay sang nhìn Linh Yên.
“Tôi cũng vậy! Tôi chỉ là lo lắng cho anh Vũ Ninh thôi.”
“Tôi đâu có hỏi tội, cô sợ cái gì”
Im lặng một hồi, anh tiếp lời.
“Qua chỗ Dung Hiệp đón mấy đứa con cưng của cô về đi, trễ chút nữa là cậu ta đem chúng ra thí nghiệm cả đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe đến đó, mặt Linh Yên biến sắc, tức tốc xông ra khỏi phòng chạy đi tìm Dung Hiệp.
“Aaaaa! Lily, Anna, Parcos của tôiiii”
Anh thở dài, hơi cau mày kéo Kiều Ân ra khỏi phòng.
“Đi đâu thế ạ?”
“Mua đồ!”
“Mua đồ? Bây giờ luôn á?”
Một lát sau, Thẩm Minh dẫn cô đến một cửa hàng quần áo cực kì sang trọng. Không gian trưng bày rộng rãi được thiết kế một cách tinh tế và hiện đại. Cửa hàng trưng bày đầy ấp những bộ sưu tập quần áo cao cấp từ các thương hiệu nổi tiếng, với chất liệu và kiểu dáng đẳng cấp.
Kiều Ân lúc này bị sốc tới mức nói không thành lời.
“Chỗ…chỗ này…”
“Tôi không mua có được không chỗ này không phù hợp với tôi.”
“Thế cô định ngày nào cũng mặc đồ của tôi à?”
Cô hoàn toàn bị á khẩu trước lời nói của anh.
Kiều Ân đi mấy vòng thì cũng lựa được vài bộ phù hợp với phong cách của bản thân và vài bộ đồ thiết kế tối giản, gọn gàng để phù hợp cho việc sau này đi làm nhiệm vụ.
Khi tính tiền, nhìn giá từng món một mà lòng cô đau như cắt. Một bộ đồ cũng có giá chát đến nổi trước đây cả đời cô cũng chẳng dám nghĩ đến. Tuy Thẩm Minh đã giúp cô thanh toán nhưng những số tiền đó sẽ được ghi nợ vào tiền lương của cô sau này.
Thật ra anh cũng không nhất thiết phải dẫn cô đi mua từng bộ đồ thế này, vì ở biện thự chính của gia tộc có một căn phòng riêng có rất nhiều đồ được thiết kế riêng cho phu nhân tương lai. Cô cũng có thể sử dụng nó, chỉ cần kêu thợ may chỉnh lại giúp cô một chút để vừa vặn là được nhưng do Thẩm Minh muốn trêu đùa cô một chút nên mới khiến cô phải nợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro