Ánh Sáng Lụi Tàn

Khi cảm giác tì...

2025-01-01 14:13:43

Tiêu Chiến ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày chiếu qua ô kính, tạo thành vệt sáng loang lổ trên sàn nhà. Mỗi ngày trôi qua đều như một vòng lặp bất tận, lấp đầy bởi những ký ức và nỗi đau không thể xóa nhòa.

Nhất Bác đã không liên lạc với anh suốt một tuần kể từ buổi lễ trao giải. Cậu ấy không gọi điện, không nhắn tin, không xuất hiện trước mặt anh. Cả hai như những kẻ xa lạ, chỉ tình cờ gặp lại nhau trên sân khấu, trong ánh nhìn lặng thầm đầy bất lực.

Bên kia thành phố, Vương Nhất Bác ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận. "Tại sao lại như thế? Tại sao anh ấy luôn trốn tránh mình?"

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, nơi cuộc gọi chưa được kết nối với tên "Chiến" hiển thị rõ ràng. Đôi mắt cậu tối sầm lại, trái tim đau như bị ai bóp nghẹt. Dù đã tự dặn lòng hàng trăm lần rằng sẽ không để Tiêu Chiến ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nữa, nhưng chỉ cần một ý nghĩ về anh cũng đủ khiến cậu mất kiểm soát.

"Nhất Bác, em ổn không?" Giọng nói của chị Lâm vang lên phía sau, phá tan không gian ngột ngạt trong phòng.

Cậu quay lại, mệt mỏi gật đầu. "Em ổn, chị đừng lo."

"Nhìn em thế này mà ổn sao? Em biết rõ mọi người đang nói gì về em và Tiêu Chiến chứ? Báo chí viết không ngừng, khán giả thì xôn xao... Em định cứ để mọi chuyện thế này mãi à?"

Nhất Bác cười nhạt, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ nào. "Để họ nói. Em chẳng còn sức để giải thích."

Chị Lâm thở dài. "Nhưng em không thể cứ mãi đau khổ thế này, Nhất Bác. Nếu yêu Tiêu Chiến đến vậy, em phải làm gì đó để thay đổi tình hình, không phải để mọi thứ tồi tệ thêm."

Tối hôm đó, Tiêu Chiến nhận được một tin nhắn từ số lạ:

"Anh có thể gặp tôi không? Chúng ta cần nói chuyện. Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay run rẩy không dám nhấn trả lời. Anh muốn gặp Nhất Bác, nhưng anh sợ. Sợ phải đối diện với ánh mắt buốt giá của cậu, sợ những lời trách móc, sợ phải đối mặt với chính nỗi đau mà anh cố giấu kín.

Quán café nằm ở góc phố nhỏ, nơi cả hai từng đến vào những ngày đầu mới quen. Không gian quen thuộc với ánh đèn vàng ấm áp và hương cà phê thoang thoảng khiến Tiêu Chiến không khỏi bồi hồi. Anh bước vào, nhìn thấy Nhất Bác ngồi ở bàn cuối cùng, nơi mà trước đây họ từng ngồi cùng nhau.

Nhất Bác nhìn lên khi thấy Tiêu Chiến bước tới. Cậu không cười, chỉ gật đầu nhẹ. "Anh đến rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện, đôi tay siết chặt cốc nước trên bàn như để trấn an chính mình. "Em muốn nói gì?"

"Anh nói đi." Nhất Bác nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chất chứa sự giận dữ lẫn tổn thương. "Tại sao anh luôn trốn tránh em? Tại sao anh tự quyết định mọi thứ thay em?"

Tiêu Chiến cắn chặt môi, giọng nói nghẹn ngào. "Vì anh không muốn em bị tổn thương..."

"Vậy anh nghĩ em không tổn thương khi anh bỏ rơi em sao?" Nhất Bác ngắt lời, giọng nói như vỡ ra. "Anh có biết mỗi ngày đối với em dài đến mức nào không? Em không cần anh bảo vệ em bằng cách rời xa em, Tiêu Chiến. Em chỉ cần anh ở bên cạnh em."

"Nhất Bác, anh..." Tiêu Chiến định nói gì đó, nhưng bị đôi mắt của Nhất Bác chặn lại. Đôi mắt ấy, từng dịu dàng yêu thương, giờ đây lại đầy những vết nứt đau đớn.

"Anh luôn nói rằng anh yêu em, nhưng chính anh là người khiến em cảm thấy tình yêu chỉ là một nỗi đau không hồi kết." Nhất Bác hạ giọng, cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào.

Tiêu Chiến không thể chịu nổi nữa. Anh đưa tay chạm vào bàn tay của Nhất Bác, nhưng cậu rút lại. Khoảnh khắc đó, anh nhận ra giữa họ đã có một khoảng cách quá lớn, một vết thương sâu không thể dễ dàng chữa lành.

"Anh xin lỗi..." Anh thì thầm, gần như không đủ lớn để nghe thấy.

Nhất Bác đứng dậy, nhìn anh một lần cuối. "Anh xin lỗi, nhưng em không chắc điều đó có thể thay đổi được gì. Em mệt mỏi rồi, Tiêu Chiến. Nếu anh không thể yêu em mà không tự làm tổn thương mình, thì có lẽ chúng ta thực sự không nên tiếp tục nữa."

Những lời nói của Nhất Bác như nhát d.a.o chí mạng. Tiêu Chiến nhìn theo bóng cậu rời đi, trái tim anh như vỡ vụn. Anh biết mình sai, nhưng anh không biết cách nào để sửa chữa.

Đêm đó, Tiêu Chiến ngồi lại quán café đến tận khuya. Mỗi ký ức với Nhất Bác ùa về như một cuốn phim cũ, khiến anh không thể ngăn nổi dòng nước mắt.

Ở bên ngoài, Nhất Bác đứng tựa vào góc tường, ánh mắt hướng về phía cửa quán café. Cậu không rời đi thật sự, nhưng cũng không bước vào lại. Có lẽ, cậu chỉ muốn đợi đến khi Tiêu Chiến rời khỏi, để đảm bảo rằng anh không còn khóc trong căn phòng ấy.

Cả hai vẫn yêu nhau, nhưng tình yêu giờ đây không còn là niềm hạnh phúc, mà chỉ là một chuỗi ngày dài đau đớn khôn nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Lụi Tàn

Số ký tự: 0