Ánh Sáng Nơi U Tối

Dịu dàng

Thúy Liễu

2024-11-08 23:25:46

"Chìa khóá đâu?" Giọng anh anh trầm lạnh cất lên.

Tịch Ngưng từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, khoé môi hơi mím lại, hít sâu một cái, khó khăn lấy chìa khóa trong túi áo ra đưa cho anh.

Trên người Thương Mộ Nghiêm có mùi hương cây cỏ thanh mát dễ chịu, được anh bế bằng một tay cô cảm thấy bản thân trở nên cực kì nhỏ bé.

Từ lâu rồi cô đã không được ai bế như vậy, bàn tay cô đặt trên đùi khẽ siết chặt lại.

Trong mắt xuất hiện tia phức tạp bối rối.

Sau khi vào đến trong phòng khách Thương Mộ Nghiêm cẩn thận đặt Tịch Ngưng ngồi xuống, khi nãy được anh bế cơn đau từ chân đã từ từ được giảm xuống.

Nhưng khi cô vừa đặt chân xuống sàn, cảm giác đau từ trong xương truyền ra tận bên ngoài.

Cô hít một hơi thật sâu.

Bả vai cô run rẩy nhẹ, cúi đầu nhắm chặt mắt chờ cơn đau từ từ dịu xuống, vì quá đau mà bàn chân trái cô cứng đờ không dám động đậy mạnh.

Thật ra giày cao gót không quá cao, nhưng cô không phải người quen sử dụng loại đế giày nhọn này, đi đứng bình thường có khi còn loạng choạng xém ngã, huống hồ chi khi nãy cô còn chạy, thật ra té chỉ là chuyện sớm hay mun thôi.

Thương Mộ Nghiêm rũ mắt nhìn Tịch Ngưng, nguy gối giúp cô cởi giày cao gót.

Khi anh đưa bàn tay chạm vào chân phải muốn giúp cô cởi giày cao gót, Tịch Ngưng kinh ngạc mở to mắt nhìn anh đang nguy gối ci giày giúp cô.

Tịch Ngưng sững sốt một hồi lâu.

Trong lòng từ sững sốt dần tăng lên là kinh hãi.

Cô vội vàng giữ chặt bàn tay anh, bình tĩnh nói :"Chuyện này tôi làm được, anh đứng lên đi."

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.

Làm sao cô dám để một người có thân phận cao quý như anh quỳ gối trước mình như vậy chứ.

Cô thật sự không dám nhận sự đối đãi này.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, nhìn lâu đến mức khiến cả người cô đều khẽ rùng mình một cái.

Anh lạnh lùng ra lệnh nói :"Bỏ tay ra."

Tịch Ngưng không hiểu :"Hả?"

Bàn tay Thương Mộ Nghiêm vẫn nắm lấy bàn chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng, da thịt mềm mại trắng nõn như em bé, anh vẫn không buông cổ chân cô, lặp lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi nói lần cuối, em buông tay ra." Áp suất không khí giảm xuống rõ rệt, Tịch Ngưng khi này mới nhận ra, anh là đang muốn cô bỏ tay của mình đang muốn đẩy tay anh ra.

Cảm giác áp lực này rất giống mẹ Tịch mang lại cho cô, khí thế Tịch Ngưng ngay lập tức bị tiêu tan hết, không còn lưu lại một chút nào.

Giống như chú thỏ con bị chủ mắng mà hai tai đều ấm ức cụp xuống, đánh yêu vô cùng.

Nhưng so với mẹ Tịch, cô vẫn cảm thấy khí thế lạnh lẽo và áp bức của anh còn lớn hơn cả mẹ mình.

Bàn tay cô hơi lạnh dần, ngoan ngoãn thu tay về.

Đến khi này động tác tháo giày cô của anh mới tiếp tục, Thương Mộ Nghiêm cởi giày chân phải cô, biết chân trái cô đang đau nên không nhấc lên mà dùng nhiều lực, chỉ nâng bắp chân cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.

Cô khách sáo nói :"Cảm ơn anh."

Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng nhìn cô không lên tiếng.

Cô tính toán thời gian, biết rằng hoạt động giao lưu cũng sắp bắt đầu, cô nói :"Anh đến đây để tham gia hoạt

dong giao luu sao?"

Nói thế thì cũng không phải, thật ra Thương Mộ Nghiêm không cần phải tham gia mấy hoạt động vô bổ này, phần lớn chỉ là những người muốn giao lưu và tìm cơ hội tiếp cận Thương Mộ Nghiêm để bàn chuyện họp tác, nếu anh không tham gia thì cũng không phải chuyện quá mức kinh ngạc.

Anh nhìn cô, cất giọng hờ hững :"Em đi đâu cũng không nói với tôi một tiếng, em lấy quyền gì mà hỏi chuyện của tôi?"

Tịch Ngưng im lặng nhìn anh.

Cô thầm nghĩ, sự lạnh lùng vô tình này nên xuất hiện ngay từ lần đầu họ gặp lại nhau, giây trước anh còn dịu dàng mà ôm chặt cô, giây sau lại nói mấy câu vô tình này.

Lời nói ấy như con dao sắc bén đâm vào trái tim cô.

Tịch Ngưng bên ngoài không có cảm xúc gì, cười nhẹ điềm đạm nói :"Um, là tôi lắm chuyện, xin lỗi Tổng Giám đốc

Thương."

Tịch Ngưng bình tĩnh nói tiếp :"Chân tôi không sao đâu, một lát tôi uống thuốc là sẽ bình phục lại thôi, anh cũng không cần bận tâm đâu, đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi, tôi không làm phiền nữa."

Tốt nhất mối quan hệ giữa họ nên chính là như vậy, xa cách và lạnh nhạt.

Anh tám năm trước là người mà Tịch Ngưng từng thích, tám năm sau chính là người cô không được phép thích.

Chân trái là nhược điểm lớn nhất của Tịch Ngưng, chỉ cần nó đau lên là cô chỉ biết cười khổ mà không thể giải quyết được gì.

"Thuốc ở đâu?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Ngưng nhìn anh, cười nhạt :"Muộn rồi, anh về đi."

Nhìn thái độ không nóng nảy không cáu gắt này của cô ngược lại Thương Mộ Nghiêm càng thêm khó chịu, lời khi nãy anh nói chính mà muốn cô sau này đi đâu cũng nên nói cho anh trước một tiếng, việc cô đột ngột biến mất trước mắt anh giống hệt như việc của tám năm trước, lúc ấy anh sẽ khống chế không được mà sinh ra những suy nghĩ xấu xa muốn giam cầm cô.

Một hồi sau, anh hỏi :"Giận tôi sao?"

Cô lắc đầu :"Tôi không dám."

Thương Mộ Nghiêm không nói gì, đứng lên rời đi.

Tịch Ngưng vốn còn cho rằng Thương Mộ Nghiêm đã rời đi, bởi cô nghe được tiếng mở đóng cửa từ cửa chính, phòng khách bây giờ là một mảnh yên tĩnh.

Tịch Ngưng nằm dựa lên vào sofa, mệt mỏi mở mắt nhìn ra những ánh đèn bên ngoài cửa kính,

Tịch Ngưng xoa xoa hốc mắt, vỗ mặt mình lấy lại tỉnh táo.

Nhưng chỉ một lát sau, đằng sau lại vang lên tiếng bước chân.

Tịch Ngưng nhíu mày quay đầu nhìn, nhìn thấy người đã vốn rời đi đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.

Cô ngạc nhiên hỏi :"Anh .chẳng phải đã đi rồi sao?"

Thương Mộ Nghiêm sắc bén liếc cô, giọng nói tràn ra hơi lạnh :"Tôi đi đâu? Chân em như vậy tôi có thể yên tâm đi sao?"

Cô bất lực giải thích :"Thật sự không sao mà.."

"Nếu không sao đứng lên đi cho tôi xem?"

Tịch Ngưng ngay lập tức á khẩu, đuối lý mà không biết nói gì đáng thương nhìn anh.

Thật sự là vậy, chân cô hiện tại cử động nhẹ thôi đã đau đến muốn khóc, chứ đừng nói là đứng lên đi.

Trên tay Thương Mộ Nghiêm có cầm một túi chườm đá, anh một lần nữa nguy gối ngồi xuống trước mặt cô.

Hàng mi dài cụp xuống, sóng mũi cao thẳng và đôi môi mỏng kéo thành một đường thẳng, xương quai hàm mạnh mẽ rõ ràng lộ ra dáng vẻ đẹp trai anh tuấn.

Cô ngơ ngẩn nhìn anh.

Nhiều năm như vậy mà anh vẫn đẹp trai không thay đổi...chỉ là sát khí có chút đáng sợ.

Động tác tay của anh rất nhẹ nhàng, ở cổ chân cô không ửng đỏ nhưng đã có chút sưng lên, anh đặt chân cô vào lòng bàn tay mình.

Không nỡ dùng lực vì sợ làm cô đau, cẩn thận đặt túi chườm lạnh lên cổ chân cô, một tay xoa bóp chân cô, một tay di chuyển đều đều túi để da cô không bị đá làm cho quá lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Nơi U Tối

Số ký tự: 0