Mắng
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Vùng ngoại ô Thành Phố A.
Tịch Ngưng đã trở về Trung Quốc đã gần ba tháng, trong ba tháng đó, mỗi giây mỗi phút đều có sự xuất hiện không báo trước của Thương Mộ Nghiêm.
Bây giờ đã vào tháng bảy, những cơn mưa tháng sáu từ từ giảm đi, thời tiết đã bắt đầu trở nên nóng đến gay gắt.
Cuộc thi cao khảo chỉ vừa kết thúc cách đây không lâu, bên ngoài thành phố không khí rất yên tĩnh và thoải mái, không ồn ào bởi tiếng xe chạy hay những tiếng kèo từ xe lưu thông.
Ở đây mơ hồ nghe thấy tiếng gió và tiếng của những loài côn trùng ẩn trong màn đêm góc tối.
Bây giờ đang là mùa hè, mà mùa là mùa học sinh có thể nghỉ ngơi thư giãn.
Không ít học sinh đi ngang qua chỗ cô đang ngồi, giọng nói trong veo đùa nghịch pha lẫn sự ngây ngô tuổi trẻ.
Tịch Ngưng quay lưng về phía họ, cô đang ngắm mặt biển đen bên ngoài đại dương.
Những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi cũng nhìn về phía bóng lưng cô, đại khái vẫn chưa nhìn gương mặt cô, chỉ là từ khí chất và vóc người đó..chắc chắn sẽ là người xinh đẹp!
Không lâu sau giọng nói của đám học sinh đó cũng từ từ nhỏ lại, bên ngoài trời cũng bắt đầu lạnh dần.
Mái tóc dài bị gió thổi tung bay, khoé môi cô lặng lẽ cong lên cười nhạt.
Trong đầu xuất hiện hình dáng một người, ánh mắt trở nên nhu hòa theo, dịu dàng đến không ngờ
Tịch Ngưng bây giờ thật sự không thể chấp nhận nối chàng thiếu niên lạnh nhạt, thận trọng trước kia và người đàn ông không nói lý lẽ, bá đạo bây giờ là một.
Quay lại với hiện tại.
Cô biết với năng lực của anh có lẽ đã biết sự biến mất của cô rồi.
Tịch Ngưng muốn tránh né anh, cô không biết tại sao khi đối diện với người đàn ông có khí thế áp đảo đó, bản thân cô lại cực kì lo sợ hãi đến vậy.
Trước nay khi cô đứng cạnh với những người đàn ông khác cũng không mặt đỏ tim loạn, nhưng khi đối mặt với anh, tất cả đều không thể khống chế được.
Cô cảm thấy mình thật sự rung động lần nữa rồi...
Tịch Ngưng thư thả đi thang máy lên tầng 78, khi chuẩn bị đến phòng của mình thì đôi đồng tử cô từ từ co lại, nụ cười trên môi cũng dần dần nhạt đi.
Thứ khiến Tịch Ngưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt chính là người đàn ông đó, Thương Mộ Nghiêm.
Người đàn ông cao lớn cường tráng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng cô, khí chất u ám đáng sợ đến mức khiến người khác run rẩy, xương quai hàm mạnh mẽ lộ rõ, trên người vẫn là bộ âu phục màu đen đắc đỏ, mặc trên người anh cực kì có phong thái cao quý quyền lực.
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót gần bên tai, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ngước lên.
Trước khi cô né tránh ánh mắt đó thì kịp nhìn thấy một đôi mắt sắc bén nguy hiểm cực kì lạnh lùng nhìn về phía cô.
Tịch Ngưng rùng mình một cái, cơ thể đột nhiên căng chặt, cô chỉ suy nghĩ đến một vấn đề thôi.
Anh là đang tức giận.
Quay người, chạy...
Tịch Ngưng đã quên khi nãy mình vừa mang đôi cao gót vào chân, từ gót chân đến lòng bàn chân truyền tới cảm giác đau nhứt.
Nhưng tiếng giày da ở phía sau càng làm cô căng thẳng hơn.
Anh làm cái gì ở trước phòng cô vậy chứ!
Tịch Ngưng vừa chạy vừa sợ hãi, tốc độ chạy là nhanh nhất đối với cô, nhưng chưa đến ba giây sau bước chân cô đột nhiên loạng choạng, cảm giác giây sau cô thật sự tiêu tùng mà đập mặt xuống đất rồi.
Nhưng khi cô vừa nghĩ đến vấn đề này, một bàn tay ở phía sau đã túm chặt cánh tay cô, một lực mạnh ngay lập tức đã kéo cô về phía sau.
Tịch Ngưng đầu đập vào một thứ gì đó rất cứng, khi vừa mở mắt nhìn lên, lại bắt gặp đôi mắt thâm thuy của
Thương Mộ Nghiêm. 23
Trong người anh toả ra sát khí đầy chết chóc dày đặc, hơi thở lạnh muốn đóng băng người trước mặt.
Ánh mắt đó ẩn nhẫn sự tức giận khó chịu.
Tịch Ngưng ở trong lòng anh không dám thở mạnh, mặc dù cô biết mình không có trách nhiệm phải báo cáo việc cá nhân mình cho anh.
Nhưng mà..ánh mắt lạnh đến thấu xương đó.
Cô hiểu tại sao Tịch Khương lại nói Thương Mộ Nghiêm đáng sợ rồi!
Cô cũng thấy anh thật sự rất đáng sợ!
Thương Mộ Nghiêm đưa một tay bóp chặt lấy cằm cô, lực đạo mạnh khủng khiếp như muốn bóp vụng xương cô ra.
"Chạy? Không sợ té cho gãy chân sao?" Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lạnh lùng mà cất giọng.
Cô mím chặt môi nhịn đau, cẩn thận nhìn anh.
Cô dè dặt thử thăm dò mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, khi bàn tay mềm mại của cô chủ động chạm vào tay anh, đôi con ngươi đen láy híp lại không ngăn cản hành động cô.
Tuy trong lòng cô cực kì khiếp đảm sợ hãi nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mềm giọng nói :"Tổng Giám đốc Thương, tôi sai rồi.."
Đối diện với ánh mắt sắc lẹm của anh, cô khẽ chớp chớp mắt vài cái, sợ sệt nhìn anh, cực kì nhút nhát không có khí thế
Bên cạnh cô chỉ còn lại mùi hương và hơi thở của anh, mạnh mẽ bao bọc lấy.
Dáng vẻ đáng sợ này của anh khiến cô sởn hết cả gai ốc, làm cho không khí càng thêm áp lực đè nén.
Cô sợ tới mức sắp khóc rồi.
So với mẹ Tịch, Thương Mộ Nghiêm còn đáng sợ hơn.
"Sai? Sai chỗ nào? Tại sao sai? Trả lời!?"
Tich Ngung so t6i toan than deu run ray, cam co la ban tay anh bop chat, con dudi eo ban tay anh cung gat gao
ôm lấy.
So về sức lực cô với anh quá mức chênh lệch.
Cô khóc rồi, sắp khóc thật rồi!!
"Tôi.."
Tịch Ngưng vừa cử động nhẹ đột nhiên cơn đau từ dưới chân truyền tới, cô đứng không vững mà nắm chặt vào tay anh.
"Định làm gì? Buông ra." Giọng anh lạnh lẽo vang lên.
Tịch Ngưng tức tới mức sắp phát hỏa, cô đụng vào anh thì không được, thế mà anh ôm chặt eo cô không buông thì lại được?
Cô lén lút thu tay về, vừa ngẩng đầu lên lại như có cảm giác so với khi nãy anh càng tức giận u ám hơn.
Cô đánh liều mà hai tay ôm chặt lấy eo anh, vì đau mà toàn thân đều run lên, xoay người úp mặt vào lồng ngực anh, bàn tay siết chặt.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Lại cảm nhận cảm giác cô chủ động ôm mình, thật sự rất tuyệt vời.
Tịch Ngưng từ trong lòng ngực anh nhẹ giọng nói :"Mộ Nghiêm, chân tôi đau quá.."
"Lại còn khóc? Vừa thấy tôi em liền bỏ chạy, bị vậy là xứng đáng với em, tự làm tự chịu."
Cô ấm ức cắn chặt môi, vừa đau vừa bị mắng.
Tủi thân cực kì.
Thương Mộ Nghiêm cảm giác sức lực cô đang từ từ đổ dồn về một phía và cơ thể anh.
Anh lạnh lùng lườm cô, cúi người bế cô nhóc thích chạy loạn này lên.
Tịch Ngưng đã trở về Trung Quốc đã gần ba tháng, trong ba tháng đó, mỗi giây mỗi phút đều có sự xuất hiện không báo trước của Thương Mộ Nghiêm.
Bây giờ đã vào tháng bảy, những cơn mưa tháng sáu từ từ giảm đi, thời tiết đã bắt đầu trở nên nóng đến gay gắt.
Cuộc thi cao khảo chỉ vừa kết thúc cách đây không lâu, bên ngoài thành phố không khí rất yên tĩnh và thoải mái, không ồn ào bởi tiếng xe chạy hay những tiếng kèo từ xe lưu thông.
Ở đây mơ hồ nghe thấy tiếng gió và tiếng của những loài côn trùng ẩn trong màn đêm góc tối.
Bây giờ đang là mùa hè, mà mùa là mùa học sinh có thể nghỉ ngơi thư giãn.
Không ít học sinh đi ngang qua chỗ cô đang ngồi, giọng nói trong veo đùa nghịch pha lẫn sự ngây ngô tuổi trẻ.
Tịch Ngưng quay lưng về phía họ, cô đang ngắm mặt biển đen bên ngoài đại dương.
Những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi cũng nhìn về phía bóng lưng cô, đại khái vẫn chưa nhìn gương mặt cô, chỉ là từ khí chất và vóc người đó..chắc chắn sẽ là người xinh đẹp!
Không lâu sau giọng nói của đám học sinh đó cũng từ từ nhỏ lại, bên ngoài trời cũng bắt đầu lạnh dần.
Mái tóc dài bị gió thổi tung bay, khoé môi cô lặng lẽ cong lên cười nhạt.
Trong đầu xuất hiện hình dáng một người, ánh mắt trở nên nhu hòa theo, dịu dàng đến không ngờ
Tịch Ngưng bây giờ thật sự không thể chấp nhận nối chàng thiếu niên lạnh nhạt, thận trọng trước kia và người đàn ông không nói lý lẽ, bá đạo bây giờ là một.
Quay lại với hiện tại.
Cô biết với năng lực của anh có lẽ đã biết sự biến mất của cô rồi.
Tịch Ngưng muốn tránh né anh, cô không biết tại sao khi đối diện với người đàn ông có khí thế áp đảo đó, bản thân cô lại cực kì lo sợ hãi đến vậy.
Trước nay khi cô đứng cạnh với những người đàn ông khác cũng không mặt đỏ tim loạn, nhưng khi đối mặt với anh, tất cả đều không thể khống chế được.
Cô cảm thấy mình thật sự rung động lần nữa rồi...
Tịch Ngưng thư thả đi thang máy lên tầng 78, khi chuẩn bị đến phòng của mình thì đôi đồng tử cô từ từ co lại, nụ cười trên môi cũng dần dần nhạt đi.
Thứ khiến Tịch Ngưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt chính là người đàn ông đó, Thương Mộ Nghiêm.
Người đàn ông cao lớn cường tráng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng cô, khí chất u ám đáng sợ đến mức khiến người khác run rẩy, xương quai hàm mạnh mẽ lộ rõ, trên người vẫn là bộ âu phục màu đen đắc đỏ, mặc trên người anh cực kì có phong thái cao quý quyền lực.
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót gần bên tai, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ngước lên.
Trước khi cô né tránh ánh mắt đó thì kịp nhìn thấy một đôi mắt sắc bén nguy hiểm cực kì lạnh lùng nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Ngưng rùng mình một cái, cơ thể đột nhiên căng chặt, cô chỉ suy nghĩ đến một vấn đề thôi.
Anh là đang tức giận.
Quay người, chạy...
Tịch Ngưng đã quên khi nãy mình vừa mang đôi cao gót vào chân, từ gót chân đến lòng bàn chân truyền tới cảm giác đau nhứt.
Nhưng tiếng giày da ở phía sau càng làm cô căng thẳng hơn.
Anh làm cái gì ở trước phòng cô vậy chứ!
Tịch Ngưng vừa chạy vừa sợ hãi, tốc độ chạy là nhanh nhất đối với cô, nhưng chưa đến ba giây sau bước chân cô đột nhiên loạng choạng, cảm giác giây sau cô thật sự tiêu tùng mà đập mặt xuống đất rồi.
Nhưng khi cô vừa nghĩ đến vấn đề này, một bàn tay ở phía sau đã túm chặt cánh tay cô, một lực mạnh ngay lập tức đã kéo cô về phía sau.
Tịch Ngưng đầu đập vào một thứ gì đó rất cứng, khi vừa mở mắt nhìn lên, lại bắt gặp đôi mắt thâm thuy của
Thương Mộ Nghiêm. 23
Trong người anh toả ra sát khí đầy chết chóc dày đặc, hơi thở lạnh muốn đóng băng người trước mặt.
Ánh mắt đó ẩn nhẫn sự tức giận khó chịu.
Tịch Ngưng ở trong lòng anh không dám thở mạnh, mặc dù cô biết mình không có trách nhiệm phải báo cáo việc cá nhân mình cho anh.
Nhưng mà..ánh mắt lạnh đến thấu xương đó.
Cô hiểu tại sao Tịch Khương lại nói Thương Mộ Nghiêm đáng sợ rồi!
Cô cũng thấy anh thật sự rất đáng sợ!
Thương Mộ Nghiêm đưa một tay bóp chặt lấy cằm cô, lực đạo mạnh khủng khiếp như muốn bóp vụng xương cô ra.
"Chạy? Không sợ té cho gãy chân sao?" Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lạnh lùng mà cất giọng.
Cô mím chặt môi nhịn đau, cẩn thận nhìn anh.
Cô dè dặt thử thăm dò mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, khi bàn tay mềm mại của cô chủ động chạm vào tay anh, đôi con ngươi đen láy híp lại không ngăn cản hành động cô.
Tuy trong lòng cô cực kì khiếp đảm sợ hãi nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mềm giọng nói :"Tổng Giám đốc Thương, tôi sai rồi.."
Đối diện với ánh mắt sắc lẹm của anh, cô khẽ chớp chớp mắt vài cái, sợ sệt nhìn anh, cực kì nhút nhát không có khí thế
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh cô chỉ còn lại mùi hương và hơi thở của anh, mạnh mẽ bao bọc lấy.
Dáng vẻ đáng sợ này của anh khiến cô sởn hết cả gai ốc, làm cho không khí càng thêm áp lực đè nén.
Cô sợ tới mức sắp khóc rồi.
So với mẹ Tịch, Thương Mộ Nghiêm còn đáng sợ hơn.
"Sai? Sai chỗ nào? Tại sao sai? Trả lời!?"
Tich Ngung so t6i toan than deu run ray, cam co la ban tay anh bop chat, con dudi eo ban tay anh cung gat gao
ôm lấy.
So về sức lực cô với anh quá mức chênh lệch.
Cô khóc rồi, sắp khóc thật rồi!!
"Tôi.."
Tịch Ngưng vừa cử động nhẹ đột nhiên cơn đau từ dưới chân truyền tới, cô đứng không vững mà nắm chặt vào tay anh.
"Định làm gì? Buông ra." Giọng anh lạnh lẽo vang lên.
Tịch Ngưng tức tới mức sắp phát hỏa, cô đụng vào anh thì không được, thế mà anh ôm chặt eo cô không buông thì lại được?
Cô lén lút thu tay về, vừa ngẩng đầu lên lại như có cảm giác so với khi nãy anh càng tức giận u ám hơn.
Cô đánh liều mà hai tay ôm chặt lấy eo anh, vì đau mà toàn thân đều run lên, xoay người úp mặt vào lồng ngực anh, bàn tay siết chặt.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Lại cảm nhận cảm giác cô chủ động ôm mình, thật sự rất tuyệt vời.
Tịch Ngưng từ trong lòng ngực anh nhẹ giọng nói :"Mộ Nghiêm, chân tôi đau quá.."
"Lại còn khóc? Vừa thấy tôi em liền bỏ chạy, bị vậy là xứng đáng với em, tự làm tự chịu."
Cô ấm ức cắn chặt môi, vừa đau vừa bị mắng.
Tủi thân cực kì.
Thương Mộ Nghiêm cảm giác sức lực cô đang từ từ đổ dồn về một phía và cơ thể anh.
Anh lạnh lùng lườm cô, cúi người bế cô nhóc thích chạy loạn này lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro