Rời đi
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Tịch Ngưng ngủ một giấc dài lúc tỉnh dậy là đã gần bảy giờ tối, cô vừa mới tỉnh dậy mắt vẫn còn lim dim, cơ thể lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.
Phải mất một thời gian sau cô mới từ từ tỉnh táo lại, lười biếng rời khỏi giường.
Nhiều năm nay kể từ sau khi cô lên đại học thì đã trở nên thiếu ngủ, sau này hoạt động trong ngành nghệ thuật thì càng trở nên thiếu ngủ trầm trọng, cho nên khi bắt đầu ngủ, Tịch Ngưng thường sẽ rơi vào giấc ngủ rất lâu.
Vì vậy khi cô tỉnh lại vào bảy giờ tối, bản thân cũng không quá ngạc nhiên vì sao lại ngủ lâu như vậy.
Tịch Ngưng bước ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ cơ thể bất động thanh sắc.
Cô nhìn về phía phòng khách, đôi con ngươi vốn bình tĩnh điềm đạm dâng lên một sự kinh ngạc, cô nhíu mày cất giọng.
"Tại sao anh lại ở đây?!"
Như nhớ ra cái gì đó mà ánh mắt cô một lần nữa nhìn về phía cửa chính, trong lòng kéo đến một sự nghi hoặc không hề nhỏ
"Cửa chính? Anh vào bằng cửa chính sao?"
Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, ánh mắt anh thâm trầm lại cực kì bình tĩnh, lâu đến mức khiến cơ thể cô thoáng rùng mình một cái.
Anh không đáp trả, vậy là thừa nhận?
Đúng?
Bầu không khí đang từ từ bị đông cứng lại bởi sự im lặng nặng nề này.
Gương mặt Thương Mộ Nghiêm không hề có chút lúng túng nào, anh từ từ khép cuốn tạp chí trên tay, thân cao chân thon từ từ đứng thắng dậy.
Trên người Thương Mộ Nghiêm không còn là âu phục uy nghiêm cao lãnh, bây giờ dù biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng trên người anh đã với đi một chút khí chất cường thế
Khí chất anh bây giờ tương đối dịu dàng và ôn nhu, cô cảm thấy khá dễ thở hơn với dáng vẻ bây giờ của anh.
Giọng nói dù có phần khó hiểu cùng với sự xuất hiện của anh nhưng cô cũng không truy hỏi.
Sau hôm nay cô sẽ rời khỏi khách sạn này.
"Từ sáng tới giờ không ăn gì? Không thấy đói?"
Tịch Ngưng trước đó còn bị bỏ đói nhiều hơn bây giờ rất nhiều lần, bây giờ thật sự chưa là gì để so sán với trước đây, vừa nhớ tới, sự uất ức trong lòng từ nhiều năm trước lại một lần nữa ùa về, hốc mắt cô hơi hơi đỏ lên.
Thương Mộ Nghiêm từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, sau đó đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh đi, mày kiếm nhíu lại :"Tại sao lại khóc?"
Nghe anh hỏi vậy cô cũng chỉ cười nhạt một cái, cũng không muốn tiến sâu vào vấn đề này..nhưng bàn tay giữ lấy cằm cô quá chặt, Tịch Ngưng vùng ra không được!
Thương Mộ Nghiêm làm lơ sự vùng vẫy của cô, vẫn tiếp tục nhìn vào đôi mắt cô, giống như không nghe được câu trả lời sẽ không buông ra.
Anh dịu dàng nhẹ giọng hỏi :"Ngưng Ngưng, tại sao lại khóc? Tôi vốn không hề nạt hay quát em? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Đôi mắt hoa đào cực kì xinh đẹp, lần đầu tiên gặp mặt nó đã xinh đẹp như vậy, từ lúc anh nhìn vào đôi mắt này, tựa như bản thân đã lạc vào một vườn hoa xinh đẹp rực rỡ.
Bây giờ trong mắt cô còn có sự long lanh từ hơi nước, anh nhìn thôi tim đã nhữn ra rồi.
Anh làm sao có thể lớn tiếng với cô được cơ chứ!
Vừa nhìn cô anh đã nhịn không được mà muốn che chở cô cả đời này, một tay bảo vệ cô, một tay ôn nhu mà nuông chiều cô hết phần đời còn lại.
Đôi mắt cô ngập tràn ánh nước mà ngẩng lên nhìn anh.
Sự uỷ khuất, trách vấn, đáng thương, tội nghiệp.. đều hiện hữu trong mắt cô.
Tịch Ngưng nhìn anh hồi lâu, không hiểu tại sao dù bản thân đã cố gắng nhịn cảm xúc trong lòng, nhưng khi nghe mấy lời nói này của anh thì một lần nữa dâng lên không thể kiểm soát..
Tịch Ngưng đột nhiên tức giận đánh vào ngực anh, cụp mắt xuống vô cùng đáng thương, cô nói :"Tôi không có khóc."
"Vậy có đói không? Tôi làm nóng đồ ăn để em ăn được không?"
"Anh từ khi nào mà lại tự tiện vào phòng bếp tôi như vậy chứ!"
Anh cười :"Còn không phải lo cho bụng em sẽ bị em làm cho đói đến sôi lên sao?"
Tịch Ngưng bất mãn bĩu môi.
Thương Mộ Nghiêm biết cô sẽ không nói nguyên nhân bản thân khóc, anh cũng không gượng ép, nắm tay dắt cô vào phòng bếp.
Sau khi kết thúc bữa ăn Trợ lý Đường đã có nhắn tin thông báo về lịch trình sắp tới, căn dinh thự được xem là nơi nghỉ ngơi và hoạt động giao lưu giải trí nằm ở vùng ngoại ô, khách sạn của họ cách nơi đó có chút xa.
Nên Tịch Ngưng đã quyết định sẽ cùng trợ lý Đường đến đó rồi tìm một khách sạn dừng chân cho đến khi ngày tụ họp đó diễn ra.
Dù cô không nằm rõ khách mời tham gia nhưng cô có thể chắc chắn, Thương Mộ Nghiêm sẽ có mặt.
Qua đến ngày hôm sau, khi Thương Mộ Nghiêm kết thúc cuộc họp hội nghị trực tuyến đã là giữa trưa.
Cuộc họp này bắt đầu từ lúc sáng sớm, đến trưa mới có thể kết thúc.
Trước nay anh làm việc không quan trọng giờ giấc, bây giờ bên cạnh phòng còn có Tịch Ngưng, vẫn nên chăm lo cho bữa ăn của cô.
Chắc hăn bây giờ cô đã đói rồi.
Thương Mộ Nghiêm đóng laptop lại, suy nghĩ rồi đứng dậy từ phòng mình mở cửa đi đến phòng cô.
Nhưng khi anh bước chân vào phòng, không có lấy một bóng người, anh như nhận ra cái gì đó bất thường, sắc mặt anh lúc này đã có chút lạnh lẽo, cất bước đi thẳng tới phòng ngủ của cô.
Mở cửa rồi tiến vào.
Gra giường được xếp ngay ngắn, trên giường cũng không còn bóng dáng của người thiếu nữ ngủ say.
Mọi thứ ở đây đều như chưa có người từng ở.
Đến khi mở cửa tủ quần áo trong phòng ngủ ra.
Trống rỗng không có gì.
Đến khi này, sắc mặt anh mới bắt đầu trở nên u ám đáng sợ.
Cô thế mà rời đi không nói bất kì lời nào?
Anh cong môi cười trừ.
Giỏi..Rất giói!
Phải mất một thời gian sau cô mới từ từ tỉnh táo lại, lười biếng rời khỏi giường.
Nhiều năm nay kể từ sau khi cô lên đại học thì đã trở nên thiếu ngủ, sau này hoạt động trong ngành nghệ thuật thì càng trở nên thiếu ngủ trầm trọng, cho nên khi bắt đầu ngủ, Tịch Ngưng thường sẽ rơi vào giấc ngủ rất lâu.
Vì vậy khi cô tỉnh lại vào bảy giờ tối, bản thân cũng không quá ngạc nhiên vì sao lại ngủ lâu như vậy.
Tịch Ngưng bước ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ cơ thể bất động thanh sắc.
Cô nhìn về phía phòng khách, đôi con ngươi vốn bình tĩnh điềm đạm dâng lên một sự kinh ngạc, cô nhíu mày cất giọng.
"Tại sao anh lại ở đây?!"
Như nhớ ra cái gì đó mà ánh mắt cô một lần nữa nhìn về phía cửa chính, trong lòng kéo đến một sự nghi hoặc không hề nhỏ
"Cửa chính? Anh vào bằng cửa chính sao?"
Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, ánh mắt anh thâm trầm lại cực kì bình tĩnh, lâu đến mức khiến cơ thể cô thoáng rùng mình một cái.
Anh không đáp trả, vậy là thừa nhận?
Đúng?
Bầu không khí đang từ từ bị đông cứng lại bởi sự im lặng nặng nề này.
Gương mặt Thương Mộ Nghiêm không hề có chút lúng túng nào, anh từ từ khép cuốn tạp chí trên tay, thân cao chân thon từ từ đứng thắng dậy.
Trên người Thương Mộ Nghiêm không còn là âu phục uy nghiêm cao lãnh, bây giờ dù biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng trên người anh đã với đi một chút khí chất cường thế
Khí chất anh bây giờ tương đối dịu dàng và ôn nhu, cô cảm thấy khá dễ thở hơn với dáng vẻ bây giờ của anh.
Giọng nói dù có phần khó hiểu cùng với sự xuất hiện của anh nhưng cô cũng không truy hỏi.
Sau hôm nay cô sẽ rời khỏi khách sạn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Từ sáng tới giờ không ăn gì? Không thấy đói?"
Tịch Ngưng trước đó còn bị bỏ đói nhiều hơn bây giờ rất nhiều lần, bây giờ thật sự chưa là gì để so sán với trước đây, vừa nhớ tới, sự uất ức trong lòng từ nhiều năm trước lại một lần nữa ùa về, hốc mắt cô hơi hơi đỏ lên.
Thương Mộ Nghiêm từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, sau đó đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh đi, mày kiếm nhíu lại :"Tại sao lại khóc?"
Nghe anh hỏi vậy cô cũng chỉ cười nhạt một cái, cũng không muốn tiến sâu vào vấn đề này..nhưng bàn tay giữ lấy cằm cô quá chặt, Tịch Ngưng vùng ra không được!
Thương Mộ Nghiêm làm lơ sự vùng vẫy của cô, vẫn tiếp tục nhìn vào đôi mắt cô, giống như không nghe được câu trả lời sẽ không buông ra.
Anh dịu dàng nhẹ giọng hỏi :"Ngưng Ngưng, tại sao lại khóc? Tôi vốn không hề nạt hay quát em? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Đôi mắt hoa đào cực kì xinh đẹp, lần đầu tiên gặp mặt nó đã xinh đẹp như vậy, từ lúc anh nhìn vào đôi mắt này, tựa như bản thân đã lạc vào một vườn hoa xinh đẹp rực rỡ.
Bây giờ trong mắt cô còn có sự long lanh từ hơi nước, anh nhìn thôi tim đã nhữn ra rồi.
Anh làm sao có thể lớn tiếng với cô được cơ chứ!
Vừa nhìn cô anh đã nhịn không được mà muốn che chở cô cả đời này, một tay bảo vệ cô, một tay ôn nhu mà nuông chiều cô hết phần đời còn lại.
Đôi mắt cô ngập tràn ánh nước mà ngẩng lên nhìn anh.
Sự uỷ khuất, trách vấn, đáng thương, tội nghiệp.. đều hiện hữu trong mắt cô.
Tịch Ngưng nhìn anh hồi lâu, không hiểu tại sao dù bản thân đã cố gắng nhịn cảm xúc trong lòng, nhưng khi nghe mấy lời nói này của anh thì một lần nữa dâng lên không thể kiểm soát..
Tịch Ngưng đột nhiên tức giận đánh vào ngực anh, cụp mắt xuống vô cùng đáng thương, cô nói :"Tôi không có khóc."
"Vậy có đói không? Tôi làm nóng đồ ăn để em ăn được không?"
"Anh từ khi nào mà lại tự tiện vào phòng bếp tôi như vậy chứ!"
Anh cười :"Còn không phải lo cho bụng em sẽ bị em làm cho đói đến sôi lên sao?"
Tịch Ngưng bất mãn bĩu môi.
Thương Mộ Nghiêm biết cô sẽ không nói nguyên nhân bản thân khóc, anh cũng không gượng ép, nắm tay dắt cô vào phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi kết thúc bữa ăn Trợ lý Đường đã có nhắn tin thông báo về lịch trình sắp tới, căn dinh thự được xem là nơi nghỉ ngơi và hoạt động giao lưu giải trí nằm ở vùng ngoại ô, khách sạn của họ cách nơi đó có chút xa.
Nên Tịch Ngưng đã quyết định sẽ cùng trợ lý Đường đến đó rồi tìm một khách sạn dừng chân cho đến khi ngày tụ họp đó diễn ra.
Dù cô không nằm rõ khách mời tham gia nhưng cô có thể chắc chắn, Thương Mộ Nghiêm sẽ có mặt.
Qua đến ngày hôm sau, khi Thương Mộ Nghiêm kết thúc cuộc họp hội nghị trực tuyến đã là giữa trưa.
Cuộc họp này bắt đầu từ lúc sáng sớm, đến trưa mới có thể kết thúc.
Trước nay anh làm việc không quan trọng giờ giấc, bây giờ bên cạnh phòng còn có Tịch Ngưng, vẫn nên chăm lo cho bữa ăn của cô.
Chắc hăn bây giờ cô đã đói rồi.
Thương Mộ Nghiêm đóng laptop lại, suy nghĩ rồi đứng dậy từ phòng mình mở cửa đi đến phòng cô.
Nhưng khi anh bước chân vào phòng, không có lấy một bóng người, anh như nhận ra cái gì đó bất thường, sắc mặt anh lúc này đã có chút lạnh lẽo, cất bước đi thẳng tới phòng ngủ của cô.
Mở cửa rồi tiến vào.
Gra giường được xếp ngay ngắn, trên giường cũng không còn bóng dáng của người thiếu nữ ngủ say.
Mọi thứ ở đây đều như chưa có người từng ở.
Đến khi mở cửa tủ quần áo trong phòng ngủ ra.
Trống rỗng không có gì.
Đến khi này, sắc mặt anh mới bắt đầu trở nên u ám đáng sợ.
Cô thế mà rời đi không nói bất kì lời nào?
Anh cong môi cười trừ.
Giỏi..Rất giói!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro