Gần như mất kiể...
Thúy Liễu
2024-11-08 23:25:46
Chai rượu của Thương Mộ Nghiêm mạnh hơn những chai rượu cô từng uống qua rất nhiều lần, chỉ sau năm ly đầu óc cô đã bắt đầu xoay chuyển mơ hồ.
Đầu óc cô choáng váng, Tịch Ngưng khó chịu mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng bất ngờ một cánh tay đưa tới túm lấy tay cô để tay cô vòng ôm lấy cánh tay cứng rắn của anh.
Tịch Ngưng ôm lấy cánh tay anh, trên đầu vang lên giọng nói:’‘Có muốn bên anh cả đời không?’’
Tịch Ngưng nhắm mắt nức lên một tiếng.
‘‘Cả đời?’’ Cô nhoẻn miệng cười, đảo mắt suy nghĩ một cái, hàng mi dài chớp chớp linh động, hứng thú nhìn anh nói:’‘Em bên cạnh anh cả đời.’’ Dứt lời tiếng cười trầm thấp hài lòng của anh đã vang lên.
Anh hôn lên tóc cô, dịu dàng nói:’‘Ngưng Ngưng, đợi anh sau khi nhận được quyền thừa kế chính thức từ gia tộc thì chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò. Em đợi anh một khoảng thời gian nữa có được không?’’. truyện teen hay
‘‘Bây giờ anh đang bắt đầu huỷ bỏ hôn ước của hai bên, nội bộ bên đó có vẻ không thích chuyện này nên cứ im lặng không phản hồi lại. Một phần là vì họ chưa công nhận năng lực của anh, lời anh nói họ không để vào tai. Nhưng sau khi anh nhận được quyền thừa kế, sẽ không có bất kì ai ngó lơ đến lời nói của anh.’’
‘‘Đợi anh được không?’’
Cô lầu bầu cái gì đó trong miệng, gật đầu như gà mổ thóc, nói:’‘Được, được…đều được.’’
Anh nhíu mày:’‘Nghe thật không?’’
‘‘Thật…’’
Anh khẽ cong môi lên cười.
Anh biết là Tịch Ngưng đã say rồi, nhưng lời trong miệng cô khi nói ra dù là tỉnh táo hay say khước thì anh luôn luôn để tâm.
Ly rượu thứ sáu được anh đưa đến.
Tịch Ngưng lắc đầu, từ chối ly rượu này:’‘Không…không uống…’’
Ánh mắt cô dần dần mơ hồ, cô buông cánh tay anh ra dựa vào sofa mà nhắm mắt lại muốn ngủ thiếp đi.
Khi bản thân cô sắp chìm vào giấc ngủ thì hai bên má cô lại truyền tới một cơn đau nhứt, chất rượu quá mạnh, đến ly thứ sáu mà cô tưởng rằng bản thân đã uống được nguyên chai rồi vậy, ai là ai cô cũng khong còn phân biệt được.
Bàn tay anh to lớn bóp chặt lấy hai bên má cô, sau đó có cái gì đó mềm mềm lạnh lùng áp lên môi cô, lực tay hai bên má càng tăng thêm lực, vì đau mà Tịch Ngưng nhăn nhó há miệng ra, khi cô há miệng mùi rượu bỗng tràn vào khoang miệng cô
Chất rượu từ từ chảy qua, có lẽ là bản năng nên khi cảm nhận có nước trong miệng mình cô bất giác muốn nuốt xuống, nhưng giây sau thì nó lại bị rút sạch ra khỏi khoang miệng cô, để lại một chút rượu ít ỏi còn sót lại.
Nhưng mà, khi rượu vừa đi thì đã có chiếc lưỡi của ai đó thô bạo quấn chặt lấy cô, sau gáy bị giữ chặt, cằm bị nâng lên cao mà đón nhận nụ hôn đó, tiếng môi lưỡi vang lên trong không gian yên tĩnh càng kích thích đến dây thần kinh của Thương Mộ Nghiêm, cô từ từ khó thở và khó chịu mà muốn rụt lưỡi lại, nhưng lại bị lưỡi của đối phương quấn chặt lấy, mút mạnh lấy đôi môi cô.
Cô muốn thoát ra để lấy lại không khí, yếu ớt đẩy lòng ngực cứng rắn của đối phương ra, nhưng Thương Mộ Nghiêm giống như bị điên vậy, đứng lên ép sát từng bước, cuối cùng đè cô xuống sofa mà điên cuồng hôn xuống môi cô, dùng lực mút lấy, quấn quýt không một khe hở.
Rất thích, anh rất thích đôi môi mình này, vừa chạm vào là đã không thể kiểm chế nổi rồi.
‘‘Ưm…buông ra…’’
Tịch Ngưng cố gắng đẩy ra anh, gấp gáp hít thở không khí bên ngoài, lồng ngực cô hít thở dồn dập mãnh liệt, đôi môi còn có ánh nước vẫn đang đọng lại trên đó, cô có cảm giác như chỉ một giây nữa thôi là mình thật sự sẽ chết nghẹt đi rồi, nhưng chưa đến năm giây cằm đã bị anh khống chế, nụ hôn thứ hai lại tiếp tục diễn ra.
Sự thô bạo và điên cuồng rõ ràng ngay trước mắt, cảm giác áp bức từ hơi thở anh mang lại thật sự rất mạnh mẽ, cơ thể anh có lực giữ chặt lấy gương mặt cô ép cô phải ngẩng đầu mà đón nhận sự điên cuồng của anh, chàng thiếu niên này thật sự có khí chất rất khó ai bì lại, như là cách anh muốn độc chiếm một người chỉ thông qua nụ hôn, sự phản kháng của cô đối với anh như không là gì hết, như chỉ cần là anh muốn, đến cả cô cũng không thể ngăn cản được.
Nụ hôn lần này có vẻ cô đã thuận theo anh hơn rất nhiều, sự hoà quyện giữa môi lưỡi khiến đầu óc anh như muốn nổ tung lên, cô chủ động mà day dưa cùng với Thương Mộ Nghiêm, sự chủ động này của cô làm anh vui đến sung sướng.
Nhưng vì bị anh cắn có hơi mạnh mà không lâu sau môi cô vừa ê ẩm vừa đau, khi anh buông cô ra thì đầu óc cô còn choáng váng hơn cả lúc uống rượu, cả người mềm nhũn, cúi đầu mà cực lực hít thở.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng quan sát cô, yết hầu anh di chuyển lên xuống, vị ngon từ trong khoang miệng cô vẫn còn đọng lại trong cuống họng anh, thật sự muốn hôn không đủ.
Nhưng mà khi nghĩ lại sau này người này đã thuộc về anh, muốn ôm, muốn hôn lúc nào mà chả được. Vừa nghĩ đến đó tâm trạng anh lại trở nên tốt lên, nghĩ nghĩ rồi quyết định buông tha cho cô.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ẩn chứa tình cảm nồng nàn, bàn tay không nhịn được má bóp lấy mặt cô, cưng chiều hỏi:’‘Buồn ngủ chưa?’’
Tịch Ngưng hơi hơi chớp mí mắt, ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.
Thương Mộ Nghiêm tự nhiên mà ôm cô nhấc bổng lên, bế cô đi lên trên lầu.
Khi cô mở mắt lần nữa thì đã cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng được đặt nằm xuống, mí mắt cô hơi hơi nhấc lên, trong phòng có hương thơm rất dễ chịu, cô được đặt nằm lên trên giường, độ đàn hồi khá tốt, vừa nằm xuống cô đã muốn ngủ thiếp đi.
Thương Mộ Nghiêm vén tóc trên trán cô sang hai bên, quen thuộc bật đèn phòng ngủ lên. Ngay lập tức ánh sáng đã chiếu rọi cả căn phòng, từ bàn học đến sách vở đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
Đây là phòng ngủ của Thương Mộ Nghiêm.
Trên giường chỉ có một chiếc gối, anh chỉnh sửa lại tư thế nằm của cô sao cho thoải mái nhất.
Trong giấc ngủ mơ màng Tịch Ngưng ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, nhưng mà lại không thể nhớ nổi đó là gì.
Anh kéo hộp tủ lấy ra một remote bật điều hoà lên, ánh mắt anh lại rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hơi nâng lên, sau đó anh đặt bàn tay mình cạnh bàn tay cô, bắt đầu đo, khoé môi anh cong lên.
Tại sao tay lại nhỏ nhắn đến như vậy?
Kéo chăn ra đắp lên người Tịch Ngưng, anh ngồi ở mép giường im lặng nhìn cô ngoan ngoãn ngủ say trên chiếc giường của mình.
Đầu óc cô choáng váng, Tịch Ngưng khó chịu mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng bất ngờ một cánh tay đưa tới túm lấy tay cô để tay cô vòng ôm lấy cánh tay cứng rắn của anh.
Tịch Ngưng ôm lấy cánh tay anh, trên đầu vang lên giọng nói:’‘Có muốn bên anh cả đời không?’’
Tịch Ngưng nhắm mắt nức lên một tiếng.
‘‘Cả đời?’’ Cô nhoẻn miệng cười, đảo mắt suy nghĩ một cái, hàng mi dài chớp chớp linh động, hứng thú nhìn anh nói:’‘Em bên cạnh anh cả đời.’’ Dứt lời tiếng cười trầm thấp hài lòng của anh đã vang lên.
Anh hôn lên tóc cô, dịu dàng nói:’‘Ngưng Ngưng, đợi anh sau khi nhận được quyền thừa kế chính thức từ gia tộc thì chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò. Em đợi anh một khoảng thời gian nữa có được không?’’. truyện teen hay
‘‘Bây giờ anh đang bắt đầu huỷ bỏ hôn ước của hai bên, nội bộ bên đó có vẻ không thích chuyện này nên cứ im lặng không phản hồi lại. Một phần là vì họ chưa công nhận năng lực của anh, lời anh nói họ không để vào tai. Nhưng sau khi anh nhận được quyền thừa kế, sẽ không có bất kì ai ngó lơ đến lời nói của anh.’’
‘‘Đợi anh được không?’’
Cô lầu bầu cái gì đó trong miệng, gật đầu như gà mổ thóc, nói:’‘Được, được…đều được.’’
Anh nhíu mày:’‘Nghe thật không?’’
‘‘Thật…’’
Anh khẽ cong môi lên cười.
Anh biết là Tịch Ngưng đã say rồi, nhưng lời trong miệng cô khi nói ra dù là tỉnh táo hay say khước thì anh luôn luôn để tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ly rượu thứ sáu được anh đưa đến.
Tịch Ngưng lắc đầu, từ chối ly rượu này:’‘Không…không uống…’’
Ánh mắt cô dần dần mơ hồ, cô buông cánh tay anh ra dựa vào sofa mà nhắm mắt lại muốn ngủ thiếp đi.
Khi bản thân cô sắp chìm vào giấc ngủ thì hai bên má cô lại truyền tới một cơn đau nhứt, chất rượu quá mạnh, đến ly thứ sáu mà cô tưởng rằng bản thân đã uống được nguyên chai rồi vậy, ai là ai cô cũng khong còn phân biệt được.
Bàn tay anh to lớn bóp chặt lấy hai bên má cô, sau đó có cái gì đó mềm mềm lạnh lùng áp lên môi cô, lực tay hai bên má càng tăng thêm lực, vì đau mà Tịch Ngưng nhăn nhó há miệng ra, khi cô há miệng mùi rượu bỗng tràn vào khoang miệng cô
Chất rượu từ từ chảy qua, có lẽ là bản năng nên khi cảm nhận có nước trong miệng mình cô bất giác muốn nuốt xuống, nhưng giây sau thì nó lại bị rút sạch ra khỏi khoang miệng cô, để lại một chút rượu ít ỏi còn sót lại.
Nhưng mà, khi rượu vừa đi thì đã có chiếc lưỡi của ai đó thô bạo quấn chặt lấy cô, sau gáy bị giữ chặt, cằm bị nâng lên cao mà đón nhận nụ hôn đó, tiếng môi lưỡi vang lên trong không gian yên tĩnh càng kích thích đến dây thần kinh của Thương Mộ Nghiêm, cô từ từ khó thở và khó chịu mà muốn rụt lưỡi lại, nhưng lại bị lưỡi của đối phương quấn chặt lấy, mút mạnh lấy đôi môi cô.
Cô muốn thoát ra để lấy lại không khí, yếu ớt đẩy lòng ngực cứng rắn của đối phương ra, nhưng Thương Mộ Nghiêm giống như bị điên vậy, đứng lên ép sát từng bước, cuối cùng đè cô xuống sofa mà điên cuồng hôn xuống môi cô, dùng lực mút lấy, quấn quýt không một khe hở.
Rất thích, anh rất thích đôi môi mình này, vừa chạm vào là đã không thể kiểm chế nổi rồi.
‘‘Ưm…buông ra…’’
Tịch Ngưng cố gắng đẩy ra anh, gấp gáp hít thở không khí bên ngoài, lồng ngực cô hít thở dồn dập mãnh liệt, đôi môi còn có ánh nước vẫn đang đọng lại trên đó, cô có cảm giác như chỉ một giây nữa thôi là mình thật sự sẽ chết nghẹt đi rồi, nhưng chưa đến năm giây cằm đã bị anh khống chế, nụ hôn thứ hai lại tiếp tục diễn ra.
Sự thô bạo và điên cuồng rõ ràng ngay trước mắt, cảm giác áp bức từ hơi thở anh mang lại thật sự rất mạnh mẽ, cơ thể anh có lực giữ chặt lấy gương mặt cô ép cô phải ngẩng đầu mà đón nhận sự điên cuồng của anh, chàng thiếu niên này thật sự có khí chất rất khó ai bì lại, như là cách anh muốn độc chiếm một người chỉ thông qua nụ hôn, sự phản kháng của cô đối với anh như không là gì hết, như chỉ cần là anh muốn, đến cả cô cũng không thể ngăn cản được.
Nụ hôn lần này có vẻ cô đã thuận theo anh hơn rất nhiều, sự hoà quyện giữa môi lưỡi khiến đầu óc anh như muốn nổ tung lên, cô chủ động mà day dưa cùng với Thương Mộ Nghiêm, sự chủ động này của cô làm anh vui đến sung sướng.
Nhưng vì bị anh cắn có hơi mạnh mà không lâu sau môi cô vừa ê ẩm vừa đau, khi anh buông cô ra thì đầu óc cô còn choáng váng hơn cả lúc uống rượu, cả người mềm nhũn, cúi đầu mà cực lực hít thở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng quan sát cô, yết hầu anh di chuyển lên xuống, vị ngon từ trong khoang miệng cô vẫn còn đọng lại trong cuống họng anh, thật sự muốn hôn không đủ.
Nhưng mà khi nghĩ lại sau này người này đã thuộc về anh, muốn ôm, muốn hôn lúc nào mà chả được. Vừa nghĩ đến đó tâm trạng anh lại trở nên tốt lên, nghĩ nghĩ rồi quyết định buông tha cho cô.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ẩn chứa tình cảm nồng nàn, bàn tay không nhịn được má bóp lấy mặt cô, cưng chiều hỏi:’‘Buồn ngủ chưa?’’
Tịch Ngưng hơi hơi chớp mí mắt, ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.
Thương Mộ Nghiêm tự nhiên mà ôm cô nhấc bổng lên, bế cô đi lên trên lầu.
Khi cô mở mắt lần nữa thì đã cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng được đặt nằm xuống, mí mắt cô hơi hơi nhấc lên, trong phòng có hương thơm rất dễ chịu, cô được đặt nằm lên trên giường, độ đàn hồi khá tốt, vừa nằm xuống cô đã muốn ngủ thiếp đi.
Thương Mộ Nghiêm vén tóc trên trán cô sang hai bên, quen thuộc bật đèn phòng ngủ lên. Ngay lập tức ánh sáng đã chiếu rọi cả căn phòng, từ bàn học đến sách vở đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
Đây là phòng ngủ của Thương Mộ Nghiêm.
Trên giường chỉ có một chiếc gối, anh chỉnh sửa lại tư thế nằm của cô sao cho thoải mái nhất.
Trong giấc ngủ mơ màng Tịch Ngưng ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, nhưng mà lại không thể nhớ nổi đó là gì.
Anh kéo hộp tủ lấy ra một remote bật điều hoà lên, ánh mắt anh lại rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hơi nâng lên, sau đó anh đặt bàn tay mình cạnh bàn tay cô, bắt đầu đo, khoé môi anh cong lên.
Tại sao tay lại nhỏ nhắn đến như vậy?
Kéo chăn ra đắp lên người Tịch Ngưng, anh ngồi ở mép giường im lặng nhìn cô ngoan ngoãn ngủ say trên chiếc giường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro