Ánh Sáng Nơi U Tối

Triệu chứng mất...

Thúy Liễu

2024-11-08 23:25:46

Nhìn thấy cảm xúc cô càng trở nên nặng nề thì Thương Mộ Nghiêm không nhắc đến nữa.

Ăn xong bát cháo Tịch Ngưng uống ly nước lọc, đứng dậy tìm di động và áo khoác mình.

Thương Mộ Nghiêm hiểu ra cô tính làm gì. Anh nhìn đồng hồ, bước tới nắm cổ tay cô, nhíu mày nói:’‘Gần một giờ sáng rồi, ngủ ở đây một đêm đi.’’

‘‘Hả?’’ Cô cười khẽ:’‘Không phiền phức đến thế chứ?’’

Anh nghiêm túc nhìn cô, chắc chắn nói:’‘Không phiền.’’

Tịch Ngưng cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, mím môi trong sự ngổn ngang.

Cô để ý từ nãy tới giờ Thương Mộ Nghiêm rất hay đụng chạm cô, nắm tay cô, lau miệng cho cô, vén tóc cho cô, cô còn ảo giác tới mức mà còn thấy rằng lời nói của anh nhỏ nhẹ dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhưng khi nhìn đến gương mặt anh, ý lạnh lùng vẫn như cũ.

Đúng là cô thích quá thành ra ảo tưởng rồi.

Đôi mắt lạnh băng đó không thể thích người khác được.

Cô tự giải thích rằng có lẽ là vì tâm trạng cô đang không tốt, nên Thương Mộ Nghiêm xuất phát từ lòng thương người của bạn bè mà đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.

Có thể là như vậy.

Tịch Ngưng nhìn anh, hỏi lại:’‘Em ở lại đây…anh có khó chịu không?’’

Anh nghe lời này trong lòng lại khó chịu hẳn lên. Ở cạnh cô một khoảng thời gian, khi tâm trạng Tịch Ngưng không ổn định thường rất thích né tránh người khác, sự giúp đỡ của họ cô lại thấy bản thân như gây thêm phiền phức cho người khác.

Nhiều năm đã như thế nên tính cách này đã không thể thay đổi được.

Anh nhíu mày trở nên không vui:’‘Vì sao khó chịu?’’

Câu hỏi đó thành công khiến cô cứng họng. Vô thức im lặng không lên tiếng.

Cổ tay cô vẫn bị anh nắm chặt, dùng lực kéo cô đến gần anh hơn, sau đó lại dắt cô đến sofa ngồi xuống.

Im lặng một lúc anh từ tốn hỏi.

‘‘Trong lớp học có ai nghi ngờ em không?’’

‘‘Em không quan tâm đến họ mấy, họ nghĩ về em như thế nào cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng em là được.’’ Cô đáp

‘‘Tịch Khương cậu ta thế nào?’’

‘‘Anh ấy tin em.’’ Cô khẽ cười:’‘Nhưng mà nếu anh ấy không tin thì em cũng không buồn đâu.’’

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì cô tin vào một thứ, tình cảm mà không ở gần rất khó có thể thân thiết được, huống chi từ nhỏ đến lớn ba anh em họ lại không ở chung, tính cách cô thế nào có khi đến cả chính Tịch Khương còn không thể hiểu hết được, huống chi là tin tưởng

Thương Mộ Nghiêm:’‘Vậy nếu anh không tin em thì sao?’’

Tránh trước tránh sau thì cũng không thể tránh được. Cô rũ mắt, móng tay vô thức bấm vào ngón tay cô, cô hít một hơi thật lâu kiềm chế sự run rẩy, giọng nói khi cất lên vô cùng bình thản.

‘‘Em cũng không biết nữa.’’ Cô vẫn không ngẩng đầu mà chỉ cười dịu dàng:’‘Anh có thể không tin mà.’’

Lời này nghe tựa như dịu dàng nhưng khi nói ra vô cùng khó khăn và nghẹn ngào.

Anh cau mày lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn không dám ngẩng lên nhìn anh của cô.

Anh rất khó chịu Tịch Ngưng của bây giờ, nụ cười thật sự không tươi tắn, đôi mắt lại có ý buồn, đến cả nhìn cũng tránh né không nhìn thẳng anh.

‘‘Không tin liền không giải thích?’’ Anh hỏi.

Tịch Ngưng hơi ngừng lại, hơi mím môi, viền mắt phiếm hồng lên, giọng điệu khó khăn lại rất dịu dàng:’‘Nếu đã không tin, cũng không cần cưỡng ép đến thế.’’

‘‘Trong lòng nghĩ sao cũng được…nhưng đừng nói ra.’’ Cô nhẹ nhàng bổ sung thêm.

Sắc mặt anh tối sầm xuống.

Nhìn dáng vẻ vờ như không có chuyện gì này của cô càng làm anh thấy khó chịu hơn, thà rằng là cô khóc…

Anh đột nhiên phun ra ba chữ:’‘Anh tin em.’’

Tịch Ngưng kinh ngạc, đôi mắt hơi đỏ sững sờ nhìn anh.

Đôi mắt Tịch Ngưng thật sự rất đẹp, khi cười thì như hoa nở xuân về, mang theo mùa xuân ấm áp giữa vạn người xung quanh. Nhưng khi cô khóc ánh mắt lại như nói lên sự ấm ức và uất khuất của chính mình, mỗi lần nhìn vào đôi mắt diễm lệ đó, Thương Mộ Nghiêm như có cảm giác giống như cô đang tố cáo anh, như chỉ cần cô khóc là mọi chuyện có lỗi đều là của anh vậy.

Anh nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, dùng tay đưa lên che đi đôi mắt hơi đỏ ấy, bàn tay vươn tới kéo cô ôm vào trong lòng:’‘Em nói gì anh cũng sẽ tin.’’

Tịch Ngưng trong vòng ôm anh không nói gì, cảm nhận mùi hương trên cơ thể anh, nước mắt khó khăn nuốt trở lại vào trong. Cô từ từ thả lỏng người ra, dựa đầu vào người anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ trên người anh truyền qua cô thông qua cái ôm đó, vô cùng ấm áp, lại đáng tin cậy khiến cô rất muốn dựa dẫm vào.

Cuối cùng, Tịch Ngưng cũng lấy đủ can đảm và dũng khí mở miệng mà kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh.

Anh im lặng lắng nghe xuyên suốt từ đầu đến cuối, trong không gian ấm áp yên ắng thì giọng nói dịu dàng của cô khiến không khí vô cùng thoải mái, nhưng tâm trạng của anh lại nặng nề chùng xuống. Anh cẩn thận đưa mắt nhìn vào gương mặt cô, muốn tìm ra một chút biểu hiện nào đó khác lạ.

Anh có chút khó hiểu, một chuyện kinh khủng như thế vì sao cô có thể chịu đựng được. Vả lại, đây là chuyện nằm ngoài khả năng chịu đựng của một thiếu nữ, anh lại nhìn xuống cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Một người con gái yếu đuối nhỏ bé như cô thật sự có thể chống đỡ nổi sao?

Thương Mộ Nghiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi đó, anh nhìn ra cảm xúc bây giờ của cô đang thật sự không ổn, trước đó anh cũng từng như thế, bị người khác hãm hại tới mức không biết nên buồn hay nên tức giận, việc duy nhất lúc đó anh làm là im lặng để bản thân từ từ điều chỉnh lại cảm xúc.

Thương Mộ Nghiêm ôm lấy bả vai cô, im lặng mà để cô dựa vào vai mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Ngưng hơi mỉm cười nhẹ, tâm trạng cô không ổn chính là vì cô sắp khóc, nói thật thì sự việc bị ghép mặt đó không khiến cô suy sụp đến thế, cốt lõi là nhân vật trong video thật sự không phải cô, vì sao cô lại phải sợ hãi bởi việc mình không làm chứ?

Lý do cô khóc lại là vì bên cạnh cô có những người bạn như Thịnh Hạ và Ngô Cẩm Vy đã luôn ở lại và động viên cô, trước khi về Trung Quốc cô đã nghĩ ra rất nhiều trường hợp, nhưng chưa từng nghĩ họ sẽ yêu quý cô như thế này.

Yên bình được tầm mười phút, Tịch Ngưng lại thấy sự yên lặng này khiến cô rất ngượng ngùng, nhìn chai rượu trên bàn hơi ngước đầu lên nhìn anh, đường nét xương quai hàm trong ánh đèn mờ ảo lại trở nên rất rõ ràng, đến cả yết hầu nhấp nhô lên xuống cũng trong vô cùng gợi cảm, rất cả cảm giác cấm dục đạo mạo nào đó.

‘‘Anh Mộ Nghiêm, nhà anh cũng có rượu sao?’’

‘‘Ừ.’’

Tịch Ngưng sảng khoái khen thật lòng:’‘Ngon thật đấy.’’

Giọng anh nhạt nhàn cất lên:’‘Những lúc anh không ngủ được, sẽ uống một ít.’’

Tròng mắt cô kinh ngạc mà co rút lại, cô nói:’‘Em cũng thế.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô nhíu mày:’‘Cũng thế?’’

Cô cười nhẹ:’‘Không biết tại sao khi sống ở New York em lại rất khó ngủ, trước đó không ngủ được em sẽ học đến gần sáng, sau này lại lén mua thuốc ngủ về uống, vì uống thuốc ngủ trong tầm hai tháng liền nên cơ thể em bắt đầu có triệu chứng, hay mệt mỏi trong người. Hôm đó uống hai viên em không thể ngủ được, nên em có hơi liều mà lấy uống không ít viên, kết quả là khiến bản thân rơi vào hôn mê sâu, đến hai ngày sau em mới tỉnh ngủ, chuyện đó đương nhiên sẽ đến tai mẹ em, từ đó trở đi bà ấy quản lý em càng nghiêm ngặt hơn. Nên là cha đã cho em một chai rượu có nồng độ khá cao, mỗi ngày uống một ít khiến em dễ rơi vào giấc ngủ hơn. Từ đó trạng thái khó ngủ đã giảm xuống một ít.’’

Sắc mặt anh càng âm trầm hơn:’‘Em uống thuốc ngủ?’’

Tịch Ngưng gật đầu.

‘‘Thật ra có thể là do em căng thẳng quá độ nên trong lòng sinh ra sự bất an mà không thể ngủ được. Em sống ở trong một dinh thự rộng lớn, nói là ngôi nhà cũng không quá đúng vì cha mẹ em không sống cùng em. Từ nhỏ đến lớn…em chưa từng ở cạnh cha mẹ.’’

‘‘Sau khi qua Mỹ em sống với ông bà nội.’’

‘‘Lớn hơn thì chuyển đến dinh thự ở New York.’’

‘‘Ở đó người làm rất nhiều, từ đồ ăn đến quần áo đều được chuẩn bị rất kỹ càng. Nhưng sống trong ngôi nhà như thế khiến em không thoải mái.’’

‘‘Khi còn nhỏ, em khá ngây thơ và kể hết mọi chuyện cho người bảo mẫu nghe, sau đó họ lại nói hết lại cho mẹ em nghe.’’ Cô cười ngượng nhạo:’‘Ai đời chính mẹ ruột lại gắn máy theo dõi trong phòng ngủ con gái mình chứ. Càng sống trong ngôi nhà đó em càng tù túng hơn.’’

''Ở nhà luôn bị theo dõi trước ánh mắt của rất nhiều người, họ luôn hâm mộ khi em sống trong ngôi nhà to lớn đó, trong lời nói đều lộ ra sự ngưỡng mộ và yêu thích.

‘‘Đến trường thì có người đưa đón, khi ở Mỹ em không có thời gian ra bên ngoài nhiều như ở đây. Khi đó chỉ có bạn thân em luôn bên cạnh em, cậu ấy xin phép mẹ em cho em đi chơi cùng gia đình cậu ấy, điều đó làm em rất vui.’’

‘‘Nên khi sau khi về Trung em rất thích cuộc sống ở đây, Tịch Khương không quản lý em làm em rất thoải mái, cũng không muốn trở lại ngôi nhà địa ngục đó.’’

Thương Mộ Nghiêm rót cho cô một ly rượu, đưa cho cô:’‘Có muốn uống không?’’

Tịch Ngưng sững sờ nhìn ly rượu, sau đó lại nhìn anh.

Anh đưa tay véo má cô, lại không nỡ dùng lực, lực đạo cũng rất nhẹ nhàng, sống lưng cô căng cứng, bất ngờ trước hành động của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Nơi U Tối

Số ký tự: 0