18. Có học có hơn
Hoa Tiểu Lê
2024-07-03 13:54:32
Diêu Mỹ Nhân là khách VVIP của nhãn hàng nên cô vừa tới đã được đón tiếp chu đáo.
Khóe môi cô cong lên, nhìn người phụ nữ đang đi lại xem đồ, rồi quay lại nhìn Phí Thiệu Dương phía sau.
Hay ho rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Một vợ một bồ chẳng hẹn mà cùng gặp, gặp ngay khi có cả người đàn ông ở đây.
Trương Như Ý đã thấy họ, hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng tỏ vẻ điềm tĩnh, còn hơi cúi đầu khẽ chào Diêu Mỹ Nhân.
Cô nhân tình này có vẻ biết điều, hoặc là trước mặt Phí Thiệu Dương phải cố tỏ ra biết điều.
Diêu Mỹ Nhân thấy Trương Như Ý hơi cười và cũng cúi đầu chào Phí Thiệu Dương. Cô nhìn anh chằm chằm, rất hóng xem biểu cảm của chồng mình sẽ ra sao.
Anh lạnh nhạt không đoái hoài gì Trương Như Ý, cô lại rất muốn cà khịa.
- Bạn của anh đó, thờ ơ người ta buồn đó!
Phí Thiệu Dương biết thừa cô cố ý, anh không vui nhìn vợ.
- Bạn?
Diêu Mỹ Nhân trước mặt các nhân viên store liền ghé vào tai chồng nói thầm, ra vẻ thân thân mật mật.
- Bạn tình, bạn giường, bạn thân của anh chứ sao. Hai người đi hẹn hò đi, anh mua cho cô ta cái túi thì tôi cũng không phiền đâu. Có khi còn phải cảm ơn vì Trương Như Ý đã giúp tôi chăm chồng rất tốt.
Nói rồi cô phủi phủi áo chồng hai cái, rồi mỉm cười với nhân viên, coi như không thấy Trương Như Ý và đi vào phòng riêng dành cho VVIP.
Đặc quyền của Diêu Mỹ Nhân là được tiếp ở phòng sang trọng, có trà, có bánh, có hoa, bộ sưu tập mới cũng được ưu tiên so với khách thường.
Phí Thiệu Dương cũng đi vào ngồi cạnh. Nhân viên biết đây là chồng cô vì có vài lần họ đi cùng mẹ chồng cô tới đây sắm đồ hiệu.
Sáng giờ chưa ăn nên Phí Thiệu Dương hơi đói, anh xúc một miếng bánh ngọt, vẻ mặt như chẳng hề có chuyện gì to tát.
Thấy cô nhìn mình khó chịu, anh đặt bánh xuống, vừa lau tay vừa nói. Sau đó anh đưa thẻ đen của mình cho vợ.
- Muốn gì thì mua hết đi, quẹt thẻ của tôi.
Diêu Mỹ Nhân dựa người vào ghế, cô quan sát Phí Thiệu Dương, không thể nắm bắt được người đàn ông này.
- Được! Ly hôn tôi sẽ không trả lại anh đâu đấy.
Mặc cho có vài nhân viên đứng đó, anh kéo cô ngồi sát vào phía mình rồi hằn giọng.
- Còn nhắc ly hôn nữa, về nhà tôi sẽ nghiền cô liệt giường.
Diêu Mỹ Nhân hơi hoảng, cô cầm thẻ ngắm nghía rồi nhích ra xa một chút, lại nói với nhân viên mua hết đồ trong bộ sưu tập mới mà không nhìn qua hay hỏi xem có những món gì.
****
Hai người đi ra, phía sau là nhân viên xách theo túi lớn túi nhỏ.
Diêu Mỹ Nhân thấy Trương Như Ý đang cầm hai chiếc túi có vẻ đắn đo. Cô nghe thấy câu chuyện của nhân viên tư vấn.
- Cô mua tặng mẹ thì kiểu dáng này hợp hơn.
- Tôi thích cả hai, mẫu này tôi đeo thế nào.
- Kiểu classic này rất dễ phối, kể cả sau thanh khoản cũng rất được giá và không lỗi mốt.
- Mua hai chiếc có ưu đãi gì không?
Nhân viên hơi cười rồi ghé vào tai Trương Như Ý nói gì đó, chỉ thấy cô ta gật gù như đã hiểu.
Diêu Mỹ Nhân không phải dân chơi túi hiệu, nhưng chị gái cô là phú bà sở hữu vô số túi hiệu, nên cô cũng biết khá nhiều về thú vui xa xỉ này.
Phí Thiệu Dương ngạc nhiên thấy vợ đi tới chỗ nhân tình, anh không ngăn cản hay cam thiệp mà ngồi xuống ghế xem kịch.
- Cô Trương nhỉ?
Cô chủ động lên tiếng làm Trương Như Ý toát lên chút đề phòng.
- Dạ!
Chiếc thẻ đen được đưa cho nhân viên, sau đó Diêu Mỹ Nhân cười nói.
- Thanh toán hai chiếc túi này, tôi tặng cô ấy.
Nhân viên nhìn cô, rồi lại nhìn Trương Như Ý, cẩn thận nhận chiếc thẻ đen quyền lực.
- Vâng, hai vị vui lòng đợi ít phút, trong lúc đó mời hai vị thong thả dùng trà ạ.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu rồi tiến về chỗ Phí Thiệu Dương đang ngồi. Trương Như Ý bẽn lẽn không thể tin được.
- Cô Diêu, sao cô lại tặng tôi?
- Cũng là tiền của chồng tôi thôi. Tôi không mua thì anh ấy cũng cho cô tiền để mua. Tiện đây thì mua luôn. Cô cũng có hiếu đấy, làm gì cũng không quên mẹ mình.
Trương Như Ý thấy thái độ phớt lờ của Phí Thiệu Dương thì thất vọng nhiều chút, chỉ đành cười gượng gạo.
- Cảm ơn Phí tổng, cảm ơn cô Diêu.
Diêu Mỹ Nhân cầm trà lên thưởng thức, lại nhìn chồng nhưng miệng nói Trương Như Ý.
- Mẹ tôi từng dạy tôi phải tránh xa những người đàn ông đã có người yêu hay đã có vợ, bởi sự xuất hiện của tôi có thể phá tan một mối quan hệ hoặc một gia đình, gây tổn thương cho người phụ nữ khác. Gặp cô thì tôi lại càng hiểu ra, không phải cô gái nào cũng được mẹ dạy dỗ tử tế như thế.
Phí Thiệu Dương nhìn cô, quả nhiên Diêu Mỹ Nhân miệng lưỡi xắt xéo. Còn nhân tình của anh đang sượng trân, tức mà không làm gì được.
Nhân viên mang thẻ tới gửi lại cho Diêu Mỹ Nhân, cô lại hướng sang phía chồng.
- Của anh ấy!
Trước khi rời đi, Diêu Mỹ Nhân còn cười với Trương Như Ý.
- Uống chút trà rồi hãy về. Trà xanh ở đây có vị khá “đặc biệt “, tôi nghĩ rất hợp với cô Trương đấy.
Sự đanh đá này khiến Phí Thiệu Dương phì cười. Cô đi trước, anh đi sau. Khi lướt qua Trương Như Ý, anh còn nói một câu.
- Ngốc nghếch!
Trương Như Ý nắm chặt hai tay, nghĩ tới việc Diêu Mỹ Nhân được Phí Thiệu Dương đưa thẻ đen cho lại còn mua cả một lố đồ, đã vậy anh còn chê bai lại càng khiến cô nhân tình bé nhỏ không cam tâm.
Biết sao đây, chính thất là chính thất, bồ nhí là bồ nhí. Người được cưới hỏi đàng hoàng dĩ nhiên phận tiểu tam không thể nào so sánh được. Cơ bản là không cùng đẳng cấp.
Khóe môi cô cong lên, nhìn người phụ nữ đang đi lại xem đồ, rồi quay lại nhìn Phí Thiệu Dương phía sau.
Hay ho rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Một vợ một bồ chẳng hẹn mà cùng gặp, gặp ngay khi có cả người đàn ông ở đây.
Trương Như Ý đã thấy họ, hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng tỏ vẻ điềm tĩnh, còn hơi cúi đầu khẽ chào Diêu Mỹ Nhân.
Cô nhân tình này có vẻ biết điều, hoặc là trước mặt Phí Thiệu Dương phải cố tỏ ra biết điều.
Diêu Mỹ Nhân thấy Trương Như Ý hơi cười và cũng cúi đầu chào Phí Thiệu Dương. Cô nhìn anh chằm chằm, rất hóng xem biểu cảm của chồng mình sẽ ra sao.
Anh lạnh nhạt không đoái hoài gì Trương Như Ý, cô lại rất muốn cà khịa.
- Bạn của anh đó, thờ ơ người ta buồn đó!
Phí Thiệu Dương biết thừa cô cố ý, anh không vui nhìn vợ.
- Bạn?
Diêu Mỹ Nhân trước mặt các nhân viên store liền ghé vào tai chồng nói thầm, ra vẻ thân thân mật mật.
- Bạn tình, bạn giường, bạn thân của anh chứ sao. Hai người đi hẹn hò đi, anh mua cho cô ta cái túi thì tôi cũng không phiền đâu. Có khi còn phải cảm ơn vì Trương Như Ý đã giúp tôi chăm chồng rất tốt.
Nói rồi cô phủi phủi áo chồng hai cái, rồi mỉm cười với nhân viên, coi như không thấy Trương Như Ý và đi vào phòng riêng dành cho VVIP.
Đặc quyền của Diêu Mỹ Nhân là được tiếp ở phòng sang trọng, có trà, có bánh, có hoa, bộ sưu tập mới cũng được ưu tiên so với khách thường.
Phí Thiệu Dương cũng đi vào ngồi cạnh. Nhân viên biết đây là chồng cô vì có vài lần họ đi cùng mẹ chồng cô tới đây sắm đồ hiệu.
Sáng giờ chưa ăn nên Phí Thiệu Dương hơi đói, anh xúc một miếng bánh ngọt, vẻ mặt như chẳng hề có chuyện gì to tát.
Thấy cô nhìn mình khó chịu, anh đặt bánh xuống, vừa lau tay vừa nói. Sau đó anh đưa thẻ đen của mình cho vợ.
- Muốn gì thì mua hết đi, quẹt thẻ của tôi.
Diêu Mỹ Nhân dựa người vào ghế, cô quan sát Phí Thiệu Dương, không thể nắm bắt được người đàn ông này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được! Ly hôn tôi sẽ không trả lại anh đâu đấy.
Mặc cho có vài nhân viên đứng đó, anh kéo cô ngồi sát vào phía mình rồi hằn giọng.
- Còn nhắc ly hôn nữa, về nhà tôi sẽ nghiền cô liệt giường.
Diêu Mỹ Nhân hơi hoảng, cô cầm thẻ ngắm nghía rồi nhích ra xa một chút, lại nói với nhân viên mua hết đồ trong bộ sưu tập mới mà không nhìn qua hay hỏi xem có những món gì.
****
Hai người đi ra, phía sau là nhân viên xách theo túi lớn túi nhỏ.
Diêu Mỹ Nhân thấy Trương Như Ý đang cầm hai chiếc túi có vẻ đắn đo. Cô nghe thấy câu chuyện của nhân viên tư vấn.
- Cô mua tặng mẹ thì kiểu dáng này hợp hơn.
- Tôi thích cả hai, mẫu này tôi đeo thế nào.
- Kiểu classic này rất dễ phối, kể cả sau thanh khoản cũng rất được giá và không lỗi mốt.
- Mua hai chiếc có ưu đãi gì không?
Nhân viên hơi cười rồi ghé vào tai Trương Như Ý nói gì đó, chỉ thấy cô ta gật gù như đã hiểu.
Diêu Mỹ Nhân không phải dân chơi túi hiệu, nhưng chị gái cô là phú bà sở hữu vô số túi hiệu, nên cô cũng biết khá nhiều về thú vui xa xỉ này.
Phí Thiệu Dương ngạc nhiên thấy vợ đi tới chỗ nhân tình, anh không ngăn cản hay cam thiệp mà ngồi xuống ghế xem kịch.
- Cô Trương nhỉ?
Cô chủ động lên tiếng làm Trương Như Ý toát lên chút đề phòng.
- Dạ!
Chiếc thẻ đen được đưa cho nhân viên, sau đó Diêu Mỹ Nhân cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thanh toán hai chiếc túi này, tôi tặng cô ấy.
Nhân viên nhìn cô, rồi lại nhìn Trương Như Ý, cẩn thận nhận chiếc thẻ đen quyền lực.
- Vâng, hai vị vui lòng đợi ít phút, trong lúc đó mời hai vị thong thả dùng trà ạ.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu rồi tiến về chỗ Phí Thiệu Dương đang ngồi. Trương Như Ý bẽn lẽn không thể tin được.
- Cô Diêu, sao cô lại tặng tôi?
- Cũng là tiền của chồng tôi thôi. Tôi không mua thì anh ấy cũng cho cô tiền để mua. Tiện đây thì mua luôn. Cô cũng có hiếu đấy, làm gì cũng không quên mẹ mình.
Trương Như Ý thấy thái độ phớt lờ của Phí Thiệu Dương thì thất vọng nhiều chút, chỉ đành cười gượng gạo.
- Cảm ơn Phí tổng, cảm ơn cô Diêu.
Diêu Mỹ Nhân cầm trà lên thưởng thức, lại nhìn chồng nhưng miệng nói Trương Như Ý.
- Mẹ tôi từng dạy tôi phải tránh xa những người đàn ông đã có người yêu hay đã có vợ, bởi sự xuất hiện của tôi có thể phá tan một mối quan hệ hoặc một gia đình, gây tổn thương cho người phụ nữ khác. Gặp cô thì tôi lại càng hiểu ra, không phải cô gái nào cũng được mẹ dạy dỗ tử tế như thế.
Phí Thiệu Dương nhìn cô, quả nhiên Diêu Mỹ Nhân miệng lưỡi xắt xéo. Còn nhân tình của anh đang sượng trân, tức mà không làm gì được.
Nhân viên mang thẻ tới gửi lại cho Diêu Mỹ Nhân, cô lại hướng sang phía chồng.
- Của anh ấy!
Trước khi rời đi, Diêu Mỹ Nhân còn cười với Trương Như Ý.
- Uống chút trà rồi hãy về. Trà xanh ở đây có vị khá “đặc biệt “, tôi nghĩ rất hợp với cô Trương đấy.
Sự đanh đá này khiến Phí Thiệu Dương phì cười. Cô đi trước, anh đi sau. Khi lướt qua Trương Như Ý, anh còn nói một câu.
- Ngốc nghếch!
Trương Như Ý nắm chặt hai tay, nghĩ tới việc Diêu Mỹ Nhân được Phí Thiệu Dương đưa thẻ đen cho lại còn mua cả một lố đồ, đã vậy anh còn chê bai lại càng khiến cô nhân tình bé nhỏ không cam tâm.
Biết sao đây, chính thất là chính thất, bồ nhí là bồ nhí. Người được cưới hỏi đàng hoàng dĩ nhiên phận tiểu tam không thể nào so sánh được. Cơ bản là không cùng đẳng cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro