19. Chị cũng đòi ly hôn
Hoa Tiểu Lê
2024-07-03 13:54:32
Miệng đòi ly hôn nhưng lại thích nói bóng gió?
- Tôi muốn thử cảm giác hiếu chiến một lần. Thật đúng lúc gặp cô bồ mà anh yêu thích nhất. Mấy năm làm vợ tôi im lặng rồi, về cuối lại muốn nổi loạn chút chút. Cảm giác hả hê này cũng không tồi.
Phí Thiệu Dương hơi vui trong lòng, cô như thế là có để tâm. Kiểu phụ nữ khó chinh phục nhất chính là kiểu của vợ anh, bất cần, đến tiền cũng không tha thiết. Nhưng xem ra có chút hi vọng nhỏ xíu rồi.
Có vẻ việc anh chi tiền và lạnh nhạt với nhân tình khiến cô hài lòng.
- Phí Thiệu Dương, anh quản đám bồ nhí cũng tốt đấy, chưa có ai lảng vảng trước mắt tôi bao giờ. Hôm nay gặp Trương Như Ý cũng là tình cờ.
- Cô đang khen hay đang nói đểu?
- Anh nghĩ thế nào thì nghĩ. Đưa tôi tới nhà chị xong thì khỏi cần anh nữa, cứ việc đi dỗ dành mỹ nhân họ Trương của anh đi.
- Cô là Mỹ Nhân của tôi. Sao cô lại nghĩ tôi sẽ đi dỗ dành Trương Như Ý? Chỉ có phụ nữ phải dỗ dành tôi, tôi mà phải đi dỗ dành hửm?
Diêu Mỹ Nhân bĩu môi châm trọc.
- Tưởng tình sâu nghĩa đậm thế nào, hóa ra bên anh cống hiến cũng chỉ đến thế là cùng. Thấy cô ta bên anh lâu như vậy, mà anh cũng chẳng để vào mắt. Anh đúng là vô tình, mặc quần vào liền coi như không quen.
- Tôi cho họ thứ họ cần, họ cho tôi thứ tôi muốn, có cung có cầu thôi.
- Anh thật không biết xấu hổ mà. Chuyện ly hôn tôi sẽ lựa lời nói với bố mẹ.
- Giờ chưa phải lúc, không nói chuyện này nữa.
Tâm tình Phí Thiệu Dương vừa mới nới lỏng thì cô lại nhắc tới hai từ “ly hôn”, bực ơi là bực.
***
Hai người tới nhà Diêu Thiên Ái, liền gặp bảo mẫu đang dắt cháu gái nhỏ đi dạo ngoài sân vườn.
- Chị tôi đâu?
- Cô ấy ở trong nhà, hai vợ chồng lại...
Bảo mẫu thở dài rồi ái ngại nhìn em bé Sunny. Diêu Mỹ Nhân xoa xoa đầu cháu gái và đi vào trong.
- Sao anh cũng vào?
Phí Thiệu Dương giơ mấy chiếc túi đồ lên, cô thở dài muốn tự cầm thì anh lại né tránh.
- Tới rồi vào thăm chị vợ chút, lâu cũng chưa gặp anh rể.
Cô bất lực rồi cùng chồng vào nhà. Vừa tới cửa lớn đã nghe cãi vã.
“ Em hỏi anh, tại sao con em mang nặng đẻ đau lại mang họ anh. Tại sao em trang hoàng nhà cửa còn anh mấy ngày mới vác mặt về. Tại sao em nấu cơm bận rộn anh lại chỉ ngồi vào ăn sẵn. Tại sao em lấy anh xong lại phải rời gia đình bố mẹ để về nhà anh? Hả?????
“ Em bình tĩnh nào, con nghe thấy thì không hay đâu. Anh sẽ sửa, sẽ không ra ngoài chơi bời nữa. Tiền đưa hết cho em”
“ Anh không còn đáng tin nữa. Ly hônnnnnn, tôi sẽ để con anh gọi người khác là bố”
Hai vợ chồng nhà họ Phí nhìn cảnh tan hoang lộn xộn thì sốc ngang, không thể tin chị gái dịu dàng hiền thục hôm nay lại gay gắt và ném đồ tưng bừng như vậy.
- Anh, chị!
Là Phí Thiệu Dương lên tiếng trước. Diêu Thiên Ái cũng không khách khí mà phủi phủi tay.
- Hai đứa đến khi nào vậy?
Diêu Mỹ Nhân chậm rãi tới ghế ngồi rồi nhàn nhạt đáp.
- Vừa tới, mang đồ cho chị thôi.
- Ừ.
Diêu Thiên Ái hậm hực ngồi cạnh em gái, rồi xua tay bảo Phí Thiệu Dương ngồi xuống.
Người anh rể Cao Minh Đạt cũng ngồi xuống cạnh chỗ em rể.
- Chị các em thật hung dữ.
Diêu Thiên Ái cầm chiếc gối ở sofa ném thẳng mặt chồng mà không chừa chút mặt mũi.
- Oan lắm à, sai thì im lặng đi.
Phí Thiệu Dương nhăn nhó nhìn cảnh buồn cười này, cũng là ngoại tình, nhưng Cao Minh Đạt lại rất khác anh. Anh rể sợ vợ và cung phụng vợ lên tận trời, mua biệt thự, xây phòng riêng để đựng túi hiệu cho vợ, thế mà vẫn đi “ăn phở” được. Kiểu ngoại tình này là yêu cả vợ cả bồ, sợ bị vợ bỏ nhưng không nỡ chia tay bồ. Được cái rất yêu con trẻ. Tuy là chồng tồi nhưng lại là bố tốt.
Diêu Mỹ Nhân đưa cho chị gái một ly nước, Diêu Thiên Ái uống một ngụm rồi nhìn hai đứa em.
- Hai đứa nhìn anh chị mà rút kinh nghiệm. Thiệu Dương, nhà họ Diêu có một đứa con gái lỡ dở là chị thì quá đủ rồi. Em hãy tốt với em gái chị nhé. Đừng như anh rể em.
Hai vợ chồng người em nhìn nhau kì cục, Phí Thiệu Dương gượng gạo, còn Diêu Mỹ Nhân cười méo mó.
- Chị, hãy nghĩ cả Sunny nữa.
- Chị nghĩ rồi, vì con cái mà chị nhẫn nhịn, nhưng giờ chị không nhịn nữa.
- Hai người tính hàn gắn chưa? Cả hai cùng cố gắng một lần.....
- Chị gái em càng ngày càng khó tính....
Cao Minh Đạt muốn phân bua lại bị vợ chặn họng.
- Sự tổn thương khiến con người ta cọc cằn hơn, khó tính hơn, nhạy cảm hơn. Là quá đau nên bản thân mới như vậy, là đang tự bảo vệ trái tim mình khỏi bị xé toạc ra nữa. Anh hiểu không? Hiểu sao được, tên khốn kiếp này.
Diêu Thiên Ái kích động lại muốn đánh chồng, Phí Thiệu Dương phải chen vào giữa can ngăn.
Éo le thật sự, cùng một ngày, cả hai con gái nhà họ Diêu đều muốn bỏ chồng.
- Tôi muốn thử cảm giác hiếu chiến một lần. Thật đúng lúc gặp cô bồ mà anh yêu thích nhất. Mấy năm làm vợ tôi im lặng rồi, về cuối lại muốn nổi loạn chút chút. Cảm giác hả hê này cũng không tồi.
Phí Thiệu Dương hơi vui trong lòng, cô như thế là có để tâm. Kiểu phụ nữ khó chinh phục nhất chính là kiểu của vợ anh, bất cần, đến tiền cũng không tha thiết. Nhưng xem ra có chút hi vọng nhỏ xíu rồi.
Có vẻ việc anh chi tiền và lạnh nhạt với nhân tình khiến cô hài lòng.
- Phí Thiệu Dương, anh quản đám bồ nhí cũng tốt đấy, chưa có ai lảng vảng trước mắt tôi bao giờ. Hôm nay gặp Trương Như Ý cũng là tình cờ.
- Cô đang khen hay đang nói đểu?
- Anh nghĩ thế nào thì nghĩ. Đưa tôi tới nhà chị xong thì khỏi cần anh nữa, cứ việc đi dỗ dành mỹ nhân họ Trương của anh đi.
- Cô là Mỹ Nhân của tôi. Sao cô lại nghĩ tôi sẽ đi dỗ dành Trương Như Ý? Chỉ có phụ nữ phải dỗ dành tôi, tôi mà phải đi dỗ dành hửm?
Diêu Mỹ Nhân bĩu môi châm trọc.
- Tưởng tình sâu nghĩa đậm thế nào, hóa ra bên anh cống hiến cũng chỉ đến thế là cùng. Thấy cô ta bên anh lâu như vậy, mà anh cũng chẳng để vào mắt. Anh đúng là vô tình, mặc quần vào liền coi như không quen.
- Tôi cho họ thứ họ cần, họ cho tôi thứ tôi muốn, có cung có cầu thôi.
- Anh thật không biết xấu hổ mà. Chuyện ly hôn tôi sẽ lựa lời nói với bố mẹ.
- Giờ chưa phải lúc, không nói chuyện này nữa.
Tâm tình Phí Thiệu Dương vừa mới nới lỏng thì cô lại nhắc tới hai từ “ly hôn”, bực ơi là bực.
***
Hai người tới nhà Diêu Thiên Ái, liền gặp bảo mẫu đang dắt cháu gái nhỏ đi dạo ngoài sân vườn.
- Chị tôi đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô ấy ở trong nhà, hai vợ chồng lại...
Bảo mẫu thở dài rồi ái ngại nhìn em bé Sunny. Diêu Mỹ Nhân xoa xoa đầu cháu gái và đi vào trong.
- Sao anh cũng vào?
Phí Thiệu Dương giơ mấy chiếc túi đồ lên, cô thở dài muốn tự cầm thì anh lại né tránh.
- Tới rồi vào thăm chị vợ chút, lâu cũng chưa gặp anh rể.
Cô bất lực rồi cùng chồng vào nhà. Vừa tới cửa lớn đã nghe cãi vã.
“ Em hỏi anh, tại sao con em mang nặng đẻ đau lại mang họ anh. Tại sao em trang hoàng nhà cửa còn anh mấy ngày mới vác mặt về. Tại sao em nấu cơm bận rộn anh lại chỉ ngồi vào ăn sẵn. Tại sao em lấy anh xong lại phải rời gia đình bố mẹ để về nhà anh? Hả?????
“ Em bình tĩnh nào, con nghe thấy thì không hay đâu. Anh sẽ sửa, sẽ không ra ngoài chơi bời nữa. Tiền đưa hết cho em”
“ Anh không còn đáng tin nữa. Ly hônnnnnn, tôi sẽ để con anh gọi người khác là bố”
Hai vợ chồng nhà họ Phí nhìn cảnh tan hoang lộn xộn thì sốc ngang, không thể tin chị gái dịu dàng hiền thục hôm nay lại gay gắt và ném đồ tưng bừng như vậy.
- Anh, chị!
Là Phí Thiệu Dương lên tiếng trước. Diêu Thiên Ái cũng không khách khí mà phủi phủi tay.
- Hai đứa đến khi nào vậy?
Diêu Mỹ Nhân chậm rãi tới ghế ngồi rồi nhàn nhạt đáp.
- Vừa tới, mang đồ cho chị thôi.
- Ừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Thiên Ái hậm hực ngồi cạnh em gái, rồi xua tay bảo Phí Thiệu Dương ngồi xuống.
Người anh rể Cao Minh Đạt cũng ngồi xuống cạnh chỗ em rể.
- Chị các em thật hung dữ.
Diêu Thiên Ái cầm chiếc gối ở sofa ném thẳng mặt chồng mà không chừa chút mặt mũi.
- Oan lắm à, sai thì im lặng đi.
Phí Thiệu Dương nhăn nhó nhìn cảnh buồn cười này, cũng là ngoại tình, nhưng Cao Minh Đạt lại rất khác anh. Anh rể sợ vợ và cung phụng vợ lên tận trời, mua biệt thự, xây phòng riêng để đựng túi hiệu cho vợ, thế mà vẫn đi “ăn phở” được. Kiểu ngoại tình này là yêu cả vợ cả bồ, sợ bị vợ bỏ nhưng không nỡ chia tay bồ. Được cái rất yêu con trẻ. Tuy là chồng tồi nhưng lại là bố tốt.
Diêu Mỹ Nhân đưa cho chị gái một ly nước, Diêu Thiên Ái uống một ngụm rồi nhìn hai đứa em.
- Hai đứa nhìn anh chị mà rút kinh nghiệm. Thiệu Dương, nhà họ Diêu có một đứa con gái lỡ dở là chị thì quá đủ rồi. Em hãy tốt với em gái chị nhé. Đừng như anh rể em.
Hai vợ chồng người em nhìn nhau kì cục, Phí Thiệu Dương gượng gạo, còn Diêu Mỹ Nhân cười méo mó.
- Chị, hãy nghĩ cả Sunny nữa.
- Chị nghĩ rồi, vì con cái mà chị nhẫn nhịn, nhưng giờ chị không nhịn nữa.
- Hai người tính hàn gắn chưa? Cả hai cùng cố gắng một lần.....
- Chị gái em càng ngày càng khó tính....
Cao Minh Đạt muốn phân bua lại bị vợ chặn họng.
- Sự tổn thương khiến con người ta cọc cằn hơn, khó tính hơn, nhạy cảm hơn. Là quá đau nên bản thân mới như vậy, là đang tự bảo vệ trái tim mình khỏi bị xé toạc ra nữa. Anh hiểu không? Hiểu sao được, tên khốn kiếp này.
Diêu Thiên Ái kích động lại muốn đánh chồng, Phí Thiệu Dương phải chen vào giữa can ngăn.
Éo le thật sự, cùng một ngày, cả hai con gái nhà họ Diêu đều muốn bỏ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro