Cuộc gặp gỡ với anh quân nhân
HIểu Nguyệt Tàn Không
2024-07-04 14:53:51
Cô quay đầu, tầm mắt nhìn đến gương mặt của người đàn ông, nở một nụ cười cảm kích, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Mắt của Giang Đàm tối đi trong giây lát, siết chặt mũ lính trong tay, gật đầu nhẹ với cô, về chỗ ngồi.
Giản Đan cũng ngồi xuống, thoải mái thở một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Sáng sớm, mới 8 giờ sáng, phải đi đi lại lại.
Ngồi còn chưa nóng mông, thì điện thoại reo.
Lấy ra xem, là bà Tiền Phượng Tiên gọi đến:
“Alo, mẹ.”
“Trên đường kẹt xe, suýt chút nữa không lên kịp rồi ạ.”
“Rốt cuộc mẹ để bao nhiêu kẹo mừng vào túi con vậy, nặng muốn chết, con ôm nó chạy lên xe, mệt như chó vậy.”
Lúc cô nói chuyện với mẹ vô thức dùng giọng điệu hờn dỗi oán trách, từng câu từng chữ lọt vào tai Giang Đàm đang bị động ngồi nghe cô làm nũng.
Giang Đàm cong môi, nói trong lòng: chẳng nặng chút nào.
Nhưng mà kẹo mừng?
Cô kết hôn rồi?
Liếc nhìn bàn tay cô, xác nhận mười ngón tay hồng hào kia không có vật gì, mới dời tầm mắt.
Giản Đan lại oán trách là do bà Tiền Phượng Tiên không đúng, cuối cùng nói một câu: “Được rồi, không nói nữa, đến Bắc Kinh con gọi cho mẹ.”
Cúp điện thoại, nhìn nó than thở.
Cô học ở Bắc Kinh, tháng 5 hoàng thái tử nhà họ Giản (anh trai cô) kết hôn, thế là xin nghỉ phép về Hạ Môn tham dự hôn lễ đồng thời làm phù dâu.
Bánh kẹo mừng còn sót lại của hôn lễ rất nhiều, bà Tiền Phương Tiên tiết kiệm liền nghĩ ra chủ ý với bạn học cô, nói gì mà “Đem kẹo mừng về trường học phát cho bạn học chia sẻ hỉ sự, còn có thể gia tăng tình cảm giữa bạn học, vui thế mà không làm sao?”, thế là cướp túi hành lý của cô đi.
Không biết ngoài nhét kẹo mừng mà còn nhét đồ gì không, dù sao trọng lượng không giống chỉ có đồ cần dùng trong đấy.
Giản Đan tựa vào ghế nghịch điện thoại.
Toa xe màu xanh lá này kỷ luật nghiêm minh, các anh lính đều nhỏ giọng nói chuyện, đến tiếng ồn ào la hét cũng không có, âm thanh duy nhất là phát ra từ bộ phim được chiếu trên TV ở nóc xe, là một bộ phim cũ, không có gì đáng xem.
Cô dần cảm thấy chán, đảo mắt xung quanh, ánh nhìn dời đến anh lính bên cạnh tướng mạo không tầm thường đang đoan trang xem phim.
Ánh sáng 9 giờ hơn ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cương nghị của anh, ngôi sao vàng năm cánh trước ngực sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, cả người trông thật hư ảo, lại có cảm giác cảnh đẹp ý vui, trong lòng không kiềm được mà khen ngợi anh.
Mắt của Giang Đàm tối đi trong giây lát, siết chặt mũ lính trong tay, gật đầu nhẹ với cô, về chỗ ngồi.
Giản Đan cũng ngồi xuống, thoải mái thở một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Sáng sớm, mới 8 giờ sáng, phải đi đi lại lại.
Ngồi còn chưa nóng mông, thì điện thoại reo.
Lấy ra xem, là bà Tiền Phượng Tiên gọi đến:
“Alo, mẹ.”
“Trên đường kẹt xe, suýt chút nữa không lên kịp rồi ạ.”
“Rốt cuộc mẹ để bao nhiêu kẹo mừng vào túi con vậy, nặng muốn chết, con ôm nó chạy lên xe, mệt như chó vậy.”
Lúc cô nói chuyện với mẹ vô thức dùng giọng điệu hờn dỗi oán trách, từng câu từng chữ lọt vào tai Giang Đàm đang bị động ngồi nghe cô làm nũng.
Giang Đàm cong môi, nói trong lòng: chẳng nặng chút nào.
Nhưng mà kẹo mừng?
Cô kết hôn rồi?
Liếc nhìn bàn tay cô, xác nhận mười ngón tay hồng hào kia không có vật gì, mới dời tầm mắt.
Giản Đan lại oán trách là do bà Tiền Phượng Tiên không đúng, cuối cùng nói một câu: “Được rồi, không nói nữa, đến Bắc Kinh con gọi cho mẹ.”
Cúp điện thoại, nhìn nó than thở.
Cô học ở Bắc Kinh, tháng 5 hoàng thái tử nhà họ Giản (anh trai cô) kết hôn, thế là xin nghỉ phép về Hạ Môn tham dự hôn lễ đồng thời làm phù dâu.
Bánh kẹo mừng còn sót lại của hôn lễ rất nhiều, bà Tiền Phương Tiên tiết kiệm liền nghĩ ra chủ ý với bạn học cô, nói gì mà “Đem kẹo mừng về trường học phát cho bạn học chia sẻ hỉ sự, còn có thể gia tăng tình cảm giữa bạn học, vui thế mà không làm sao?”, thế là cướp túi hành lý của cô đi.
Không biết ngoài nhét kẹo mừng mà còn nhét đồ gì không, dù sao trọng lượng không giống chỉ có đồ cần dùng trong đấy.
Giản Đan tựa vào ghế nghịch điện thoại.
Toa xe màu xanh lá này kỷ luật nghiêm minh, các anh lính đều nhỏ giọng nói chuyện, đến tiếng ồn ào la hét cũng không có, âm thanh duy nhất là phát ra từ bộ phim được chiếu trên TV ở nóc xe, là một bộ phim cũ, không có gì đáng xem.
Cô dần cảm thấy chán, đảo mắt xung quanh, ánh nhìn dời đến anh lính bên cạnh tướng mạo không tầm thường đang đoan trang xem phim.
Ánh sáng 9 giờ hơn ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cương nghị của anh, ngôi sao vàng năm cánh trước ngực sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, cả người trông thật hư ảo, lại có cảm giác cảnh đẹp ý vui, trong lòng không kiềm được mà khen ngợi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro