Ga Tàu Hạ Môn
HIểu Nguyệt Tàn Không
2024-07-04 14:53:51
Ga tàu Hạ Môn
Giản Đan kiểm vé xong, ôm túi hành lý liều mạng mà chạy lên tàu.
Trên đường đến đây bị kẹt xe một lúc, dẫn đến hậu quả trực tiếp là cô phải chạy đua với thời gian tàu khởi hành.
May mà cô chạy thắng, cũng mệt thở ra hơi.
Vào bên trong chưa bao lâu tàu đã khởi hành, nếu không phải bà Tiền Phượng Tiên nhét quá nhiều đồ vào túi hành lí của con gái, thì tốc độ bước đi của con gái bà có thể sẽ nhanh hơn chút.
Xốc túi hành lý nặng nề, lấy phiếu xe ra vừa đi vừa nhìn xem chỗ ngồi của mình ở toa nào.
Đi đến giữa phát hiện mấy toa liền đều là các anh lính mặc quân phục màu xanh, số lượng còn nhiều hơn người dân trong toa, nghi ngờ: tình huống gì đây? Dạo gần đây không nghe nói Tổ quốc có chỗ nào không ổn mà?
Nhưng mà ngồi cùng với các anh lính hừng hực oai hùng như thế, bình thường làm gì có cơ hội như thế này.
Giản Đan vừa đi vừa nhìn các anh lính, nhìn cả đường náo nhiệt.
Đợi đến lúc đã tìm được toa của mình, chỉ thấy toa tàu xanh đến phát sáng, nhìn xung quanh chẳng thấy có người dân nào mặc thường phục, chỉ đợi cô ngồi vào làm “đóa hoa trong quân ngũ”.
Các anh lính ngồi đưa lưng về phía cô, im lặng ngồi ngay ngắn đúng vị trí của mình, bầu không khí căng thẳng hơn các toa tàu khác.
Cô ôm túi hành lý đứng ngay cửa có chút sợ sệt, xác nhận lại lần nữa số toa trên vé xe.
Đi đến chỗ ngồi trong vé xe, đứng dựa vào chỗ sau lưng của anh lính, lấy tinh thần nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Giang Đàm quay đầu lại, mở mí mắt nhìn cô, ngũ quan anh tuấn lãnh đạm, ánh mắt cứng rắn như lưỡi dao.
Giản Đan hít một hơi: má ơi, quả nhiên đẹp trai đều phải giao nộp lên Tổ quốc.
Giang Đàm thu hồi tầm mắt, không nói tiếng nào lấy chiếc mũ lính trên bàn lên, dọn bàn nhỏ, đứng ra ngoài.
Thân thể cao lớn, quân phục màu xanh phẳng phiu, năm cánh sao vàng phát ra ánh sáng chói lọi.
Chiều cao 158cm của Giản Đàn dường như bị anh lính “cao vút tầng mây” này nghiền ép dưới giày, tim bị đâm một nhát, rủ mắt đi vào, khập khiễng giơ túi hành lý muốn để lên kệ chứa hành lý.
Xưa có Tần Nhị Thế nâng vạc to, nay có Giản Đan nâng túi to.
Hai cánh tay mảnh khảnh run run, Giang Đàm ở phía sau không nhìn được nữa, trầm giọng nói: “Tôi giúp cô để lên.”
Hai tay Giản Đan lập tức nhẹ đi, túi hành lý được một bàn tay lớn nâng lên đẩy vào trong kệ.
Giản Đan kiểm vé xong, ôm túi hành lý liều mạng mà chạy lên tàu.
Trên đường đến đây bị kẹt xe một lúc, dẫn đến hậu quả trực tiếp là cô phải chạy đua với thời gian tàu khởi hành.
May mà cô chạy thắng, cũng mệt thở ra hơi.
Vào bên trong chưa bao lâu tàu đã khởi hành, nếu không phải bà Tiền Phượng Tiên nhét quá nhiều đồ vào túi hành lí của con gái, thì tốc độ bước đi của con gái bà có thể sẽ nhanh hơn chút.
Xốc túi hành lý nặng nề, lấy phiếu xe ra vừa đi vừa nhìn xem chỗ ngồi của mình ở toa nào.
Đi đến giữa phát hiện mấy toa liền đều là các anh lính mặc quân phục màu xanh, số lượng còn nhiều hơn người dân trong toa, nghi ngờ: tình huống gì đây? Dạo gần đây không nghe nói Tổ quốc có chỗ nào không ổn mà?
Nhưng mà ngồi cùng với các anh lính hừng hực oai hùng như thế, bình thường làm gì có cơ hội như thế này.
Giản Đan vừa đi vừa nhìn các anh lính, nhìn cả đường náo nhiệt.
Đợi đến lúc đã tìm được toa của mình, chỉ thấy toa tàu xanh đến phát sáng, nhìn xung quanh chẳng thấy có người dân nào mặc thường phục, chỉ đợi cô ngồi vào làm “đóa hoa trong quân ngũ”.
Các anh lính ngồi đưa lưng về phía cô, im lặng ngồi ngay ngắn đúng vị trí của mình, bầu không khí căng thẳng hơn các toa tàu khác.
Cô ôm túi hành lý đứng ngay cửa có chút sợ sệt, xác nhận lại lần nữa số toa trên vé xe.
Đi đến chỗ ngồi trong vé xe, đứng dựa vào chỗ sau lưng của anh lính, lấy tinh thần nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Giang Đàm quay đầu lại, mở mí mắt nhìn cô, ngũ quan anh tuấn lãnh đạm, ánh mắt cứng rắn như lưỡi dao.
Giản Đan hít một hơi: má ơi, quả nhiên đẹp trai đều phải giao nộp lên Tổ quốc.
Giang Đàm thu hồi tầm mắt, không nói tiếng nào lấy chiếc mũ lính trên bàn lên, dọn bàn nhỏ, đứng ra ngoài.
Thân thể cao lớn, quân phục màu xanh phẳng phiu, năm cánh sao vàng phát ra ánh sáng chói lọi.
Chiều cao 158cm của Giản Đàn dường như bị anh lính “cao vút tầng mây” này nghiền ép dưới giày, tim bị đâm một nhát, rủ mắt đi vào, khập khiễng giơ túi hành lý muốn để lên kệ chứa hành lý.
Xưa có Tần Nhị Thế nâng vạc to, nay có Giản Đan nâng túi to.
Hai cánh tay mảnh khảnh run run, Giang Đàm ở phía sau không nhìn được nữa, trầm giọng nói: “Tôi giúp cô để lên.”
Hai tay Giản Đan lập tức nhẹ đi, túi hành lý được một bàn tay lớn nâng lên đẩy vào trong kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro