Một Vòng Hỏi Thăm
HIểu Nguyệt Tàn Không
2024-07-04 14:53:51
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: “Không có gì.”
Kẹo mừng nhặt xong chất đống trên bàn của Giản Đan, cô nhanh chóng lấy một nắm thể hiện sự cảm tạ sâu sắc tới tinh thần vì dân phục vụ của trung tá: “Mời anh ăn kẹo.” Cười ngượng ngùng mà không thất lễ với anh.
Giang Đàm giản nét mặt, nở nụ cười lấy một viên kẹo biết rõ còn hỏi: “Kẹo mừng?”
Giang Đàm không nghĩ đến trung tá sẽ hỏi cô vấn đề này, mất tự nhiên trả lời sự thật: “Ừm, người nhà kết hôn, đống này là còn sót lại, mẹ tôi bảo đem về một ít cho bạn học ở trường.”
Giản Đan cho rằng cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây, không ngờ trung tá khách sáo hỏi cô thêm vài câu: “Còn đi học?”
“Ừm.”
“Ở thành phố nào?”
“Bắc Kinh.”
“Học đại học?”
“Ừm.”
“Đại học gì?”
“Sư phạm Bắc Kinh.”
“Năm mấy rồi?”
“Năm hai.”
“Chuyên ngành gì?”
“Toán học và ứng dụng toán học.”
“Tên gì?”
“Giản Đan.”
Một vòng hỏi nhanh đáp nhanh, Giản Đan mơ hồ để lộ thông tin cá nhân với quân giải phóng nhân dân.
Nói xong nhẹ a một tiếng, muộn màng nhận ra ngay cả tên của đối phương mình còn không biết vậy mà đã tự đem mình “bán” đi rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt tra vấn cô mà vẫn còn chính nghĩa của trung tá, trong lòng nghĩ: không được, mình cũng phải hỏi lại!
Cô lại mở ra một vòng hỏi nhanh đáp nhanh:
“Anh tên gì?”
“Giang Đàm.”
“Đơn vị của anh là ở đâu?”
“Trung Quốc.”
“Anh là quân gì?”
“Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.”
“Các anh nhiều người như thế ngồi xe đi đâu?”
“Đi đến một nơi.”
“Các anh đi làm gì?”
“Có việc.”
Quả nhiên chất lượng của vòng hỏi nhanh đáp nhanh này còn kém hơn vòng trước, ngoài tên ra, những thông tin khác đều chập chờn.
Giản Đan tức không ra hơi: “Tôi không hỏi nữa, anh không nói sự thật.”
Giang Đàm cười cười không giải thích, xé một viên kẹo bỏ vào miệng: “Rất ngọt."
Không phải anh không nói sự thật, mà xuất thân là một quân nhân phải có ý thức bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ chuyện của quân đội ra ngoài.
Giản Đan nhỏ giọng bức bách: “Cái gì tôi cũng nói sự thật, anh đương nhiên là ngọt rồi!” Cây ngay không sợ chết đứng hất cằm, “Tôi muốn đi ra.”
Lần này Giang Đàm không đứng lên, chỉ cất cái bàn nhỏ, xê dịch đôi chân: “Mời.”
Giản Đan đứng lên, đùi cọ xát vào đùi của anh đi ra ngoài, da thịt dưới quần tê dại từng mảng.
Trong ánh mắt chính trực trong suốt của trung tá, liền cảm thấy mình không sạch sẽ!
Đi ra cọ một lần, đi vào cọ một lần, tổng cộng cô không sạch sẽ hai lần!
Đừng vội khinh bỉ chính mình, không chừng trong lòng trung tá cũng đang tâm viên ý mã, chỉ là anh giả vờ lương thiện để mê hoặc mục tiêu.
Kẹo mừng nhặt xong chất đống trên bàn của Giản Đan, cô nhanh chóng lấy một nắm thể hiện sự cảm tạ sâu sắc tới tinh thần vì dân phục vụ của trung tá: “Mời anh ăn kẹo.” Cười ngượng ngùng mà không thất lễ với anh.
Giang Đàm giản nét mặt, nở nụ cười lấy một viên kẹo biết rõ còn hỏi: “Kẹo mừng?”
Giang Đàm không nghĩ đến trung tá sẽ hỏi cô vấn đề này, mất tự nhiên trả lời sự thật: “Ừm, người nhà kết hôn, đống này là còn sót lại, mẹ tôi bảo đem về một ít cho bạn học ở trường.”
Giản Đan cho rằng cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây, không ngờ trung tá khách sáo hỏi cô thêm vài câu: “Còn đi học?”
“Ừm.”
“Ở thành phố nào?”
“Bắc Kinh.”
“Học đại học?”
“Ừm.”
“Đại học gì?”
“Sư phạm Bắc Kinh.”
“Năm mấy rồi?”
“Năm hai.”
“Chuyên ngành gì?”
“Toán học và ứng dụng toán học.”
“Tên gì?”
“Giản Đan.”
Một vòng hỏi nhanh đáp nhanh, Giản Đan mơ hồ để lộ thông tin cá nhân với quân giải phóng nhân dân.
Nói xong nhẹ a một tiếng, muộn màng nhận ra ngay cả tên của đối phương mình còn không biết vậy mà đã tự đem mình “bán” đi rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt tra vấn cô mà vẫn còn chính nghĩa của trung tá, trong lòng nghĩ: không được, mình cũng phải hỏi lại!
Cô lại mở ra một vòng hỏi nhanh đáp nhanh:
“Anh tên gì?”
“Giang Đàm.”
“Đơn vị của anh là ở đâu?”
“Trung Quốc.”
“Anh là quân gì?”
“Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.”
“Các anh nhiều người như thế ngồi xe đi đâu?”
“Đi đến một nơi.”
“Các anh đi làm gì?”
“Có việc.”
Quả nhiên chất lượng của vòng hỏi nhanh đáp nhanh này còn kém hơn vòng trước, ngoài tên ra, những thông tin khác đều chập chờn.
Giản Đan tức không ra hơi: “Tôi không hỏi nữa, anh không nói sự thật.”
Giang Đàm cười cười không giải thích, xé một viên kẹo bỏ vào miệng: “Rất ngọt."
Không phải anh không nói sự thật, mà xuất thân là một quân nhân phải có ý thức bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ chuyện của quân đội ra ngoài.
Giản Đan nhỏ giọng bức bách: “Cái gì tôi cũng nói sự thật, anh đương nhiên là ngọt rồi!” Cây ngay không sợ chết đứng hất cằm, “Tôi muốn đi ra.”
Lần này Giang Đàm không đứng lên, chỉ cất cái bàn nhỏ, xê dịch đôi chân: “Mời.”
Giản Đan đứng lên, đùi cọ xát vào đùi của anh đi ra ngoài, da thịt dưới quần tê dại từng mảng.
Trong ánh mắt chính trực trong suốt của trung tá, liền cảm thấy mình không sạch sẽ!
Đi ra cọ một lần, đi vào cọ một lần, tổng cộng cô không sạch sẽ hai lần!
Đừng vội khinh bỉ chính mình, không chừng trong lòng trung tá cũng đang tâm viên ý mã, chỉ là anh giả vờ lương thiện để mê hoặc mục tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro