Di chúc
2024-08-10 22:59:08
Đám tang ông cụ trong 3 ngày, trong những ngày này Lộ Nguy ép cô về nhà nghỉ ngơi, đặc biệt gửi một hộ lý trẻ đến nhà canh chừng cô uống thuốc.
Mộ Hoa luôn đợi cô về mới nhút nhát đến thăm hỏi anh, chất giọng bà thanh nhạt, lời nói yêu thương tuôn ra không khiến anh thoải mái hơn mà còn gây khó chịu. Lộ Minh Đạt bận bịu khắp nơi với Lộ Nhĩ Quy, ông sợ bà mệt nên khuyên bà về nhà khách nghỉ.
Mộ Hoa không có trong gia phả, việc này làm cho chi dưới Lộ gia nhìn thấy bà là khinh thường, không có cảm tình. Mộ Hoa cũng nhẫn nhịn chịu đựng, bà chỉ cần quan tâm chồng và con trai mình là được.
"A Nguy, vừa nãy mẹ thấy vợ con về trước, nó không ở lại phụ con sao? Thật là thất trách mà..."
Lời lẩm bẩm của bà anh nghe được, Lộ Nguy vuốt nhẹ tóc đang bay loạn
"Nếu mẹ ở đây để phê bình cô ấy thì mẹ về nghỉ trước đi, Lộ gia cũng không ép mẹ ở đây"
Ý nói bà không có quyền điều hành dù bản thân là vợ của con trai trưởng Lộ gia, Mộ Hoa nghẹn lại, bà thút thít
quay dลื่น rdi di.
Chuyện bà bỏ con là do lão già kia mưu kế, có trách cũng không được trách bà. Mộ Hoa gọi trợ lý tìm vị trí, chiếc xe gia đình chạy về hướng Nam.
Bát thuốc hôm nay uống đắng hơn mọi hôm, hộ lý nói đã cho đúng lượng cam thảo mọi ngày nhưng cô vẫn thấy lưỡi đắng chát. Là vì không có anh ở đây sao?
Cô cảm ơn hộ lý rồi nói khéo mình ra ngoài vườn ngồi đừng làm phiền cô. Hộ lý trẻ gật gù đồng ý nhưng vẫn dừng chân tại một góc không xa để ý cô. Hứa Di Nguyệt cũng mặc kệ, cô mở lại lá thư cũ mẹ để lại. Bà chỉ mong cô sống hạnh phúc với anh, bà còn không để lại đường lui cho mình.
Hứa Di Nguyệt lại nhìn dòng dưới, liệu người mà bà yêu có tìm thấy nơi bà ấy nghỉ lại không nhỉ?
Bên ngoài có tiếng xe, thím giúp việc không dám mở cửa cho người lạ, Mộ Hoa từ xa đã thấy cô an nhàn ngồi dưới gốc cây hưởng thụ, còn con trai và chồng bà phải tất bật vất vả.
Hứa Di Nguyệt không có ý đứng dậy chào mẹ chồng, cô chỉ khoát tay kêu người mở cửa cho bà vào.
Mộ Hoa lúc trẻ không phải là dạng mỹ nhân nhưng cũng gọi là thanh tú xinh xắn, tới tuổi trung niên bà vẫn còn giữ nét trang nhã có điều nếp nhăn đã không còn dùng phấn che đi là được.
Bà dù tức giận nhưng vẫn giữ phép tắc, không khách sáo ngồi xuống đối diện cô, từ lần đầu gặp bà rất ngạc nhiên khi thấy cô. Cô gái có mái tóc dài chấm eo, dung nhan mỹ lệ như hoa như nước, mỗi hành động cử chỉ đều toát lên khí chất con nhà hào môn. Thật tình nếu sự việc chết người năm đó không quẩn quanh trong tâm trí, bà còn có thể chấp nhận cô con dâu hoàn mỹ này.
"Tôi là Mộ Hoa, mẹ ruột của Lộ Nguy cũng là..mẹ của Lộ Phương Đào"
Ba chữ đó khiến bầu không khí căng cứng đột ngột, Mộ Hoa run rẩy căm hận đứa con của Hứa Thi Tuấn đang ngồi trước mặt mình.
"Tôi biết, tôi là vợ của Lộ Nguy"
Không mặn không nhạt đáp lại, lời nói lạnh lùng đem bà về phía người lạ.
"Thân là con dâu Lộ gia, nguyên tắc gia giáo cô đều phải nắm kỹ, học thuộc trong lòng. Tôi lấy thân phận mẹ Lộ Nguy đến đây để răn dạy cô, thằng bé cần cưới một người vợ thảo giúp nó những việc lặt vặt chứ không phải cưới một người ăn không ngồi rồi để con trai tôi nâng niu hầu phụng"
Mục đích đã lộ rõ, cô nhìn bà tự dưng là mỉm cười nhẹ
"Không cần phải lấy thân phận trưởng bối để đè tôi, trong lòng anh ấy không coi hai người là cha mẹ, là vợ tôi cũng sẽ đồng lòng theo anh ấy. Hơn hết, tôi thích chơi thì chơi, thích nằm thì nằm, mặc kệ mọi thứ để anh ấy hầu phụng? Thưa bà Mộ, bà đã sai ngay từ lúc bước chân vào cổng với mục đích muốn ra đòn phủ đầu rồi"
Mộ Hoa như thấy dáng vẻ bạc bẽo vô tình của anh trên người cô, bà vội đáp
"Cô có ý gì?"
Hứa Di Nguyệt nâng tay đưa tách trà sang cho bà, cô nhẹ nói "Uống hết tách trà, tôi sẽ gọi người tiễn bà về"
Hộ lý trẻ thấy cô xử lí ổn mọi thứ, chậm thu lại điện thoại đang ghi hình rồi nhấn gửi cho thư ký Triệu. Triệu Li nhận được video, anh nhanh chóng tóm tắt lại nội dung rồi bước nhanh về hướng Lộ Nguy.
Nghe được thông báo, mắt Lộ Nguy nhiềm ý cười, anh gật đầu bảo mọi người tiếp tục. Anh tin chắc với cái bản
Tĩnh mèo cào của cô có thể đè lại được Mộ Hoa, về phần bà anh đã có quyết định riêng.
Luật sư riêng của ông cụ đã chiếu bản di chúc lên màn hình lớn, công khai toàn bộ nội dung di chúc, những người có ý tò mò đều ngậm miệng quan sát.
Di chúc như sau, Lộ Minh Đạt được khu đất phía Tây cùng với căn nhà chính, Lộ Nhĩ Quy và Lộ Nguy được ông cụ giao lại hai tập đoàn dưới trướng Lộ Thị.
Kinh điển nhất vẫn là câu "Ta giao lại quyền quản lý tập đoàn cho cháu dâu Hứa Di Nguyệt, cùng với 20% cổ đông của ta. Ta sẽ xuống dưới bồi tội với Chu Nhân Tĩnh, Hứa Di Nguyệt và Lộ Nguy sẽ thay ta tiếp tục điều hành gia tộc này!"
Những dòng chữ cuối cùng làm toàn bộ người ở đầy kinh hoàng thốt lền, Lộ Nguy cùng Lộ Nhĩ Quy và Lộ Minh Đạt đều bất ngờ, không ngờ ông cụ lại coi trọng cô đến thế.
Bên phía Nguyệt Vãn, Mộ Hoa tức tối nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi phía trước, bà bực bội bước vào xe thì nghe tài xế thông báo về việc di chúc.
Mộ Hoa không tin nổi, trong mắt Lộ Minh Thiết lại coi Hứa Di Nguyệt có bối phận dơ dáy là cháu dâu, lại bỏ mặc người như bà. Thậm chí ông còn không nhắc tới cháu gái nhỏ đã mất...
Dòng máu nhà Lộ quá tàn nhẫn, lạnh thấu xương, Mộ Hoa càng nghĩ càng ghét. Chồng bà chỉ được một khu đất với căn nhà chính cũ xì đó, không một xu tiền chảy vào túi.
Hứa Di Nguyệt vừa thấy thông báo di chúc của luật sư gửi cho mình. Cô miết nhẹ màn hình điện thoại, nhìn toàn bộ nội dung thật lâu không nói gì.
Tắt máy, bước vào phòng tắm, Hứa Di Nguyệt nhìn bản thân trong gương tự hỏi có nên tiếp tục hận Lộ Minh Thiết hay không, cô sờ lên trái tim đang đập, nghĩ lại Chu Nhân Tĩnh từng nói với cô
"Sống trên đời đã là không công bằng, chuyện xảy ra khiến con không vui hãy coi như không tồn tại. Nếu sống đề dằn vặt nhau thì khác gì bẻ gãy đôi cánh của cá voi, bẻ gãy rồi cá voi không thể ngoi lên mặt nước nhìn thấy ánh sáng của mặt trời..."
Cá voi không có cánh, bà nhẹ nhàng nhìn con gái ngủ trong lòng, Hứa Di Nguyệt mơ màng nghe bà nói
"Dù không có cánh cá voi vẫn sẽ bay... Mẹ mong ánh trăng của mẹ cũng sẽ như vậy..."
Hình xăm trên eo đau nhức, tuổi thiếu niên bồng bột, chỉ một khắc xúc động vì tình yêu lại điên cuồng xăm lên hình xăm lớn như vậy.
Hình xăm Nhị thập bát tú không màu ẩn nhẫn hiện lên, tay nghề của thợ xăm không tốt, bây giờ đã qua nhiều năm nhưng đôi khi vẫn sưng lên mưng mủ. Hình xăm đã gần như mất hình dạng, tay cô xoa nhẹ trên vết thương, điện thoại hiện lên màn hình của một tiệm xăm khá nổi tiếng.
Cô chậm chạp lên lịch, rất nhanh tiệm xăm đã rep lại, đồng ý lên lịch cho cô ngày gần nhất.
Cô gửi bản vẽ cho họ, chi tiết đến nỗi thợ xăm bên kia cũng ngạc nhiên.
Hộ lý gõ cửa phòng nói cô đã ở trong gần một tiếng, hơi ẩm không tốt cho việc điều trị. Hứa Di Nguyệt mặc đồ bước ra, da dẻ hồng hào hơi nhúm lại
Hộ lý tuy là nữ nhìn không nhịn được nhìn thêm da cô một tí. Chậc, như da em bé vậy, phấn nộn tinh tế, quả nhiên là bảo bối của ông chủ.
Mộ Hoa luôn đợi cô về mới nhút nhát đến thăm hỏi anh, chất giọng bà thanh nhạt, lời nói yêu thương tuôn ra không khiến anh thoải mái hơn mà còn gây khó chịu. Lộ Minh Đạt bận bịu khắp nơi với Lộ Nhĩ Quy, ông sợ bà mệt nên khuyên bà về nhà khách nghỉ.
Mộ Hoa không có trong gia phả, việc này làm cho chi dưới Lộ gia nhìn thấy bà là khinh thường, không có cảm tình. Mộ Hoa cũng nhẫn nhịn chịu đựng, bà chỉ cần quan tâm chồng và con trai mình là được.
"A Nguy, vừa nãy mẹ thấy vợ con về trước, nó không ở lại phụ con sao? Thật là thất trách mà..."
Lời lẩm bẩm của bà anh nghe được, Lộ Nguy vuốt nhẹ tóc đang bay loạn
"Nếu mẹ ở đây để phê bình cô ấy thì mẹ về nghỉ trước đi, Lộ gia cũng không ép mẹ ở đây"
Ý nói bà không có quyền điều hành dù bản thân là vợ của con trai trưởng Lộ gia, Mộ Hoa nghẹn lại, bà thút thít
quay dลื่น rdi di.
Chuyện bà bỏ con là do lão già kia mưu kế, có trách cũng không được trách bà. Mộ Hoa gọi trợ lý tìm vị trí, chiếc xe gia đình chạy về hướng Nam.
Bát thuốc hôm nay uống đắng hơn mọi hôm, hộ lý nói đã cho đúng lượng cam thảo mọi ngày nhưng cô vẫn thấy lưỡi đắng chát. Là vì không có anh ở đây sao?
Cô cảm ơn hộ lý rồi nói khéo mình ra ngoài vườn ngồi đừng làm phiền cô. Hộ lý trẻ gật gù đồng ý nhưng vẫn dừng chân tại một góc không xa để ý cô. Hứa Di Nguyệt cũng mặc kệ, cô mở lại lá thư cũ mẹ để lại. Bà chỉ mong cô sống hạnh phúc với anh, bà còn không để lại đường lui cho mình.
Hứa Di Nguyệt lại nhìn dòng dưới, liệu người mà bà yêu có tìm thấy nơi bà ấy nghỉ lại không nhỉ?
Bên ngoài có tiếng xe, thím giúp việc không dám mở cửa cho người lạ, Mộ Hoa từ xa đã thấy cô an nhàn ngồi dưới gốc cây hưởng thụ, còn con trai và chồng bà phải tất bật vất vả.
Hứa Di Nguyệt không có ý đứng dậy chào mẹ chồng, cô chỉ khoát tay kêu người mở cửa cho bà vào.
Mộ Hoa lúc trẻ không phải là dạng mỹ nhân nhưng cũng gọi là thanh tú xinh xắn, tới tuổi trung niên bà vẫn còn giữ nét trang nhã có điều nếp nhăn đã không còn dùng phấn che đi là được.
Bà dù tức giận nhưng vẫn giữ phép tắc, không khách sáo ngồi xuống đối diện cô, từ lần đầu gặp bà rất ngạc nhiên khi thấy cô. Cô gái có mái tóc dài chấm eo, dung nhan mỹ lệ như hoa như nước, mỗi hành động cử chỉ đều toát lên khí chất con nhà hào môn. Thật tình nếu sự việc chết người năm đó không quẩn quanh trong tâm trí, bà còn có thể chấp nhận cô con dâu hoàn mỹ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi là Mộ Hoa, mẹ ruột của Lộ Nguy cũng là..mẹ của Lộ Phương Đào"
Ba chữ đó khiến bầu không khí căng cứng đột ngột, Mộ Hoa run rẩy căm hận đứa con của Hứa Thi Tuấn đang ngồi trước mặt mình.
"Tôi biết, tôi là vợ của Lộ Nguy"
Không mặn không nhạt đáp lại, lời nói lạnh lùng đem bà về phía người lạ.
"Thân là con dâu Lộ gia, nguyên tắc gia giáo cô đều phải nắm kỹ, học thuộc trong lòng. Tôi lấy thân phận mẹ Lộ Nguy đến đây để răn dạy cô, thằng bé cần cưới một người vợ thảo giúp nó những việc lặt vặt chứ không phải cưới một người ăn không ngồi rồi để con trai tôi nâng niu hầu phụng"
Mục đích đã lộ rõ, cô nhìn bà tự dưng là mỉm cười nhẹ
"Không cần phải lấy thân phận trưởng bối để đè tôi, trong lòng anh ấy không coi hai người là cha mẹ, là vợ tôi cũng sẽ đồng lòng theo anh ấy. Hơn hết, tôi thích chơi thì chơi, thích nằm thì nằm, mặc kệ mọi thứ để anh ấy hầu phụng? Thưa bà Mộ, bà đã sai ngay từ lúc bước chân vào cổng với mục đích muốn ra đòn phủ đầu rồi"
Mộ Hoa như thấy dáng vẻ bạc bẽo vô tình của anh trên người cô, bà vội đáp
"Cô có ý gì?"
Hứa Di Nguyệt nâng tay đưa tách trà sang cho bà, cô nhẹ nói "Uống hết tách trà, tôi sẽ gọi người tiễn bà về"
Hộ lý trẻ thấy cô xử lí ổn mọi thứ, chậm thu lại điện thoại đang ghi hình rồi nhấn gửi cho thư ký Triệu. Triệu Li nhận được video, anh nhanh chóng tóm tắt lại nội dung rồi bước nhanh về hướng Lộ Nguy.
Nghe được thông báo, mắt Lộ Nguy nhiềm ý cười, anh gật đầu bảo mọi người tiếp tục. Anh tin chắc với cái bản
Tĩnh mèo cào của cô có thể đè lại được Mộ Hoa, về phần bà anh đã có quyết định riêng.
Luật sư riêng của ông cụ đã chiếu bản di chúc lên màn hình lớn, công khai toàn bộ nội dung di chúc, những người có ý tò mò đều ngậm miệng quan sát.
Di chúc như sau, Lộ Minh Đạt được khu đất phía Tây cùng với căn nhà chính, Lộ Nhĩ Quy và Lộ Nguy được ông cụ giao lại hai tập đoàn dưới trướng Lộ Thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kinh điển nhất vẫn là câu "Ta giao lại quyền quản lý tập đoàn cho cháu dâu Hứa Di Nguyệt, cùng với 20% cổ đông của ta. Ta sẽ xuống dưới bồi tội với Chu Nhân Tĩnh, Hứa Di Nguyệt và Lộ Nguy sẽ thay ta tiếp tục điều hành gia tộc này!"
Những dòng chữ cuối cùng làm toàn bộ người ở đầy kinh hoàng thốt lền, Lộ Nguy cùng Lộ Nhĩ Quy và Lộ Minh Đạt đều bất ngờ, không ngờ ông cụ lại coi trọng cô đến thế.
Bên phía Nguyệt Vãn, Mộ Hoa tức tối nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi phía trước, bà bực bội bước vào xe thì nghe tài xế thông báo về việc di chúc.
Mộ Hoa không tin nổi, trong mắt Lộ Minh Thiết lại coi Hứa Di Nguyệt có bối phận dơ dáy là cháu dâu, lại bỏ mặc người như bà. Thậm chí ông còn không nhắc tới cháu gái nhỏ đã mất...
Dòng máu nhà Lộ quá tàn nhẫn, lạnh thấu xương, Mộ Hoa càng nghĩ càng ghét. Chồng bà chỉ được một khu đất với căn nhà chính cũ xì đó, không một xu tiền chảy vào túi.
Hứa Di Nguyệt vừa thấy thông báo di chúc của luật sư gửi cho mình. Cô miết nhẹ màn hình điện thoại, nhìn toàn bộ nội dung thật lâu không nói gì.
Tắt máy, bước vào phòng tắm, Hứa Di Nguyệt nhìn bản thân trong gương tự hỏi có nên tiếp tục hận Lộ Minh Thiết hay không, cô sờ lên trái tim đang đập, nghĩ lại Chu Nhân Tĩnh từng nói với cô
"Sống trên đời đã là không công bằng, chuyện xảy ra khiến con không vui hãy coi như không tồn tại. Nếu sống đề dằn vặt nhau thì khác gì bẻ gãy đôi cánh của cá voi, bẻ gãy rồi cá voi không thể ngoi lên mặt nước nhìn thấy ánh sáng của mặt trời..."
Cá voi không có cánh, bà nhẹ nhàng nhìn con gái ngủ trong lòng, Hứa Di Nguyệt mơ màng nghe bà nói
"Dù không có cánh cá voi vẫn sẽ bay... Mẹ mong ánh trăng của mẹ cũng sẽ như vậy..."
Hình xăm trên eo đau nhức, tuổi thiếu niên bồng bột, chỉ một khắc xúc động vì tình yêu lại điên cuồng xăm lên hình xăm lớn như vậy.
Hình xăm Nhị thập bát tú không màu ẩn nhẫn hiện lên, tay nghề của thợ xăm không tốt, bây giờ đã qua nhiều năm nhưng đôi khi vẫn sưng lên mưng mủ. Hình xăm đã gần như mất hình dạng, tay cô xoa nhẹ trên vết thương, điện thoại hiện lên màn hình của một tiệm xăm khá nổi tiếng.
Cô chậm chạp lên lịch, rất nhanh tiệm xăm đã rep lại, đồng ý lên lịch cho cô ngày gần nhất.
Cô gửi bản vẽ cho họ, chi tiết đến nỗi thợ xăm bên kia cũng ngạc nhiên.
Hộ lý gõ cửa phòng nói cô đã ở trong gần một tiếng, hơi ẩm không tốt cho việc điều trị. Hứa Di Nguyệt mặc đồ bước ra, da dẻ hồng hào hơi nhúm lại
Hộ lý tuy là nữ nhìn không nhịn được nhìn thêm da cô một tí. Chậc, như da em bé vậy, phấn nộn tinh tế, quả nhiên là bảo bối của ông chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro