Kẻ bệnh
2024-08-10 22:59:08
Cơn gió lạnh thổi vào len lỏi khắp ngách ngõ, thời tiết đang ở cực đỉnh rét buốt. Mùa tuyết nặng nề kết băng quanh cửa sổ, nhiều chậu hoa đã không chịu nổi tiết trời này nên đã đóng băng rồi chết đi.
Tại nghĩa trang, Lộ Minh Đạt cùng Lộ Nhĩ Quy đi đầu, Lộ Nguy bước sau. Bia mộ làm rất chỉnh chu, ngay ngắn đặt trước lớp đất nhô lên. Lần lượt thay nhau đến, Hứa Di Nguyệt gửi ông cụ một đóa cúc trắng, vì là người cuối cùng đến nên cô nán lại đi tìm mộ của Cảnh Cung Sinh.
Lộ Nguy đi theo vợ đến chào anh cả một tiếng anh, anh cùng cô quỳ xuống đốt nén nhang.
"Anh cả, thật ra em không dám đến đây gặp anh, là Hứa gia nợ anh một mạng sống, là Hứa Di Nguyệt nợ anh...
Anh Cung Sinh, năm nay em đã đủ dũng cảm, em còn có người yêu em, anh ấy cho em sức mạnh để em chống đỡ đến từng này..."
Lệ rơi vài giọt thấm sâu xuống màn tuyết đọng, Lộ Nguy ôm cô chặt vào lòng, anh quỳ xuống nhìn thẳng vào ảnh.
"Anh Cảnh, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả. Đời này kiếp này chúng em nợ em một mạng, anh đã cứu lấy tình yêu của em."
Hứa Di Nguyệt bật khóc nức nở, cô rị áo anh xuống úp mặt vào lòng người.
Lộ Nguy vừa nhu vừa cương vỗ lưng cô, ẩm áp dỗ cô
Đến khi hai người quay về Nguyệt Vãn đã là 9 giờ tối, Hứa Di Nguyệt mệt nhừ tẩm xong liền đi ngủ, Lộ Nguy còn công việc nên chưa vội về giường.
Luật sư nghe theo ủy thác đã gửi bản fax qua, Lộ Nguy lấy con dấu của cô đồng ý xác nhận, toàn bộ tài sản của anh thuộc hoàn toàn cô gái Hứa Di Nguyệt, anh mở hộp lấy ra sấp ảnh cũ có mới có, là ảnh của cô từ khi cô 19 tuổi đến bây giờ vẫn còn.
Một kẻ có tâm lý biến thái bệnh hoạn như anh chỉ muốn bức chế cô vào phòng, điên cuồng đem cô đi giấu.
Nực cười nhất khi anh nhận ra mình có bệnh cũng là lúc anh không thể kiểm chế bản tính của mình lại. Bản thân trong lúc cô ngủ sẽ kiểm tra điện thoại, gắn camera kín trong phòng làm việc của cô, bất kể nơi nào anh cũng có thể quan sát mới khiến anh thỏa mãn.
Duy nhất anh bỏ lỡ đi một chi tiết trên cơ thể cô, vết xăm biến dạng mà anh nghĩ là vết nhám là ngôi sao mang tên Nguy in ấn trong da cô suốt 12 năm.
Con người chỉ nghĩ đúng về những gì mắt họ thấy được. Anh đứng trước giường chậm nhìn xuống quan sát cơ thể cô gái, bây giờ bọn họ chỉ còn có nhau. Lộ Nguy tuyệt đối sẽ không để ai mang cô đi, dù chỉ tiếp cận cũng khiến lòng dạ anh cồn cào sốt ruột
Đêm tối ấp ủ những dục vọng đen tối, Hứa Di Nguyệt mơ một giấc mơ về thế giới khác. Ở đó, Chu Nhân Tĩnh rất mạnh khỏe, thiếu nữ ấy cười rất vui vẻ bên cậu thiếu niên. Có lẽ vì nhớ bà, cô không kiềm được chạy đến phía họ, càng chạy cô lại càng bị bàn tay ai đó giữ lại kéo về, mạnh mẽ kéo cô chìm vào bóng tối, hơi thở Hứa Di Nguyệt rồi loạn, cô thở không được, mở mắt tỉnh dậy thẩy anh đang hồn mình.
Môi lưỡi cận kể, Hứa Di Nguyệt vươn lưỡi đáp lại, thân thể Lộ Nguy hơi cứng lại, anh thả ra vuốt ve eo nhỏ, miệng
thở dốc hồng hộc.
Anh và cô quả thật chỉ có nhau, sự thèm muốn dâng lên tận não, Lộ Nguy nhìn cô thật chăm chú, ve vẫn tai cô
gái rồi lại thẳng dậy, cuồng nhiệt xé áo cô.
Da thịt tiếp xúc, cá nước thân mật, muôn vàn trập trùng, không khí ái muội xâm nhập khắp căn phòng.
Một đợt tuyết lớn lại rơi, bão tuyết quấn quanh khắp thành phố, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc xấu hổ, đến
khi cô không chịu được mới đánh anh vài cái.
Lộ Nguy buông tha cho cô, bế cơ thể mềm như nước bước vào nhà tắm, anh trêu chọc cô thêm nửa tiếng mới bế
cô ra ghế, còn mình dọn dẹp ga giường.
Gần đến rạng sáng, hai cơ thể mệt mỏi mới ôm lấy nhau say ngủ.
Lộ gia đổi chủ, Lộ Nguy tạm thời là người có quyền lực nhất, sau mới đến cậu út của anh. Lộ Nhĩ Quy từ nhỏ đã
thích tự do, không màng gia thế hậu hĩnh mà rời đi ngao du khắp nơi.
Lộ Minh Đạt còn phải về đơn vị, tình hình chính trị ở biên giới rất phức tạp, Mộ Hoa muốn ở lại nhưng bị anh
thẳng thừng không cho. Bà trước lúc đi vẫn mềm yếu khóc lóc, hai vợ chồng rời đi ngay trong đêm.
Nửa tháng sau khi tình hình cổ phiếu n định, Lộ Nguy mới có chút thời gian rảnh, chiều hôm đó, anh dành thời
gian về nh.
Chân Hứa Di Nguyệt đã trị gần khỏi, hộ lý cũng rất thân thiết trò chuyện, công việc ở văn phòng chất đống, cô
không thể để Tiểu Thúy vất vả gánh hết.
Hứa Di Nguyệt cả hai tháng nay chỉ lười biếng nằm trong nh, đến việc bước chân ra khỏi cửa cũng bị cấm.
Lộ Nguy về nh thấy cô by ra vẻ mặt khó chịu, anh hôn nhẹ vào môi, hỏi cô làm sao
"Chân em đã khỏi rồi, công việc không thể bị lỡ dở, nhân viên sẽ trách em làm sếp không nghiêm"
Lộ Nguy lúc đầu không đồng ý, đến khi cô làm nũng anh mới giơ tay đầu hàng.
Cô liền vui vẻ như đứa trẻ ôm cổ anh e ấp dựa vào anh. Lộ Nguy âu yếm nhìn cô, lại cúi xuống hôn sâu vào.
Từ ngày hai người quan hệ, anh càng ngày càng muốn được nhiều hơn. Hứa Di Nguyệt tuy chiều theo anh nhưng
vẫn nghiêm khắc với bản thân, cô luôn tự chủ không quá dựa vào anh.
Ngày hôm sau làm việc, Tiểu Thuy thấy cô liền chạy ào tới hỏi han
Hứa Di Nguyệt gửi một phong bì cho cô bé nói mình nghỉ cưới. Tiểu Thuy oa lên hào hứng, cô sinh viên mới ra
trường cười tít mắt chúc mừng bà chủ.
Gần 4 giờ chiều, cô phải đến tiệm xăm lần trước mình lỡ hẹn.
Quán nằm trong ngõ nhỏ, trong ngõ rất yên ắng, xung quanh là nhà dân. Hứa Di Nguyệt tiến tới cửa quán, khi cô đẩy vào bên trong không gian tuy rộng nhưng đã chật kín khách.
Hên thay vì cô đặt trước, một phần cô cũng đăng ký hội viên VIP nên nhân viên nhận ra cô rất nhanh.
Mỹ nữ cổ điển bước vào phòng riêng, thợ xăm Kiến Thụ đã đợi sẵn, anh ta rất nghiêm túc làm việc.
Áo vén qua eo chạm đến áo trong, Hứa Di Nguyệt cũng không vì thế mà ngại ngùng. Hình xăm cá voi đã được
Kiến Thụ phác hoạ xong. Anh hỏi cô cần lên màu thì phải đợi thêm ba ngày.
Trên eo truyền đến cơn tê cứng, hồi sau lại đau như kiến cắn. Trên đường về cô đã xem sơ qua điều cần chú ý,
Hứa Di Nguyệt lái xe trở về.
Mặt đường trơn trượt nguy hiểm, giao lộ phía trước xảy ra tai nạn kinh hoàng. Bàn tay cầm lái bị cô siết chặt, lùi không được tiến không lên cô đành ở lại kẹt xe chung với mọi người.
Tai nạn liên tiếp, ba chiếc xe con bị xe hàng đổ đè nát. Những người trong xe đã không thể cứu được, máu thành dòng chảy xuống mặt đường trắng xoá.
Hứa Di Nguyệt nhìn thấy máu liền buồn nôn khó chịu, cô ghét những thứ màu đỏ, hận màu máu. Bởi vì chỉ cần thấy, đại não rất nhanh sẽ nghĩ đến cơ thể Tô Di nát bét dưới sân trường.
Tại nghĩa trang, Lộ Minh Đạt cùng Lộ Nhĩ Quy đi đầu, Lộ Nguy bước sau. Bia mộ làm rất chỉnh chu, ngay ngắn đặt trước lớp đất nhô lên. Lần lượt thay nhau đến, Hứa Di Nguyệt gửi ông cụ một đóa cúc trắng, vì là người cuối cùng đến nên cô nán lại đi tìm mộ của Cảnh Cung Sinh.
Lộ Nguy đi theo vợ đến chào anh cả một tiếng anh, anh cùng cô quỳ xuống đốt nén nhang.
"Anh cả, thật ra em không dám đến đây gặp anh, là Hứa gia nợ anh một mạng sống, là Hứa Di Nguyệt nợ anh...
Anh Cung Sinh, năm nay em đã đủ dũng cảm, em còn có người yêu em, anh ấy cho em sức mạnh để em chống đỡ đến từng này..."
Lệ rơi vài giọt thấm sâu xuống màn tuyết đọng, Lộ Nguy ôm cô chặt vào lòng, anh quỳ xuống nhìn thẳng vào ảnh.
"Anh Cảnh, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả. Đời này kiếp này chúng em nợ em một mạng, anh đã cứu lấy tình yêu của em."
Hứa Di Nguyệt bật khóc nức nở, cô rị áo anh xuống úp mặt vào lòng người.
Lộ Nguy vừa nhu vừa cương vỗ lưng cô, ẩm áp dỗ cô
Đến khi hai người quay về Nguyệt Vãn đã là 9 giờ tối, Hứa Di Nguyệt mệt nhừ tẩm xong liền đi ngủ, Lộ Nguy còn công việc nên chưa vội về giường.
Luật sư nghe theo ủy thác đã gửi bản fax qua, Lộ Nguy lấy con dấu của cô đồng ý xác nhận, toàn bộ tài sản của anh thuộc hoàn toàn cô gái Hứa Di Nguyệt, anh mở hộp lấy ra sấp ảnh cũ có mới có, là ảnh của cô từ khi cô 19 tuổi đến bây giờ vẫn còn.
Một kẻ có tâm lý biến thái bệnh hoạn như anh chỉ muốn bức chế cô vào phòng, điên cuồng đem cô đi giấu.
Nực cười nhất khi anh nhận ra mình có bệnh cũng là lúc anh không thể kiểm chế bản tính của mình lại. Bản thân trong lúc cô ngủ sẽ kiểm tra điện thoại, gắn camera kín trong phòng làm việc của cô, bất kể nơi nào anh cũng có thể quan sát mới khiến anh thỏa mãn.
Duy nhất anh bỏ lỡ đi một chi tiết trên cơ thể cô, vết xăm biến dạng mà anh nghĩ là vết nhám là ngôi sao mang tên Nguy in ấn trong da cô suốt 12 năm.
Con người chỉ nghĩ đúng về những gì mắt họ thấy được. Anh đứng trước giường chậm nhìn xuống quan sát cơ thể cô gái, bây giờ bọn họ chỉ còn có nhau. Lộ Nguy tuyệt đối sẽ không để ai mang cô đi, dù chỉ tiếp cận cũng khiến lòng dạ anh cồn cào sốt ruột
Đêm tối ấp ủ những dục vọng đen tối, Hứa Di Nguyệt mơ một giấc mơ về thế giới khác. Ở đó, Chu Nhân Tĩnh rất mạnh khỏe, thiếu nữ ấy cười rất vui vẻ bên cậu thiếu niên. Có lẽ vì nhớ bà, cô không kiềm được chạy đến phía họ, càng chạy cô lại càng bị bàn tay ai đó giữ lại kéo về, mạnh mẽ kéo cô chìm vào bóng tối, hơi thở Hứa Di Nguyệt rồi loạn, cô thở không được, mở mắt tỉnh dậy thẩy anh đang hồn mình.
Môi lưỡi cận kể, Hứa Di Nguyệt vươn lưỡi đáp lại, thân thể Lộ Nguy hơi cứng lại, anh thả ra vuốt ve eo nhỏ, miệng
thở dốc hồng hộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh và cô quả thật chỉ có nhau, sự thèm muốn dâng lên tận não, Lộ Nguy nhìn cô thật chăm chú, ve vẫn tai cô
gái rồi lại thẳng dậy, cuồng nhiệt xé áo cô.
Da thịt tiếp xúc, cá nước thân mật, muôn vàn trập trùng, không khí ái muội xâm nhập khắp căn phòng.
Một đợt tuyết lớn lại rơi, bão tuyết quấn quanh khắp thành phố, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc xấu hổ, đến
khi cô không chịu được mới đánh anh vài cái.
Lộ Nguy buông tha cho cô, bế cơ thể mềm như nước bước vào nhà tắm, anh trêu chọc cô thêm nửa tiếng mới bế
cô ra ghế, còn mình dọn dẹp ga giường.
Gần đến rạng sáng, hai cơ thể mệt mỏi mới ôm lấy nhau say ngủ.
Lộ gia đổi chủ, Lộ Nguy tạm thời là người có quyền lực nhất, sau mới đến cậu út của anh. Lộ Nhĩ Quy từ nhỏ đã
thích tự do, không màng gia thế hậu hĩnh mà rời đi ngao du khắp nơi.
Lộ Minh Đạt còn phải về đơn vị, tình hình chính trị ở biên giới rất phức tạp, Mộ Hoa muốn ở lại nhưng bị anh
thẳng thừng không cho. Bà trước lúc đi vẫn mềm yếu khóc lóc, hai vợ chồng rời đi ngay trong đêm.
Nửa tháng sau khi tình hình cổ phiếu n định, Lộ Nguy mới có chút thời gian rảnh, chiều hôm đó, anh dành thời
gian về nh.
Chân Hứa Di Nguyệt đã trị gần khỏi, hộ lý cũng rất thân thiết trò chuyện, công việc ở văn phòng chất đống, cô
không thể để Tiểu Thúy vất vả gánh hết.
Hứa Di Nguyệt cả hai tháng nay chỉ lười biếng nằm trong nh, đến việc bước chân ra khỏi cửa cũng bị cấm.
Lộ Nguy về nh thấy cô by ra vẻ mặt khó chịu, anh hôn nhẹ vào môi, hỏi cô làm sao
"Chân em đã khỏi rồi, công việc không thể bị lỡ dở, nhân viên sẽ trách em làm sếp không nghiêm"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Nguy lúc đầu không đồng ý, đến khi cô làm nũng anh mới giơ tay đầu hàng.
Cô liền vui vẻ như đứa trẻ ôm cổ anh e ấp dựa vào anh. Lộ Nguy âu yếm nhìn cô, lại cúi xuống hôn sâu vào.
Từ ngày hai người quan hệ, anh càng ngày càng muốn được nhiều hơn. Hứa Di Nguyệt tuy chiều theo anh nhưng
vẫn nghiêm khắc với bản thân, cô luôn tự chủ không quá dựa vào anh.
Ngày hôm sau làm việc, Tiểu Thuy thấy cô liền chạy ào tới hỏi han
Hứa Di Nguyệt gửi một phong bì cho cô bé nói mình nghỉ cưới. Tiểu Thuy oa lên hào hứng, cô sinh viên mới ra
trường cười tít mắt chúc mừng bà chủ.
Gần 4 giờ chiều, cô phải đến tiệm xăm lần trước mình lỡ hẹn.
Quán nằm trong ngõ nhỏ, trong ngõ rất yên ắng, xung quanh là nhà dân. Hứa Di Nguyệt tiến tới cửa quán, khi cô đẩy vào bên trong không gian tuy rộng nhưng đã chật kín khách.
Hên thay vì cô đặt trước, một phần cô cũng đăng ký hội viên VIP nên nhân viên nhận ra cô rất nhanh.
Mỹ nữ cổ điển bước vào phòng riêng, thợ xăm Kiến Thụ đã đợi sẵn, anh ta rất nghiêm túc làm việc.
Áo vén qua eo chạm đến áo trong, Hứa Di Nguyệt cũng không vì thế mà ngại ngùng. Hình xăm cá voi đã được
Kiến Thụ phác hoạ xong. Anh hỏi cô cần lên màu thì phải đợi thêm ba ngày.
Trên eo truyền đến cơn tê cứng, hồi sau lại đau như kiến cắn. Trên đường về cô đã xem sơ qua điều cần chú ý,
Hứa Di Nguyệt lái xe trở về.
Mặt đường trơn trượt nguy hiểm, giao lộ phía trước xảy ra tai nạn kinh hoàng. Bàn tay cầm lái bị cô siết chặt, lùi không được tiến không lên cô đành ở lại kẹt xe chung với mọi người.
Tai nạn liên tiếp, ba chiếc xe con bị xe hàng đổ đè nát. Những người trong xe đã không thể cứu được, máu thành dòng chảy xuống mặt đường trắng xoá.
Hứa Di Nguyệt nhìn thấy máu liền buồn nôn khó chịu, cô ghét những thứ màu đỏ, hận màu máu. Bởi vì chỉ cần thấy, đại não rất nhanh sẽ nghĩ đến cơ thể Tô Di nát bét dưới sân trường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro