Anh Và Em, Từ Ghét Thành Thương
Cái Tát Bất Đắc...
2024-10-31 13:12:19
---
Khu trọ của sinh viên vào một sáng cuối tuần như khoác lên mình một sự tĩnh lặng lạ lẫm. Ánh nắng len lỏi qua những tán cây, xuyên thẳng xuống sân, nơi Việt – sinh viên năm ba, đang lặng lẽ treo từng bộ quần áo lên dây phơi. Khuôn mặt cậu hơi lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự bình yên. Dẫu rằng từ quê lên Hà Nội đã lâu, Việt vẫn chưa bao giờ hết tò mò về thành phố này – từng ngõ ngách, từng con đường, cả những âm thanh lẫn không khí lẫn lộn giữa sự nhộn nhịp và những giây phút bình yên.
Việt vốn là người ít nói, điềm đạm, lúc nào cũng “nhà là nhất”, chỉ cần cuộc sống êm đềm trôi qua như vậy thôi. Nhưng sự bình yên của cậu sáng nay không kéo dài lâu.
Cậu đang phơi nốt mấy chiếc áo thì bỗng nhiên cảm giác lạ từ một món đồ trong tay khiến Việt khựng lại. Trước mặt cậu là một chiếc áo lót nữ màu hồng nhạt, với những họa tiết tinh tế mà cậu chưa bao giờ thấy trong đống đồ giặt của mình.
"Mình… mình lấy nhầm cái gì đây?" Việt lẩm bẩm, ngây người trong thoáng chốc. Bối rối không biết nên giấu đi hay bỏ xuống, cậu ngơ ngác ngước nhìn xung quanh.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bên cạnh bật mở, và từ đó bước ra Mai – cô bạn cùng trọ vừa xinh xắn, vừa sắc sảo, nổi tiếng với đôi mắt to đen và mái tóc xoăn nhẹ kiểu “công chúa”. Trông Mai vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt có chút mơ màng, nhưng ánh mắt thì lập tức sắc lạnh khi phát hiện ra… cái “tình huống không thể tin nổi” trước mặt.
"Anh… anh đang cầm gì thế kia?" Mai bật ra câu hỏi như bùng nổ cả khu sân trọ.
Việt lập tức như hóa đá, chỉ kịp ú ớ “Ơ, không… không phải đâu… không phải anh…”
Không kịp nghe hết, Mai bước tới một cách đầy quyết đoán, giáng cho Việt một cái tát trời giáng. “Đồ biến thái!” – giọng Mai sắc bén và cái tát nóng rát ấy như vang vọng khắp khoảng sân yên tĩnh.
Việt choáng váng. Má cậu đau như lửa đốt nhưng có đau bằng sự xấu hổ trong lòng? Xung quanh, tiếng thì thầm đã bắt đầu xì xào. Mấy người hàng xóm tò mò nấp sau cửa sổ, ngó nghiêng đầy thích thú. Bỗng dưng, từ một sinh viên ngoan hiền kín đáo, Việt như bị kéo thẳng vào vị trí tâm điểm của câu chuyện ly kỳ nhất sáng nay.
Mai vẫn đứng đó, đôi mắt như muốn phun ra lửa. “Anh là kiểu người gì vậy chứ? Thế mà tôi tưởng anh là người đàng hoàng.”
Việt cúi đầu, đỏ mặt hơn cả trái cà chua, chỉ lắp bắp giải thích, “Anh… anh không hề cố ý đâu. Chắc có ai nhét vào nhầm đồ của anh thôi…”
"Nhầm? Này anh, anh nghĩ tôi là đứa ngốc hả?" Mai cắt lời với thái độ không thể tin nổi.
Sự bẽ bàng khiến Việt muốn chui xuống đất ngay lập tức. Nhưng trong khoảnh khắc lúng túng ấy, cậu bỗng nhận ra ánh mắt của Mai không chỉ là giận dữ, mà còn có chút gì đó... khó nói thành lời.
---
Từ hôm ấy, Việt tự nhủ sẽ tránh mặt Mai hết mức có thể. Nhưng “vũ trụ” thì dường như chẳng để cậu yên. Họ chạm mặt nhau mọi nơi: từ sân phơi quần áo, cầu thang hẹp đến quán phở gần cổng trọ. Lần nào cũng vậy, ánh mắt đầy trách móc của Mai khiến Việt chỉ biết cúi đầu lẩm bẩm xin lỗi rồi bước đi trong sự ngượng ngùng.
Thế nhưng, trong sâu thẳm lòng mình, Việt cảm nhận có điều gì đó vừa bùng lên từ cái tát ấy – một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời nhưng lại thôi thúc cậu mỗi lần nhìn thấy Mai. Có lẽ, cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ kéo theo nhiều sự cố khác, nhiều câu chuyện mà Việt chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Một cuộc sống sinh viên đầy “drama” sắp mở ra, với những tình huống bất ngờ, những hiểu lầm dở khóc dở cười và cả những cảm xúc rung động kỳ lạ mà chính Việt cũng không biết phải đối mặt ra sao.
Khu trọ của sinh viên vào một sáng cuối tuần như khoác lên mình một sự tĩnh lặng lạ lẫm. Ánh nắng len lỏi qua những tán cây, xuyên thẳng xuống sân, nơi Việt – sinh viên năm ba, đang lặng lẽ treo từng bộ quần áo lên dây phơi. Khuôn mặt cậu hơi lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự bình yên. Dẫu rằng từ quê lên Hà Nội đã lâu, Việt vẫn chưa bao giờ hết tò mò về thành phố này – từng ngõ ngách, từng con đường, cả những âm thanh lẫn không khí lẫn lộn giữa sự nhộn nhịp và những giây phút bình yên.
Việt vốn là người ít nói, điềm đạm, lúc nào cũng “nhà là nhất”, chỉ cần cuộc sống êm đềm trôi qua như vậy thôi. Nhưng sự bình yên của cậu sáng nay không kéo dài lâu.
Cậu đang phơi nốt mấy chiếc áo thì bỗng nhiên cảm giác lạ từ một món đồ trong tay khiến Việt khựng lại. Trước mặt cậu là một chiếc áo lót nữ màu hồng nhạt, với những họa tiết tinh tế mà cậu chưa bao giờ thấy trong đống đồ giặt của mình.
"Mình… mình lấy nhầm cái gì đây?" Việt lẩm bẩm, ngây người trong thoáng chốc. Bối rối không biết nên giấu đi hay bỏ xuống, cậu ngơ ngác ngước nhìn xung quanh.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bên cạnh bật mở, và từ đó bước ra Mai – cô bạn cùng trọ vừa xinh xắn, vừa sắc sảo, nổi tiếng với đôi mắt to đen và mái tóc xoăn nhẹ kiểu “công chúa”. Trông Mai vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt có chút mơ màng, nhưng ánh mắt thì lập tức sắc lạnh khi phát hiện ra… cái “tình huống không thể tin nổi” trước mặt.
"Anh… anh đang cầm gì thế kia?" Mai bật ra câu hỏi như bùng nổ cả khu sân trọ.
Việt lập tức như hóa đá, chỉ kịp ú ớ “Ơ, không… không phải đâu… không phải anh…”
Không kịp nghe hết, Mai bước tới một cách đầy quyết đoán, giáng cho Việt một cái tát trời giáng. “Đồ biến thái!” – giọng Mai sắc bén và cái tát nóng rát ấy như vang vọng khắp khoảng sân yên tĩnh.
Việt choáng váng. Má cậu đau như lửa đốt nhưng có đau bằng sự xấu hổ trong lòng? Xung quanh, tiếng thì thầm đã bắt đầu xì xào. Mấy người hàng xóm tò mò nấp sau cửa sổ, ngó nghiêng đầy thích thú. Bỗng dưng, từ một sinh viên ngoan hiền kín đáo, Việt như bị kéo thẳng vào vị trí tâm điểm của câu chuyện ly kỳ nhất sáng nay.
Mai vẫn đứng đó, đôi mắt như muốn phun ra lửa. “Anh là kiểu người gì vậy chứ? Thế mà tôi tưởng anh là người đàng hoàng.”
Việt cúi đầu, đỏ mặt hơn cả trái cà chua, chỉ lắp bắp giải thích, “Anh… anh không hề cố ý đâu. Chắc có ai nhét vào nhầm đồ của anh thôi…”
"Nhầm? Này anh, anh nghĩ tôi là đứa ngốc hả?" Mai cắt lời với thái độ không thể tin nổi.
Sự bẽ bàng khiến Việt muốn chui xuống đất ngay lập tức. Nhưng trong khoảnh khắc lúng túng ấy, cậu bỗng nhận ra ánh mắt của Mai không chỉ là giận dữ, mà còn có chút gì đó... khó nói thành lời.
---
Từ hôm ấy, Việt tự nhủ sẽ tránh mặt Mai hết mức có thể. Nhưng “vũ trụ” thì dường như chẳng để cậu yên. Họ chạm mặt nhau mọi nơi: từ sân phơi quần áo, cầu thang hẹp đến quán phở gần cổng trọ. Lần nào cũng vậy, ánh mắt đầy trách móc của Mai khiến Việt chỉ biết cúi đầu lẩm bẩm xin lỗi rồi bước đi trong sự ngượng ngùng.
Thế nhưng, trong sâu thẳm lòng mình, Việt cảm nhận có điều gì đó vừa bùng lên từ cái tát ấy – một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời nhưng lại thôi thúc cậu mỗi lần nhìn thấy Mai. Có lẽ, cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ kéo theo nhiều sự cố khác, nhiều câu chuyện mà Việt chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Một cuộc sống sinh viên đầy “drama” sắp mở ra, với những tình huống bất ngờ, những hiểu lầm dở khóc dở cười và cả những cảm xúc rung động kỳ lạ mà chính Việt cũng không biết phải đối mặt ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro